Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 169: Kết cấu phòng ở của Vương (một)




La Chu quyến luyến không tha mà từ trong mộng tỉnh lại. một giấc giống như đã ngủ rất lâu, mỗi tế bào trong thân thể vẫn luôn lơ lửng ở trong cực lạc dục tiên dục tử điên cuồng, cho dù có đôi khi vô cùng đau đớn nhưng không mất bao lâu liền bị sóng triều tình dục lật úp bao phủ. hiện tại tỉnh lại thì thân thể từ trong cốt tủy vẫn dư tàn lưu lan tràn ra tê dại thích ý, bất quá tinh thần cũng không quá mệt mỏi, cơ thể cũng không quá đau nhức, thậm chí có loại cảm giác thần thanh khí sảng.
Đập vào mắt chính là bức tranh miêu tả cát tường, thần phật, hay pháp khí cùng đồ án, khung trang trí, trần nhà, tất cả đều rất phong phú đa dạng mang ẩm hưởng đặc sắc bản địa của Bác Ba Phật giáo nhưng lại mang những dấu vết rõ ràng thuộc về vùng khác nữa. Nàng chậm rãi ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, trong nhà không có một bóng người, ánh sáng có chút mờ ảo. Phòng ở bên phải có một loạt rương cổ xưa hoa lệ, điêu khắc tám bông hoa văn cùng hàng vạn văn tự. một phần năm cái rương chính diện được khảm da báo, bên ngoài còn được mạ vàng cùng khảm đá san hô, đá mắt mèo và các loại đá quý khác. Rương ở giữa phía trên thờ phụng một bức tượng Phật song thân bằng vàng, trước tượng đặt mấy cái đèn cùng tế phẩm ngũ quả linh tinh.
Mặt đất trải thảm nỉ hình hàng vạn các tự văn màu đỏ hồng được bện thành, phòng ở bên trái có cái cửa sổ không lớn lắm, đặt gần đó đồng dạng là cái bàn gỗ chắc thấp cổ xưa hoa lệ, ở giữa bàn có một cái tấm ván gỗ mỏng, bên cạnh thêm một cái chén nhỏ. Bên cạnh bàn để lên mấy miếng lót giữ ấm, hoa văn cũng là chim chóc bay lượn. Góc tường đặt hai cái lò sưởi, trong nhà tuy không ấm áp dễ chịu lắm nhưng cũng không cảm thấy quá mức rét lạnh. Cái giường thấp bé nàng đang nằm trên cũng là từ gỗ đặc mà ra, ga trải giường bằng thảm nhung trắng, trên người được phủ lên đệm chăn êm dày.
Trong phòng bày biện xa hoa tráng lệ, trang trọng thần bí, quỷ quyệt, vừa thấy liền không phải phòng ngủ của Cầm thú Vương cũng không phải mật thất trong chùa Thác Lâm. Nàng vén đống đệm chăn êm dày ở trên người ra. Nàng liền phát hiện, ở thời không khác lạ này tuyệt đại đa số dân chúng Bác Ba bình thường có cuộc sống sinh hoạt hàng ngày vẫn là lấy da lông động vật làm thành lót chăn màn thảm linh tinh, gia cụ đơn sơ cũng ít đến đáng thương, nhưng ở quý tộc cùng chùa miếu lại xuất hiệnrất nhiều chủng loại đồ vật gia cụ. Ví như ngai vàng của Cầm thú Vương, bàn ghế thư phòng, còn có giường, đệm chăn. Mấy thứ này đến từ Ấn Độ, Nepal, có cái đến từ Tây Hạ, Ba Tư, cũng có cái tới từ Đại Nguyên. Có thể nói ở Cổ Cách, bởi vì thương nghiệp đối ngoại phát triển đến đỉnh cao nên trong nhà không ít giai tầng quý tộc cùng chùa miếu liền biến thành một cái lẩu thập cẩm quốc tế.
Cánh tay bị thương sau lần Cổ Cách Vương cưỡng ép nàng lộ ra khỏi đệm chăn giờ khi nhìn đến còn đẹp hơn trước, da thịt mềm mịn không vết sẹo, giống như miếng đậu phụ mềm mềm trắng trắng nhưng có chút hồng nhàn nhạt, vô cùng mịn màng. Nàng sở dĩ có thể được da thịt mềm mịn như này là bởi vì —— trong đầu đột nhiên hiện ra vô vàn cái đầu xám, mỗi cái đều duỗi lưỡi dài xám đen rồi liên tục liếm láp khắp nơi ở trên thân thể nàng. Tên Pháp Vương ma quỷ khoác áo thần phật kia nhét rất nhiều viên thuốc vào trong cơ thể nàng, cả người từ trong ra ngoài đều bị bỏng đốt cháy thành tro. Những cái lưỡi dài đó tựa hồ…… như chui vào thân thể của nàng bừa bãi tàn phá!?
Khuôn mặt nhỏ của La Chu đột nhiên trở nên trắng bệch, hai tay gắt gao mà ôm lấy hai vai run rẩy, điên cuồng dục tiên dục tử trong cực lạc không phải là nàng nằm mơ, tất cả đều là chân thật, nàng bị hơn trăm cái sinh vật không biết gọi là gì cường bạo……
không, là cưỡng gian mới đúng! Bị đầu lưỡi của chúng nó cưỡng gian! Pháp Vương ma quỷ dùng dược vật khiến thân thể của nàng phải khuất phục, lực lượng quỷ dị nào đó hút lấy thần trí nàng, làm nàng giống như nằm mơ giống như trầm luân ở trong tình dục vậy.
Nước mắt khuất nhục hãi hùng từng giọt chảy xuống, La Chu gắt gao cắn bờ môi, cố gắng kèm nén nức nở trong cổ họng thóa ra ngoài, đây là kết cục của tế phẩm song tu sao? Trở thành đồ cho quái vật cưỡng gian? Dùng sức mà ôm chính mình, đầu chôn thật sâu ở trên đầu gối, nước mắt không tiếng động cứ chảy, run rẩy chờ đợi sựsợ hãi mãnh liệt cùng nhục nhã chậm rãi lắng lại. Nàng đã trải qua nhiều sự tình đáng sợ, nàng cũng càng ngày càng dễ dàng khống chế cảm xúc hơn. 
Nhà thơ người Nga từng có một câu thơ “Hết thảy đều sẽ qua đi, mà những cái đi qua đó sẽ trở thành hồi ức tốt đẹp.” Nàng thiệt tình chỉ đồng ý nửa câu đầu, cảm thấy nửa câu sau chỉ như đánh rắm. Tra tấn, làm nhục, cường bạo, cưỡng gian đều đã trải qua, cái ý nghĩ muốn chết từ bỏ mọi thứ nếu cứ quanh quẩn trong đầu đích xác sẽ chỉ làm chính mình điên cuồng. Nhưng trải qua những điều tồi tệ thống khổ đó và thì nó có thể biến thành những hồi ức tốt đẹp được sao? Nếu là ông ta giống như Tư Mã Thiên bị chịu hình tịnh thân, biến thành thái giám bất nam bất nữ, phỏng chừng sẽ khôngviết ra nửa câu thơ sau a.
Nàng duỗi tay hung hăng lau đi nước mắt trên mặt, hít thật sâu, nuốt sự chua sót vào trong lòng, cố gắng nghĩ đến những điều tích cực nhất mà toét miệng cười, lúc này mới để ý ngửi thấy mùi hoa sen trên đệm chăn, mùi hương nhàn nhạt mát lạnh từ đỉnh núi tuyết đọng thuần khiết. Nơi này…… là phòng ở của Pháp Vương ma quỷ a!
Liên nữ ở chung cùng Pháp Vương sao?
La Chu hãi khủng vô cùng liền sinh ra một chút hoang mang. Ở trong ấn tượng của nàng thì Pháp Vương của Cổ Cách có địa vị quyền thế chỉ đứng sau Vương – dưới mộtngười trên vạn người, Liên nữ tựa như phi tử, không, nếu nói về thân phận thì Liên nữ còn so ra kém phi tử cao quý. Dù có bị thương hay chết cũng chưa đủ tư cách cùng ở với hắn, một cái Liên nữ hèn mọn như nàng sao lại có khả năng có tư cách vào ở trong phòng của Pháp Vương cơ chứ? Nếu nói nơi này là nơi chuyên môn cấp phòng ngủ cho Liên nữ thì lại không có khả năng. Nhìn thử những đồ vật quý giá được bày biện đẹp đẽ trên giá, nhìn xem kinh thư được đặ trên bàn, nhìn như thế nào cũng đều không phải dành cho một Liên nữ thấp kém ở lại. Càng không có khả năng là hắngiống Cầm Thú Vương đều thích nàng cho nên mới cho nàng ngủ trên giường của hắnđi?
Bang —— mới vừa suy đoán đến đây thôi, cả người nàng chính là giật mình một cái, mồ hôi mẹ mồ hôi con đua nhau chảy ra, nàng vội vàng cho chính mình một cái bạt tai. Mẹ nó nghĩ cái chuyện quái quỷ gì kia cơ chứ? Còn ngại mạng mình không đủ bi kịch sao? Hơn phân nửa là bởi vì Pháp Vương ma quỷ muốn hấp thụ linh khí trênngười nàng, cho nên trước đem nàng như gấu trúc mà nuôi dưỡng, thời điểm chín muồi liền kéo đi ra ngoài giết hưởng dụng. Nếu thực sự thích, hắn có thể đem nàng hiến tế cho quái vật làm nhục sao? Tựa như Cầm Thú Vương giống nhau vậy, nếu thật sự thích thì nào có khả năng đem nàng dâng cho Pháp Vương ma quỷ?
Giờ phút này trong phòng ở vô cùng im ắng, ánh sáng tiến vào từ cửa sổ có chút tối tăm, cũng không biết là buổi sáng hay vẫn là hoàng hôn. Gia cụ, vách tường, trần nhà đều là hình chim bay cá nhảy, hoa cùng cá, toàn bộ bao phủ một tầng mông lung, có cảm giác quỷ quyệt áp lực nói không nên lời.
Coi nhẹ nỗi khổ riêng, nàng xốc lên đệm chăn xuống giường. Cạnh giường là một đôi dép da dê mềm mại, đi lên vẫn còn rộng hẳn một gót thực không hợp chân. Nàng nhè nhẹ đi hai bước, lại dùng tay ở trên người khắp nơi sờ qua, chỗ bên dưới từng bị Cầm thú Vương tàn nhẫn xé rách đã không có một chút đau đớn, xương cốt đứt gãy cũng hoàn toàn khép lại. Pháp Vương Ma quỷ tuy khủng bố thật nhưng y thuật vẫn là rất đáng giá để khen.
Nàng cẩn thận mà đi đến trước bàn thấy trên mặt trên tấm ván gỗ mỏng đã viết được hơn phân nửa kinh văn ánh vàng. Chén nhỏ bên cạnh cùng ống đựng bút rõ ràng là dùng xương cốt chế thành, mặt trên tinh tế điêu khắc nhân vật tôn giáo. Trong chén đổ non nửa mực vàng, ngòi bút cũng được bọc một tầng mực nước ánh vàng, ở trong ánh sáng u tối lập loè ra vài điểm. Nét bút kinh văn vô cùng phiêu dật, mạnh mẽ có lực, thanh tú, chẳng những có vẻ tráng lệ huy hoàng, hơn nữa còn đầy nghệ thuật mỹ cảm, cũng chỉ có cao nhân địa vị cực cao mới có thể được dùng mực nước ánh vàng để viết kinh văn.
“Hắt xì ——”
Nàng đánh cái hắt xì, thân thể co rúm lại mà run lên, chỉ mặc một cái khinh bạc mềm mại lụa thô trường bào, khó trách kinh không được lãnh. Khẩn đi vài bước đến rương quầy chỗ, có chút cửa tủ thượng khóa, có không có khóa lại. Do dự một lát, nàng vẫn là nhẹ nhàng mở ra một cái chưa khóa cửa tủ, một cổ thanh u đàn hương vị xông vào mũi, bên trong chia làm thượng trung hạ ba tầng, chỉnh chỉnh tề tề mà chồng chất nước cờ trăm cuốn kinh thư. Đóng cửa lại, lại mở ra một cái, bên trong phóng đủ loại kim sắc pháp khí. Nàng thất vọng mà dịch chuyển vài bước, tiếp tục mở ra tiếp theo cái cửa tủ, đôi mắt không khỏi sáng ngời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.