Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 126: Tâm động xốn xang (bảy)




Vừa nghĩ vậy, bên ngoài tẩm cung liền truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ mà trầm ổn, tiếp theo lại truyền đến thanh âm hành lễ của thị vệ canh giữ ở cửa cung.
hắn lập tức từ trên giường đứng dậy, cái trán chạm thảm trên mặt đất, hai tay đặt song song trước đầu, thực hiện đại lễ quỳ gối tiêu chuẩn.
Tán Bố Trác Đốn tiến vào phòng trong, hắn nhìn Thích Ca Thát Tu quy củ quỳ sạp người hành lễ. Tuy là thành kính cung kính cúi thấp nhưng thân hình cao to mạnh mẽ lại giống như mãnh thú kiêu ngạo, lộ ra dữ tợn khát máu cùng hết sức căng thẳng.
Nam nhân này do Bạch Mã Đan Tăng phái tới, là hậu duệ của vương tộc hùng mạnh. Gia tộc của hắn lúc trước khi gia tộc Mục Xích tranh đoạt vương quyền Cổ Cách đã lập công lao lớn, được ban ân họ “Mãnh”. hắn vừa sinh ra đã được nhận hết quyền quý khuynh thành của gia tộc, nhưng lại lấy thân phận một tên thị vệ ở bên người Vương ước chừng cũng được hai mươi năm. hắn nhìn tục tằng dã man, hung tàn thị sát, kì thực lại là người thận trọng tính tình kiên nhẫn. Làm đội trưởng đội hắc kỳ thì sựtrung thành là không thể nghi ngờ. Đối với hắn, Liệt trung thành bảo vệ bên cạnh suốt hai mươi năm, chính hắn cũng không có coi Liệt như một kẻ hầu hạ, rất nhiều lần coi hắn là bạn bè, thậm chí… là huynh đệ. Chính là cuối cùng cũng không tiết lộ dù chỉ một chút, cũng không có bất luận kẻ nào biết bao gồm cả nam nhân đang quỳ phục kia.
hắn đã thích nữ nô đó, hắn tự nhận chính mình cũng không phải một quân vương keo kiệt. Mặc dù không thể đem nữ nô ban cho hắn, nhưng vẫn có thể cho hắn thân cận thưởng thức vài lần. Khóe môi gợi lên nhìn không ra cảm xúc ý cười, ánh mắt hung ác nham hiểm thản nhiên dừng ở trên đầu Thích Ca Thát Tu. Mãnh, ngươi có quyền thế ngập trời, phú quý không thể nói. Sau này, ngươi vẫn sẽ cam tâm tình nguyện tiếp tục thủ hộ bên ta, hay vẫn là lòng tham không đáy ruồng bỏ sự trung thành mà mưu đoạt vương quyền? Nữ nô nằm trên giường kia, chính là một lần thử nho nhỏ của ta đối với ngươi. Nếu ngươi khiến ta thất vọng liền đừng trách ta đem toàn bộ gia tộc họ “Mãnh” ngay cả gốc cũng diệt trừ, hoàn toàn hủy diệt hậu duệ vương tộc hung dũng.
“Liệt, ta nói rồi, trừ phi tất yếu thì ngươi không cần hướng ta hành đại lễ.” hắn ôn nhu cười nói.
“Vương đối với thần đều đã ban ân đến cực điểm là thần nên hành đại lễ.” Thích Ca Thát Tu nghiêm chỉnh nói, cung kính hạ thấp cụng đầu xuống đất, “Đa tạ Vương đã ban ân điển.”
“Liệt, những ân điển này so với hai mươi năm trung thành thủ hộ của ngươi thì tính là gì.” Tán Bố Trác Đốn xoay người nâng hắn dậy, “Ngươi nếu thực thích nữ nô đê tiện này, có thể ở trong vương cung đùa bỡn, chính là không thể gian dâm, cũng không thể mang về nhà ngươi.”
Vương không biết là lời nói hiện tại của người thực dối trá, thực ngây thơ, thực sự không đáng là khí khái của bậc vương giả sao? Nếu ta nói đem nữ nô ban cho ta hoàn toàn so được với hai mươi năm trung thành thủ hộ kia, thì người đồng thuận lời nói của ta mà ban nàng cho ta hay vẫn là lập tức cùng ta trở mặt? không thể mang về nhà, chỉ có thể ở trong vương cung đùa bỡn, còn không có thể gian dâm. Đó chẳng phải là gãi không đúng chỗ ngứa, sao có thể chơi đùa đến hết cỡ cơ chứ?
Trong nháy mắt, Thích Ca Thát Tu giống như nhìn thấy cậu nhóc sáu tuổi trước kia. Trong một lần đisăn bắn hồi trước, hắn bắt được một con ngựa tốt hoang dại, hắn vô cùng thích ý. Nhưng vì là thị vệ, bất cứ tù binh nào bắt được đều thuộc về chủ tử, vì thế hắn đành phải nhịn đau mà đem con ngựa đó hiến cho Vương. Khi đó hai mắt Vương nhìn thẳng hắn rồi cười nói: “Liệt, ta biết ngươi cũng thích con ngựa này, ngươi có thể cưỡi nó ở trong thành, nhưng không thể cưỡi bên ngoài thành, cũng không thể mang về nhà.”
Lúc đó hắn cũng mới chỉ có chín tuổi, lúc rảnh rỗi thật đúng như lời lúc đó cưỡi ngựa ở trong thành mộtlần lại một lần. Vương mỗi lần biết được hắn cưỡi ngựa thì khuôn mặt nhỏ nhắn luôn lộ ra nụ cười ấm áp, thường thường nhắc nhở hắn một câu, “Nhớ kỹ đừng cưỡi ngựa của ta ra khỏi thành, cũng đừng đem ngựa của ta mang về nhà nha.” hắn nghe xong vẫn luôn sảng khoái đáp lại vâng, nhưng đáy lòng có chút không cho là đúng.
Nhưng cưỡi ngựa mãi ở trong thành làm sao có thể được cưỡi chạy nhanh như điện chớp tận hưởng gió thổi vào mặt cơ chứ? Có một lần hắn chịu không nổi dụ hoặc lặng lẽ cưỡi ngựa chạy ra khỏi vương thành, ở ngoài thành tùy ý trên đường chạy một hồi. Sáng sớm ngày hôm sau, Vương cho cung nhân đưa tới nửa người con ngựa cho hắn. Từ đầu tới đuôi, đều bị xé rách, không có một điểm dư thừa.
Vương kéo tay hắn, âm thanh tràn ngập lạnh lẽo cứng rắn còn thật sự nói: “Liệt, ngươi thủ hộ ta ba năm, ta rất muốn ban cho ngươi cái này cái nọ. Nghĩ đến ngươi cũng thích con ngựa đó của ta, nên đãkêu thị vệ đem con ngựa chém làm đôi, chúng ta mỗi người một nửa.”
Nhìn vẻ mặt Vương còn thật sự cười tươi bên cạnh thi thể đầm đìa máu tươi của con ngựa, hắn lúc này mới ý thức được chính mình thủ hộ không phải một đứa nhỏ vương tộc đơn giản, mà là một vương giả trời sinh. Cũng đang là từ đó một khắc khởi, hắn mới chính thức đem trung thành hiến cho vương, làm cắt bỏ thủ hộ vương cả đời quyết định.
Qua như thế nhiều năm, không nghĩ tới hôm nay lại một lần từ miệng Vương nghe được cùng lời nói hồi trước. Chỉ là hiện tại hắn đã biết, trong lời nói ý cũng là ban cho, cũng là cảnh cáo, hoặc có thể nói là thử. Nếu hắn vi phạm lời nói của Vương, không biết heo nhỏ có thể hay không giống như con ngựa đó bị chia làm hai nửa. hắn cùng với vương, mỗi người một nửa.
“Thần xin ghi nhớ lời Vương.” hắn liền thuận thế Vương nâng mà đứng dậy.
Tán Bố Trác Đốn cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, xong quay qua nhìn đến đống đồ ăn trên bàn còn chưa động chút nào, tươi cười nhanh chóng nhạt đi lạnh giọng hỏi: “Liệt, vì cái gì không đút cho heo ăn?”
Thích Ca Thát Tu khóe miệng khẽ nhếch lên. hắn không có nghe nhầm đi? Vương quở trách lại sử dụng một chữ “đút” á? Chẳng lẽ trước kia Vương vấn đút thức ăn cho heo nhỏ sao? Từ trước đến nay Vương vẫn luôn là một đấng tối cao lãnh khốc, làm sao lại có thể tự tay đút thuốc đút thức ăn cho heo nhỏ cơ chứ?! hắn vội vàng giấu giếm suy nghĩ trong đầu mình rồi nhanh chóng liếc mắt nhìn thấy Vương nhà hắn hoàn toàn lộ ra sự bất mãn trên mặt, hắn nhanh nhẹn cụp mắt cung kính đáp: “Sau khi chữa thương xong, nàng ấy đã quá mệt mỏi vừa đặt vào trong đệm chăn liền ngủ luôn, vì thế thần không thể đút thức ăn được.” hắn cố ý đem viêc “đút” thức ăn cường điệu nhấn mạnh, quả nhiên thân thể Vương lập tức đình trệ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Tán Bố Trác Đốn híp mắt, ánh mắt mất đi vẻ lo lắng cùng lạnh lẽo. hắn đi đến bên cạnh giường nhìn xuống nữ nô đang ngủ say kia. một lúc sau mới đạm mạc nói: “Liệt, kêu cung nhân mang đồ ăn xuống, một lần nữa hâm nóng lại.”
“Dạ.”
Thích Ca Thát Tu xoay người hành lễ rồi nhẹ nhàng cước bộ hướng bên ngoài phòng ngủ đi tới. Khoảnh khắc vén lên rèm cửa, hắn nghiêng đầu nhìn Vương như trước đứng thẳng bên cạnh giường, giống như núi cao nguy nga không thể xâm phạm, bóng dáng cao lớn tôn quý, khóe môi tràn đầy ý cười nhàn nhạt.
Tuy rằng lời nói của Vương cùng mười mấy năm trước giống nhau, nhưng Vương biết thái độ hắn đối với con ngựa đó cùng với heo nhỏ về bên ngoài thoạt nhìn không mấy khác biệt, đều là thứ hắn tương đối thích, thực chất lại hoàn toàn bất đồng. Nàng tuy là nô lệ nhưng còn đáng giá gấp trăm ngàn lần ngựa quý. Nào đã có nô lễ cho tới bây giờ còn từng ngủ trên giường Vương, từng được Vương tự tay đút thuốc đút thức ăn cho. Hạ xuống rèm cửa, hắn yên tâm mà đi ra khỏi tẩm cung.
Đợi cho cung nhân đem đống thức ăn mang xuống, Tán Bố Trác Đốn mới đứng dậy khỏi giường. Nổi giận đùng đùng phất tay áo ra khỏi tẩm cung, hắn trực tiếp đi tới thư phòng, triệu kiến vài vị quan, ra quyết định cắt bỏ pháp hội Đông Quý cùng việc chuẩn bị. Chờ xử lý sự xong các công việc, ngực tích tụ khó chịu cùng bực tức cũng biến mất không sai biệt lắm.
Tâm tình đã bình ổn, hắn lại sinh ra một chút nghi hoặc. không rõ vì cái gì thấy heo nhỏ nghe lời so với khóc còn khó coi hơn khi tươi cười vặn vẹo cứng ngắc, trong lòng giống như có một đám lửa bùng cháy khiến hắn lý giải được đâm ra càng tức giận.
Heo ngủ trên giường so với tối hôm qua an ổn hơn, mi tâm giãn ra tự nhiên. Nếu để ý kỹ, còn có thể thấy cánh môi cũng nhếch lên độ cong vui vẻ. Nàng trước mặt Liệt có thể ngủ yên ổn có chút thoải mái? hắn bất tri bất giác nhẹ nhàng nhăn lại, đôi môi đầy đặn mím lại còn trong lòng lại sinh ra mấy phần tức giận.
Trước mặt Ngân Nghê, nàng có thể làm càn cười đùa làm nũng. Trước mặt Liệt, nàng có thể yên tâm ngủ yên. Vì cái gì ở trước mặt hắn, nàng không phải phát run thì chính là bị đau kêu khóc, ngay cả lúc mê man cũng là vẻ mặt thống khổ. hắn liền thực sự đáng sợ như vậy sao? Ngón tay giúp chủ nhân hả giận mà hướng trên trán nàng búng một cái, vốn dĩ da thịt trơn bóng nhất thời hiện ra một vết hồng đậm, ở trung tâm còn có chút sứt da chảy ra li ti vết máu, xuất hiện giữa da thịt trắng noãn càng làm nổi bật hơn, nhìn thấy có cảm giác ghê người.
hắn ngẩn ra mãi một lúc lâu mới chậm rãi thu hồi tay, mở ra bàn tay mình lật qua lật lại nhìn, ánh mắt nhíu chặt mi tâm có một chút tối tăm. Xem ra hắn thật sự phải chú ý lực khống chế a, bất quá da thịt heo nhỏ cũng quá non mềm đi, hẳn là chỉ có thể bóp nhẹ? Quên đi, kỳ hành kinh này để cho nàng dưỡng thân thể thật tốt vậy, miễn cho sau này không chịu nổi động tác của hắn.
Tự đá giày rơi xuống, hắn xoay người nằm lên giường, đem cả người heo nhỏ ôm vào trong ngực. hắnđể sát khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn của ai đó đang ngủ say vào chút, hô hấp ôn nhu nhẹ nhàng của nữ nô phảng phất lên khuôn mặt mắt, quanh quẩn chóp mũi hắn là hỗn hợp mùi bị ngọt ngào của trà xanh cùng hượng vị thản nhiên của nước thuốc, cảm gics tối tăm trì trệ tức giận trong ngực cũng dần dần trở nên thoải mái hơn.
“Heo, nàng là nô lệ của Mục Xích • Tán Bố Trác Đốn.”
hắn nói nhỏ rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ở vết thương trên trán nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.