Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 131: Pháp hội Đông Quý (hai)




Ở hiện đại di tích Thác Lâm tự cách di tích vương triều Cổ Cách hơn 10 km tính từ sông Sutlej bờ phía Nam, nó là trọng địa khu di tích lịch sử chùa miếu Phật giáo, cũng là theo tương truyền là nơi khởi nguồn của Phật giáo. Nguyên bản là thờ phụng Ninh-mã phái, sau đó lại biến thành thờ phụng Cách-lỗ phái. Đương nhiên theo lịch sử vương quyền của vương triều Cổ Cách thay đổi dẫn tới bổn giáo phái mới xuất hiện cùng Tát-ca phái giáo dẫn đầu, điều này cũng thay đổi lịch sự của Thác Lâm tự.
Dựa ở trong lòng Cầm thú Vương, nhưng tâm trí La Chu tràn đầy sự tò mò cùng hưng phấn vì trước mặt nàng chính là ngôi chùa nổi tiếng có lịch sự lâu đời.
Chùa miếu chiếm diện tích rộng lớn, khu vực xung quanh tương đối bằng phẳng, phía nam tựa vào dãy núi, phía bắc là con sông Sutlej. Cung điện, kinh phòng, Phật tháp nối tiếp nhau kéo hàng dài, phía Nam hay phía Bắc đều thoáng rộng lộng gió. Bức tường đá hồng trắng nguy nga dựng đứng yên tĩnh, đỉnh Phật tháp nhọn thẳng tắp cao ngất với các lá cờ nhiều màu biểu tượng Phật giáo tung bay phần phật. Dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống, làm nổi bật lên màu trắng thuần khiết của tuyết cùng khung trời xanh thẳm. Thác Lâm tự chẳng những rộng rãi đồ sộ hơn nữa khí thế thật phi phàm làm khiếp sợ những linh hồn không trong sạch dám tiếp cận.
Bên ngoài canh giữ là hàng trăm ngàn các binh sĩ mặc da bào, áo khoác áo giáp, thỉnh thoảng còn có một đội binh sĩ mang đao ở vòng ngoài tuần tra. Dòng người chảy dài như con sông, người đến người qua đông như mắc cửi, trừ bỏ những tín đồ Bác Ba, cũng không thiếu du khách từ các vùng đất xa xôi khăn gói tới nơi đây để tham quan chiêm ngưỡng, có khuôn mặt mang sự thành kính, có kính sợ, có vui sướng, cũng có khuôn mặt mang tò mò thêm chút hỗn loạn không cùng một biểu tình.
Tán Bố Trác Đốn ôm nữ nô trong lòng, khuôn mặt lãnh khốc uy nghiêm mang một chút dung túng, từ góc độ nàng nhìn. thật sự thì bộ dáng không phù hợp với khuôn mặt sợ hãi, tò mò cùng dáng vóc tiều tụy của tín đồ hành hương đến Thác Lâm tự, dường như cũng có vẻ có chút bất kính ới thần phật, nhưng hắn lại hoàn toàn lơ đễnh về vấn đề đó.
“Vương, ta nghe nói bên trong Thác Lâm tự có dấu ba vật báu.” La Chu thích thú ngẩng đầu chứng thực nói, “một là tôn giả A Để Hạp mang đến đây một con nai có giác; hai là một khối đá đen tuyền hình dấu chân; ba là năm tượng Phật khắc trên ngà voi. Ba kiện bảo bối rốt cuộc có hay không a?” Ba món vật quý này ở thế kỷ 21 là truyền thuyết truyền mấy trăm năm, nàng vẫn thực cảm thấy hứng thú với việc thật giả ra sao.
Nữ nô trong lòng hắn mang mũ da hồ nâu đỏ, trên mấy bím tóc đen thùi là các hạt trân châu san hô hồng diễm đem khuôn mặt trong suốt trơn mềm lộ ra vài phần xinh đẹp. Hai con ngươi to tròn đen nhánh linh động như viên ngọc lóe sáng. Cái mũi thanh tú khéo léo kết hợp khe léo với cánh môi đầy đặn khẽ khép hở thoáng thấy hàm răng trắng sáng cùng cái lưỡi phấn hồng. Trông nàng rất là khôi hài nhưng cũng làm cho hắn nhìn xem có chút miệng khô lưỡi đắng. hắn thật muốn cắn một ngụm rồi tùy ý hôn môi. Có chút gian nan đem ánh mắt từ cánh môi của nàng dời sang chỗ khác thì lại lọt vào đôi mắt to tròn ấy, hắn không kìm được nhưng vẫn cố giữu vẻ thản nhiên mà trả lời: “Trong tự đúng là có ba kiện bảo bối này.”
Ồ!? Truyền thuyết là có thật! La Chu vừa mừng vừa sợ, vội vàng hỏi: “Vương, có thể hay không cho ta xem?” Trong lời nói của nàng đầy sự hưng phấn nhưng nếu để ý thấy thì có một phần mà ngay cả chính nàng cũng không phát hiện ra đó là sự nũng nịu.
Thổ Phồn Vương Trác Đốn nhà ta lại rất nhạy cảm bắt giữ được điểm mấu chốt trong giọng điệu làm nũng của La Chu, tâm tình khô nóng nhảy dựng thoáng chốc so với ánh sáng mặt trời còn sáng hơn, ngay cả hanh âm lạnh lẽo cứng rắn đạm mạc cũng đều nhu hòa hơn bao giờ hết, “Heo ngoan, ta tuy là Cổ Cách Vương nhưng không có tư cách tự tiện lấy vật báu trấn tự.” Nhìn đến đôi mắt to tròn biểu lộ sựthất vọng hắn lại bổ sung thêm, “Bất quá Pháp vương hội sẽ mang năm tượng phật ra để chủ trì pháp hội, heo ngoan có thể được chiêm ngưỡng a.”
“thật sự ư!?” sự thất vọng trong mắt La Chu trong chớp mắt không cánh mà bay, kỳ thực nàng cũng không hy vọng xa vời có thể nhìn tận mắt ba món bảo bối trấn tự, cũng chỉ ôm một tia hy vọng hỏi thăm xem chúng có tồn tại hay không. Vương quyền Cổ Cách tuy rằng đứng đầu quyền lực nhưng dù sao tới một mức độ nào đó cũng ỷ lại tôn giáo vậy nên tự nhiên cũng không có khả năng tùy ý làm bậy. Huống hồ là bảo bối thì đều trân quý vô cùng, có lẽ ngay cả dân chúng Cổ Cách cũng ít khi có cơ hội được chiêm ngưỡng chúng, nàng hôm nay có thể thấy một trong số bảo vật hẳn là vô cùng may mắn đi.
“Chúng ta nhanh chút đi hội trường!” Do quá hung phấn vui mừng nên La Chu quên khuấy mất tôn ti cùng sợ hãi, nàng chụp lấy tay Tán Bố Trác Đốn đang đặt bên hông mình kích động mà lớn tiếng reo lên. Những viên đá san hô hồng chuyển động theo từng hành động của nàng khiến khuôn mặt trắng noãn toát ra sự linh động xán lạn càng thể hiện sự hoạt bát xinh đẹp.
May mắn bọn họ lần này ra ngoài đã cố gắng che dấu thân phận, địa điểm cắm trại ở chỗ xa hẻo lánh, các lính cận vệ cải trang để tránh lộ thân phận. Thường xuyên có thể nghe thấy âm thanh hào hứng của các tín đồ hành hương đi qua nàng, tuy nhiên nàng không thấy rõ bởi vì cả tầm mắt đều bị người người che lấp vây quanh, dân chúng càng không phát hiện nam nhân cao lớn hơi cúi đầu kia là vị Vương giả mà bọn họ kính sợ, nhiều nhất chỉ nghĩ đó là một phú ông giàu có nào đó mà họ không biết. Nên họ cũng chỉ liếc mắt nhìn qua cũng sẽ không tiếp tục chú ý thêm.
Nữ nô không để ý mà lấy lòng Tán Bố Trác Đốn, trông nàng toát lên vẻ xinh đẹp hiếm thấy, hoạt bát, lanh lợi khiến hắn vô thức mà thản nhiên lộ ý cười.
“Được.”
hắn kéo áo khoác da rái ca trên người làm che khuất hơn nửa khuôn mặt, một tay cầm lấy tay nữ nô đang đeo găng tay êm dày rồi lững thững hướng cửa chùa đi đến.
Bị Cầm thú Vương kéo theo, La Chu mới ý thức được chính mình vừa rồi quên mất, thân thể đến lúc phản xạ lại muốn rút tay ra khỏi hắn, nhưng lại khiến Cầm thú Vương cầm càng chặt hơn. Nàng lại dùng sức tránh một chút, bàn tay hắn như kìm sắt bóp chặt lấy, nhất thời như muốn bóp nát xương tay nàng.
“Ai u!” Nàng nhịn không được đau, kêu một tiếng.
Tán Bố Trác Đốn nới lỏng lực siết, nghiêng đầu từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt trắng bệch nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng nói: “Heo, đừng quên chỉ khi ngoan ngoãn nghe lời thì ta mới có thể thương sủng nàng.”
Giọng điệu lạnh lùng cứng rắn trước sau như một ẩn ẩn mỉm cười, đôi mắt chim ưng của hắn có chút sủng nịch những cũng không bớt đi sự uy nghiêm không cho phép ngỗ nghịch, liếc mắt nhìn khiến trong lòng nàng nổi lên một trận gió lạnh buốt. Ai, chính mình không nên lơi lỏng tinh thần mà quên mất địa vị của hắn. Thích không bằng yêu, mặc dù là yêu cũng không nhất định không thể bỏ qua. Đối mặt Cầm thú Vương một kẻ cao cao tại thượng, được sủng mà kiêu ngạo ngỗ nghịch là hành vi ngu xuẩn nhất. Đạo lý này nàng hẳn là đã hiểu rất rõ ràng rồi mới đúng, chính là vì cái gì ở chỗ sâu trong đáy lòng vẫn sẽ có một tia ủy khuất.
“Dạ.” Nàng rũ mắt, nhàn nhạt đồng ý thở hắt ra làn khói trắng ngay lập tức cũng tan thành khói, khuôn mặt lúc trước còn toả sáng toát vẻ hoạt bát xinh đẹp thì trong giây lát đã biến mất không còn dấu vết.
Nhìn đến nữ nô được bịt kín một tầng vải đột nhiên trở nên buồn bã ảm đạm, đôi mày sắc bén như kiếm khẽ nhướn lên, trong lòng Tán Bố Trác Đốn dường như có đám mây đen che kín, như có vài cái kim đâm vào tim đau nhức khó chịu vô cùng, hắn thế mà lại sinh ra chút hối hận. hắn muốn đem nữ nô ôm vào trong ngực mà xoa bóp, hắn muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, an ủi nàng, một lần nữa làm cho nàng trở nên hoạt bát trở lại.
“Heo ngoan, ta ôm nàng đi.”
Trước mặt hơn mười mấy cận vệ há hốc mồm bên cạnh, hắn duỗi cánh tay đem La Chu ôm bổng lên.
“không không, không cần!” La Chu kinh hoàng vặn vẹo thân thể, ở trước chùa miếu lại cùng nam nhân ôm bế thân thiết như vậy không khác gì là xúc phạm tới Phật. Tuy nàng không phải tín đồ nhà Phật nhưng cũng sợ bị trời phạt a. Hơn nữa nàng có thể cảm nhận được từ bốn phương tám hướng có hàng trăm ngàn con mắt cái thì kinh ngạc cái thì khiển trách đang bắn về phía mình, nàng lại hận không thể đem đầu mình chui sâu vào trong áo khoác, “Vương, ta chính mình có thể tự đi được, van cầu ngươi không cần ôm.” Nàng hạ giọng cầu xin.
Tán Bố Trác Đốn đối với vô số tầm mắt đó cũng không quan tâm, chỉ cho đến khi nhìn vào khuôn mặt hoảng sợ đến thê thảm của nàng có dấu hiệu muốn khóc luôn rồi thì mới chậm chạp mở miệng nói: “Vậy nàng cười một cái, nếu khiến cho ta vừa lòng thì ta sẽ thả nàng xuống.”
Mẹ nó! Tên cầm thú biến thái này luôn chọn lúc không thích hợp nhất thì đưa ra yêu cầu để giày vò nàng mà! Nàng hiện tại có thể cười được sao? La Chu oán hận trong lòng nhưng vì để hắn thả mình xuống, không muốn trở thành hạc trong bầy gà càng không muốn bị từng người ở đây xỉ vả nên đành cố gắng nhếch miệng, cố gắng hết khả năng nở một nụ cười không cứng ngắc vặn vẹo.
Nụ cười của La Chu không đủ sáng lạn nhưng đôi mắt lóe ra nước mắt trong suốt cùng con ngươi đen nhánh như đá thạch, làm cho nàng thoạt nhìn giống như một đóa hoa Cách Tang chọc hắn thương tiếc.
“Heo ngoan…” hắn buông nàng, ngón tay nhẹ nhàng lau đi khóe mắt ướt át của nàng, cúi đầu tại khóe mắt mà hôn xuống, sau khi kết thúc nụ hôn thì thanh âm trầm thấp của hắn vang lên, “Ta dẫn nàng đixem pháp hội.” nói xong, hắn kéo áo khoác của nàng che lại cho thật kín gió rồi mới nắm lấy tay nàng dẫn đi, lần này khác với lúc trước mặc dù đều là kéo nhưng sức lực hắn dùng nhẹ nhàng hơn, cứ thế hắn kéo nàng nhấc chân hướng tới của chùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.