Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 161: Luận bàn trong gió tuyết (một)




Năm mới là lúc để cho mọi người thả lỏng vui sướng nhất. một nhà nam nữ già trẻ nắm tay đến chùa miếu để cầu phúc, thả hoa đăng, dòng người tham gia đông đảo và đa dạng hoạt động khác. Ban đêm vây quanh chậu than và hồi ức về những thời gian tốt đẹp trước kia, khát khao về tương lai, lên kế hoạch tiếp theo cùng nỗ lực hướng tới mục tiêu đặt ra, cơ hồ mỗi người đều tràn đầy nhiệt tình cùng sức sống cho năm mới.
Nhưng là qua năm mới xong, các đại thần Cổ Cách lần đầu đi vào phòng nghị sự tham chính lại phát hiện vị Vương vĩ đại của bọn họ có biểu tình lãnh khốc, khóe miệng sắc bén như đao, đôi mắt ưng uy nghiêm sắc bén nhuộm đầy băng tuyết lạnh lẽo trên đỉnh núi vạn năm không tan, chỉ một cái liếc mắt nhàn nhạt cũng như gió lạnh thấu xương tủy. Mùi vị máu tanh hắc ám tràn ngập vương tọa trong phạm vi ba trượng, sau vương tọa là vách tường miêu tả diêm vương miệng ngậm đồ án sinh tử luân hồi, vừa qua tân niên liền tựa hồ có vẻ càng thêm dữ tợn đáng sợ.
Bọn họ năm trước từng bất hạnh gặp qua một lần, lúc ấy cơ hồ mỗi người đều sợ tới mức xuất một thân mồ hôi lạnh. Tan triều không ít người tìm mọi cách mà tìm hiểu tin tức, cuối cùng biết được Vương ngày đó trừ bỏ trước khi thượng triều đem một nữ nô hầu hạ tại bên người đánh vào địa lao liền không có bất kỳ tình huống phiền lòng nào khác, tất cả bọn họ đều có chút ngây ngốc.
Vương...... là bởi vì một cái nữ nô đê tiện mà xuất hiện biểu hiện khác thường? Sao có thể?!
Nữ nô bị đẩy vào địa lao bọn họ đều gặp qua nhiều rồi và cũng chẳng thấy quá khác lạ hay mới gì cả. Nữ nô đó là Vương bắt được trở về, vốn nên đưa đến phòng lai giống cùng nam nô lai giống, kết quả chỉ huy đứng đầu của đội quân chó ngao là Ngân Nghê lại lựa chọn nàng, liền chuyển nàng thành ngao nô, sau lại tùy thời ở cạnh Ngân Nghê hầu hạ bên người Vương. Nàng ở cạnh Vương hầu hạ hơn hai tháng, chẳng những kỳ tích mà sống sót còn có được đặc quyền tự do ra vào tẩm cung của Vương.
Hồi ức của các đại thần từng tí một dần dần ùa về khiến bọn họ lại cảm thấy thế đạo tựa hồ không có gì là không có khả năng.
Nữ nô từng lấy thân phận nô lệ xuất hiện ở trong yến hội hầu cạnh Vương gia, còn theo vương đến chùa Thác Lâm tham gia pháp hội mùa đông. Thời khắc nào cũng đều kính cẩn hèn mọn cúi xuống nửa khuôn mặt trắng nõn tế hoạt, diễm lệ thì không đủ cũng không phải là tuyệt đại vưu vật nhưng thanh tú đáng yêu có thừa. Nên sau khi nữ nô bị đưa vào địa lao đêm đó rồi được thả ra, từ đó nơi ngủ từ ngao phòng nhảy thành giường của Vương. Vương tự mình đút nàng uống thuốc, dùng chính miệng mình đút nàng ăn, tự mình thay nàng bôi thuốc chữa thương...... Cảm xúc của Vương tốt hay xấu thật sự cùng nữ nô kia cùng một nhịp thở!
Này...... đủ loại dấu hiệu biểu lộ cái gì a? Biểu lộ cái gì a a a! Có hay không khả năng ý nghĩa với việc Vương giết các hầu phi sẽ hoàn toàn chấm dứt, tỷ muội nữ nhi nhà bọn họ có thể chạy thoát khỏi vận mệnh tuyển tú thê thảm a?!
Đáng thương các đại thần vừa mừng vừa sợ, nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất bái lạy. Bãi triều xong lại trăm phương nghìn kế mà đi nghe ngóng tìm hiểu, quả nhiên nữ nô vốn nên hầu hạ ở bên người Vương bị Vương hiến dâng cho Pháp Vương làm tế phẩm song tu, trước mắt ngày về không rõ, khó trách cảm xúc của Vương sẽ ác liệt như thế.
Tin tức này tốt, phi thường tốt, dị thường tốt. Được coi là con trời rốt cuộc Vương cũng có cảm tình của phàm nhân, một người không gì cản nổi rốt cuộc cũng có nhược điểm. Tuy rằng nữ nô kia có thân phận thấp kém và cho dù biến thành liên nữ song tu của Pháp Vương cũng tạm xứng đôi với Vương những vẫn đê tiện chút, chỉ cần không làm chính phi, tùy Vương thích như thế nào bọn họ đều không có bất luận ý kiến gì. hiện tại liền cầu nguyện nữ nô đó có thể nhanh từ chùa Thác Lâm trở về, Vương tra tấn nàng vài cái liền tốt hơn là đi tra tấn bọn họ a.
Các đại thần đếm ngày đêm, cẩn thận mà hầu hạ dè dặt hạ thấp mình trước Vương, sống một ngày như một năm, một lần liền chính là hơn hai mươi ngày. Chính mắt mình nhìn quanh thân Vương từ máu tanh hắc ám dần dần trở nên lãnh khốc bạo ngược, mỗi ngày đều có thể nghe nói có nô lệ bị băm làm đồ ăn cho chó ngao. May mắn trước mắt Vương có thể nỗ lực khống chế tính tình, còn không có bắt đầu nảy sinh ý định giết cả bọn họ, bất quá chiếu theo tình hình áp suất thấp ngày càng sa sút này thì phỏng chừng con đao chém người kia cũng sắp đến trên đầu bọn họ rồi.
Hôm nay bãi triều xong, mấy cái trọng thần bị truyền triệu kiến đến thư phòng của Vương. Ngay say khi Tán Bố Trác Đốn ngồi ngay ngắn ở trên án thư, mắt ưng lạnh lùng nhìn về hai hàng trọng thần đứng kính cẩn bên tay mình chờ đợi bọn họ mật báo.
“Vương, đây là tình hình dị động trong nước của Đạt Kéo Khắc.”
Đại tướng từ trong túi áo móc ra tình báo mà thám tử truyền về, cung kính trình lên, hành động hay lời nói đều không có một điểm lôi thôi trói buộc. Thân phận của Đại tướng có thể nói như là một người trênvạn người, kỳ thật địa vị cao không tránh khỏi đón gió lớn. Phải biết rằng làm chim đầu đàn rất nhiều lúc hắn đều là trực tiếp đối thoại cùng Vương. Nếu là vị Vương cao cao tại thượng bình thường thì hắncó thể may mắn mà hưởng thụ quyền thần quyền chức. Cố tình hắn lại đang đứng trước một vị Vương anh minh thông tuệ nhưng lãnh khốc. Năm đó đăng vị Vương lấy thủ đoạn tàn nhẫn nhất quét ngang hết thảy trở ngại, vương quyền còn bao trùm quyền sở hữu của toàn bộ Cổ Cách, vốn là không hề chịu bất cứ kiềm chế cùng hiếp bức của các thủ lĩnh đại quý tộc. Khi đối mặt người khác bất luận người đó có thân phận giàu sang hay nghèo hèn, hết thảy đều là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Tán Bố Trác Đốn tiếp nhận tấm da dê mỏng, mở ra thoáng nhìn quét một lượt, mắt ưng càng hiện lên thâm ám lạnh lẽo. Ngón trỏ nhẹ gõ gõ bàn, trầm ngâm phân phó, “Lại tăng số lượng ám sát, tận lực đuổi trước tháng tư đảo loạn vương thất Kéo Đạt Khắc.” Khóe miệng mỉa mai mà nhếch lên, thanh âmbình đạm không có nửa phần cảm tình, ánh mắt chuyển hướng phó tướng đối diện Đại tướng, nhàn nhạt phun ra tám chữ, “Tập binh luyện chiến, tháng năm xuất chinh.”
“rõ.” Phó tướng là đại hán ba mươi tuổi, lời nói việc làm đều là vô cùng kính cẩn, bất quá ước chừng là thường xuyên đứng bên cạnh Vương ở bên ngoài lãnh binh tác chiến, mày rậm mắt sắc không giống như Đại tướng cẩn thận thấp thỏm, ngược lại lộ ra một cỗ anh dũng nội liễm dũng cảm cùng nghiêm túc.
“Dẹp xong Đạt Kéo Khắc, toàn bộ vùng đất liền tất cả đều là lãnh địa của Cổ Cách ta. Kế tiếp nên đến Phiên tông khách, Á trạch, Nhã long, Tang gia, La chút......” Tán Bố Trác Đốn lười biếng ưu nhã mà dựa lưng trên ghế, khóe môi nhiễm màu đỏ tươi khát máu lạnh lẽo, “Chúa tể của cao nguyên tuyết vực chỉ có thể là ta Cổ Cách Vương Mục Xích Tán bố Trác Đốn.” Mặc kệ là trực hệ con cháu vương thất Thổ Phiên hay vẫn là thế lực cường hào thực lực hùng hậu các nơi, hoặc là Đại nguyên như hổ rình mồi, ai đều cũng không thể ngăn trở hắn từng bước càn quét tuyết vực.
Băng hàn sâm lệ sát khí đặc sệt mang theo uy thế dời non lấp biển ở trong thư phòng lẳng lặng tràn ngập, ép tới người khác cơ hồ hít thở không thông. Mấy cái đại thần áo trong đã bất giác bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng. Trong mắt đều là một mảnh kính sợ thuần túy. Đây là Cổ Cách Vương vĩ đại của bọn họ. Bọn họ cũng có đủ lý do tin tưởng, Vương nhất định sẽ dẫn dắt người dân Cổ Cách khai sáng ra một Cổ Cách thịnh thế so với Thổ Phiên còn càng cường đại phồn vinh hơn, toàn bộ cao nguyên tuyết vực đều chỉ thuộc về Cổ Cách huy hoàng cùng vinh quang.
Tán Bố Trác Đốn phất tay ý bảo bọn họ lui ra, mấy trọng thần lòng mang kích động cùng tràn đầy kính sợ theo thứ tự nối đuôi nhau rời khỏi.
Rèm của nhung dày nặng vừa mới buông xuống, trong phòng liền truyền ra tiếng vang nặng nề, như là có vật gì bị ném hay rơi trên mặt đất, nhóm trọng thần trong lòng kinh hoàng cả kinh, dưới chân như mọc cánh phi nhanh ra ngoài, đảo mắt liền quẹo khỏi con đường rời xa thư phòng.
Tán Bố Trác Đốn một chân đá án thư trước mặt, tư thái uy nghiêm lãnh khốc lúc nãy giờ phút này toàn bộ hóa thành cuồng táo bạo ngược. Đôi mắt ưng sắc bén của hắn gắt gao nhìn chằm chằm bàn gỗ đãvỡ tan trên mặt thảm, thật lâu không động đậy, tựa hồ đang lâm vào trầm tư. Sau một lúc lâu mới nhẹnhàng hỏi; “Liệt, Pháp Vương sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn đem heo trả lại cho ta sao?” Dựa theo lời nóicủa Bạch Mã Đan Tăng, trong cơ thể heo ẩn chứa linh khí đặc biệt hiếm thấy và nó đối với mỗi mộtngười tu hành cực kỳ hữu ích, hắn thật vất vả mới tìm được một cái, thật sự có thể bỏ được thả nàng trở về?
Vẫn luôn đứng ở bên cạnh hắn là Thích Già Thát Tu hơi hơi kinh ngạc, mắt mất mấy giây mới hiện lên một tia ý cười không thể thấy rõ, vị Vương lãnh khốc kiên nghị cư nhiên cũng một có một ngày giống như tiểu hài tử lo được lo mất? Này thật đúng là tình huống ngàn năm mới có một lần “Vương, Pháp Vương ——” hắn ngừng một chút, vẫn là quyết định nói tiếp, “Theo thần được biết, nhiều năm như vậy Pháp Vương chưa bao giờ nuốt lời đối với ngài.”
Tầm mắt bạo ngược từ án thư nát tan trên thảm chậm rãi chuyển qua trên mặt Thích Già Thát Tu, “Ngươi nói đúng, nhiều năm như vậy Pháp Vương chưa bao giờ nuốt lời với ta,” Tán Bố Trác Đốn dửng dưng, nở nụ cười tàn nhẫn nói, “Bất quá, hắn sẽ dùng chút chủ ý thủ đoạn ở trên người ta. Ngươi nói, hắn sẽ không luyện chế linh hồn heo nhỏ, và còn chừa lại một khối thân thể cho ta?”
Thích Già Thát Tu cứng lại, đích xác Pháp Vương trông có vẻ như ôn hòa nhân từ, kỳ thật cực kỳ cực đoan ác liệt, trong dĩ vãng không phải không có cái khả năng này. hắn cẩn thận hồi tưởng một chút, nhắc tới làm hắn nhớ lại khiến tâm tình lại chùng xuống, trầm giọng nói: “sẽ không, nếu cảm giác của thần không sai thì Pháp Vương đối với cỗ linh khí hiếm thấy của heo nhỏ mà nói giống như một loại yêuthương kỳ quái.”
Tán Bố Trác Đốn nghe được sắc mặt lại càng lạnh hơn càng trầm hơn, mắt ưng cấp tốc xẹt qua một tia sát ý. hắn bỗng dưng đứng lên, tay phải đè lại chuôi hồn đao bên hông, âm thanh lạnh lẽo nói: “Ngươi và ta thật lâu chưa có luận bàn qua, hôm nay đi lên đỉnh núi tranh tài một trận.” nói xong, hắn dẫn đầu cất bước ra khỏi thư phòng.
“rõ.”
Thích Già Thát Tu cười đáp ứng theo sát, tay phải cũng nắm chặt chuôi đao bên hông, hắn chờ giờ khắc này đã thật lâu. Mà Vương cư nhiên có thể ẩn nhẫn lâu hơn cả dự đoán của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.