Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 879: Bàn tính của Khánh Xích Cáp




Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Nữ tử này, tâm tư thật sự là tỉ mỉ tinh tế đến gần như là giảo hoạt.Hắn nhịn không được mà lau mồ hôi lạnh, nhưng khi nghĩ lại Khánh Xích Cáp dù sao cũng là kỳ phùng địch thủ, cảm thấy khuây khỏa hơn.
***
Khánh Xích Cáp chán ghét việc ngoài ý muốn, cho nên cũng chán ghét đệ nhị mạc thiên địa. Man nhân và phàm nhân ở đây quá nhiều, mà nơi có nhiều người, nhất định sẽ có phát sinh việc ngoài ý muốn.
Ví dụ như lần này, không biết là tên quỷ đoản mệnh nào đưa đến sự cảnh giác của Man nhân, lại không biết là tên tu tiên giả vương bát nào bị đuổi bắt lại dẫn dắt cả đám yêu quái trong rừng ra hết, khiến cho trận đại chiến Man Yêu này diễn ra sớm, suýt nữa làm hỏng mất chuyện tốt của hắn.
May mắn hắn cũng cách rừng rậm phía bắc không xa, thừa dịp đám tu tiên giả kia đang chạy nhảy loạn lên như mấy con ruồi không đầu thì đã cho người bố trí sát trận, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ. Hắn đã tính toán qua, dù là tu tiên giả tiến vào đệ nhị mạc thiên địa vượt qua năm mươi người, nhưng mà mọi chuyện phát sinh vội vàng, số lượng người có thể đạt được tin tức về Mộc Chi Tinh từ trong xóm làng của nhân loại sẽ không vượt quá hai mươi người, cho nên người mà hắn phải giết chết, thật ra cũng không quá nhiều.
Bố trí Chướng Nhãn Pháp là sở trường của Công Tôn Mưu, trận pháp của hắn có thể bao quát được toàn bộ trú địa ở Hồng Cốc, thì có thể che lại tất cả bảy người và không để lộ ra khí tức tất nhiên là không nói chơi.
Đúng vậy, bảy người. Một hồi bạo động kia khiến cho Khánh Xích Cáp tổn thất hai tên thủ hạ. Chỉ là hắn ta không ôm hi vọng xa vời, cho rằng đám người Hám Thiên Thần Quân cũng không may như hắn. Hắn chỉ có thể giả thiết đầu thần thú này còn sống, hơn nữa sẽ đuổi theo manh mối của Mộc Chi Tinh đến đây.
Đối với đối thủ hung danh hiển hách thế này, nói trong lòng hắn không bồn chồn là không thể nào, nếu không ở đệ nhất mạc thiên địa, khi đồng bạn đốt khói xanh lên, sao hắn không đến cứu viện chứ? Yêu quái sống vài vạn năm có lịch duyệt và thủ đoạn phong phú đến mức nào, dù hiện tại đã thành phàm nhân, thì sẽ dễ đối phó sao? Thực tế hắn đã biết rất rõ là phương vị khói xanh bay lên ở ngay chính giữa – đám người Trường Thiên không có ý định đi ra ngoài, loại tình huống này thì nên tùy tiện tìm một chỗ nào đó trước, ngược lại đến chỗ chính giữa của đệ nhất mạc thiên địa làm cái gì? Hiển nhiên là trong đó có chút không đúng.
Hắn đương nhiên không biết Ninh Tiểu Nhàn đến nhìn quả trứng khổng lồ, lần này rõ ràng trùng hợp đoán đúng.
Bọn họ nấp ở sau một chỗ dốc thoải, từ nơi này có thể quan sát được mỗi người tiến vào trận pháp. Từ lúc bày trận đến nay, đã có bảy người bị nhốt, bây giờ còn sống chỉ có ba người. Đám người Khánh Xích Cáp rõ ràng là đứng ở trên dốc thoải nhưng người trong trận thì giống như không thấy gì ở bên ngoài, chỉ chuyện tâm ứng phó khốn cục trước mắt.
Trong trận này có thể nói là bước đổi thì cảnh đổi, chỉ cần đạp sai một bước thôi, hoặc là âm khí um tùm có quỷ vật đột kích, hoặc là lâm vào trong vùng cát chảy không bao giờ ngừng lại, hoặc là bị huyết vụ cuồn cuộn đập vào mặt, ăn mòn cả khuôn mặt người đến mức chỉ còn nhìn thấy xương trắng, cho nên kiểu chết của bốn kẻ xui xẻo kia đều không giống nhau, gọi là Hoa dạng tác tử (đủ loại tìm chết khác nhau).
Công Tôn Mưu đứng trên dốc thoải, cảm thấy thỏa mãn với mấy trận pháp mà mình bố trí khi tiến vào Vân Mộng Trạch, trận pháp Thiên Địa Hồng Lô ở Hồng Cốc thập toàn thập mỹ, tốn thời gian ba ngày để bố trí; mà trận pháp ở trong đệ nhị mạc thiên địa này, dưới sự ra sức thúc giục của Khánh Xích Cáp chỉ dùng thời gian chưa đến một khắc chung đã bố trí xong rồi, hơn nữa đó còn là trận pháp kết hợp giữa Cửu Quỷ Tỏa Âm Trận và Quỷ Vụ Huyết Sát Đại Trận. Đây là một chỗ địa khí ẩm thấp, tuy không phải là cực âm chi địa trong truyền thuyết, nhưng cũng là nơi tốt để tẩm bổ quỷ vật, cho nên khi bố trí Cửu Quỷ Tỏa Âm Trận ở chỗ này thì năng lượng của lệ quỷ trong trận tăng nhiều, ngoài ra Quỷ Vụ Huyết Sát Đại Trận còn có thể mô phỏng mấy chỗ tuyệt cảnh hiểm ác ở Nam Chiêm Bộ Châu, người bị nhốt ở trong trận chỉ cần bước nhầm một bước, vậy thì sẽ khiến bản thân rơi vào nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, cơ hồ không có khả năng thoát thân.
Hai trận pháp này, không có một cái nào là có thể hoàn thành một cách vội vàng được. Có thể bố trí hai trận pháp này hoàn mỹ như vậy, hai bên đều dung hợp bù trừ lẫn nhau, hắn đều cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng khi quay đầu lại nhìn xem thần sắc của Khánh Xích Cáp, chỉ là vẻ mặt hờ hững, chưa từng có nửa phần khâm phục? Công Tôn Mưu nhịn không được hỏi: “Đàn chủ Khánh Xích Cáp, ngài cảm thấy trận pháp này của ta có khả năng vây được Hám Thiên Thần Quân không?”
Trong nội tâm Khánh Xích Cáp đang cảm thấy bực bội, nghe vậy liếc nhìn hắn, lắc đầu nói: “Không biết. Nếu như là Công Tôn Bộ tiên sinh đích thân đến thì có khả năng vây được không?” Hắn đi cùng Công Tôn Bộ đến được đệ tam mạc thiên địa, hiển nhiên rất tôn kính vị này.
Ba chữ “Công Tôn Bộ” vừa ra, đôi mắt sắc của Công Tôn Mưu đột nhiên đỏ lên, khóe mắt nhảy lên vài cái.
Nếu không phải ba trăm năm trước Công Tôn Bộ đột nhiên biến mất, vị trí gia chủ cũng không đến phiên phụ thân của hắn tiếp quản. Mà Công Tôn Mưu lại tinh thâm trận pháp tạo nghệ, được gia tộc gọi là người nối nghiệp của Công Tôn Bộ, năng lực lại ở phía trên phụ thân mình. Đối với loại thuyết pháp này, cho đến bây giờ hắn đều xì mũi coi thường cả, cho đến khi Vân Mộng Trạch mở ra lần này, hắn tiến nhập Cố Ẩn Sơn Hà Trận, mới biết được trận pháp này cơ hồ không phải sức người có khả năng phá giải được, lúc này mới có vài phần kính nể với Công Tôn Bộ.
Nhưng mà lời nói của Khánh Xích cáp, chỉ kém việc nói rõ “Ta không tin tưởng ngươi”, “Nếu có Công Tôn Bộ thì không cần dùng ngươi đâu”, cơn tức này làm sao mà hắn nuốt xuống được?
Khánh Xích Cáp nào quản trận pháp sư này đang nghĩ gì, hắn hít sâu một hơi, trong nội tâm mờ mờ ảo ảo có cảm giác cực kỳ không an tâm. Tinh tế đi truy cứu căn nguyên, đại chiến giữa hai tộc Man Yêu diễn ra sớm hơn tận một canh giờ. Lúc trước hắn dẫn đội tiến vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận ít nhiều đều gặp gỡ chút ít vấn đề, muốn giải quyết cũng không khó, nhưng mà bây giờ cả chiến dịch lại bị bức bách diễn ra trước như vậy, chính là tình huống trước nay chưa từng thấy.
Sự tức giận của Công Tôn Mưu cũng không sai, Khánh Xích Cáp hoàn toàn không tin tưởng hắn ta. Muốn chống lại đại yêu vạn năm, trận pháp sư này vẫn còn non một chút, tuy là hai trận pháp được bố trí sát khí um tùm, nhưng chưa hẳn là có thể đối phó được với Trường Thiên, có quỷ mới biết được đầu thần thú kia có tinh thông trận pháp hay không kìa? Mấy năm nay tên tuổi của Hám Thiên Thần Quân càng ngày càng vang dội, nhưng người chân chính nhìn thấy hắn ra tay mà còn có thể sống sót thì ít lại càng ít, hắn am hiểu thần thông gì, đương thời có mấy người biết được chứ?
Bởi vậy lấy sự cẩn thận của hắn, thật ra cũng có sự chuẩn bị ở sau, hơn nữa nếu như thực hiện theo kế hoạch đã định trước thì hắn ít nhất có bảy thành nắm chắc có thể bắt được đối phương, dù sao thần thú hiện tại cũng biến thành người rồi.
Thế nhưng mà, thế nhưng mà tất cả chỉ là lúc trước, tính toán lúc trước của hắn có thể thất bại hơn nửa!
Tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì? Ngay cả trong lòng của hắn cũng không nắm chắc.
May mắn thời gian chậm rãi trôi qua hơn nửa canh giờ, khi xâm nhập rừng rậm rồi, tình huống của bộ lạc Thổ Hợp đã không thể thấy được nữa, nhưng có lẽ là hai bên đang chém giết kịch liệt. Càng quan trọng hơn là, người đã ngộ nhập Cửu Quỷ Tỏa Âm Trận, không có một ai thoạt nhìn trông giống Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn. Giờ phút này trong nội tâm của Khánh Xích Cáp vừa mừng vừa lo, mừng vì đối thủ còn chưa tới, như vậy hắn có thêm nhiều thời gian, lo cũng là do đối thủ không tới, có phải là còn ở trong bạo loạn hay không, hay là căn bản không nhận được tin tức về Mộc Chi Tinh? Nếu thật là như thế, phần mị nhãn này đều là làm cho mấy kẻ mù lòa nhìn.
“Những người kia, có thể chết ở trong bạo loạn hay không?” Có thủ hạ của hắn vừa vặn hỏi khẽ.
Khánh Xích Cáp lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, thấy người này cúi đầu mới nói: “Ngươi cho rằng Hám Thiên Thần Quân sẽ vô dụng như hai người Trần Thiên Dân hay sao?” Trần Thiên Dân chính là môn hạ của Càn Thanh Thánh Điện, do tránh không kịp nên mới chết trong cuộc đuổi bắt của Man tộc.
Người này ấp úng nói: “Sẽ không, đương nhiên là không. Thế nhưng cho đến bây giờ bọn họ còn chưa lộ diện nữa…”
Lời này nói trúng tâm sự của Khánh Xích Cáp, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống: “Câm miệng.”
Thủ hạ ngượng ngùng im lặng, nhưng qua mấy hơi thở lại há to miệng, ngay sau đó thì nhìn thấy sắc mặt của hắn, muốn nói lại thôi.
Khánh Xích Cáp thu hết biểu lộ của hắn vào trong mắt, dở khóc dở cười nói: “Có rắm mau phóng!”
Lúc này thủ hạ của hắn mới chỉ tay vào một chỗ ngoài trận nói: “Có người đến, cưỡi một con báo cổ quái, giống như con mà chúng ta nhìn thấy trong thạch thất.”
Khánh Xích Cáp theo ngón tay của hắn nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy trong sương mù tràn ngập ở phía đông xuất hiện một tổ bóng dáng kỳ dị, nhìn kỹ lại, chính là một tên nam tử gầy yếu nắm một con báo lớn màu hoàng kim có một mắt, đang đi đến dọc theo dấu chân của Mộc Chi Tinh.
Hắn lập tức ngừng hô hấp.
Hắn nhận ra loại sinh vật hình báo này, tên là Chư Kiền, Hám Thiên Thần Quân bắt được hai đầu làm vật cưỡi.
Loại sinh vật này vốn đã hiếm có ở trong Vân Mộng Trạch, càng đừng nói là ở trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận, cho nên con báo này xuất hiện, Hám Thiên Thần Quân tất nhiên đã ở đó không xa.
Chẳng qua vì sao chỉ có một người một báo đi đến chứ? Nếu người này là Hám Thiên Thần Quân, vậy Ninh Tiểu Nhàn ở đâu rồi? Trong truyền thuyết hai người này cực kỳ ân ái, ở hiểm địa bực này, sao Hám Thiên Thần Quân có thể vứt bỏ người trong lòng mà hành tẩu một mình chứ? Nếu người này không phải là Hám Thiên Thần Quân, một câu hỏi giống vậy được đưa ra: hai nhân vật chính mà hắn phụng mệnh đến bắt giết đến cùng đã chạy đi đâu rồi?
Những đáp án này, đều chỉ có thể đợi đến khi bắt được người trước mắt này thì mới hỏi thăm được.
Áo đay trên người nam tử này có nhiều chỗ bị rách, thần sắc cũng có hai phần mỏi mệt, hiển nhiên lúc trước đã gặp nguy hiểm, giờ phút này vô cùng cẩn thận. Hắn và cự báo đi đến trước trận pháp, mọi người thấy hắn chỉ còn hai bước nữa thôi là có thể bước vào trận rồi, lại đột nhiên ngừng lại, nhìn xung quanh, giống như là sinh nghi.
Tim của mọi người lập tức thóp lại, trong tay nắm chặt vũ khí. Tuy tu tiên giả đã biến thành phàm nhân, nhưng rất nhiều người còn bảo lưu được giác quan thứ sáu nhạy cảm, nếu như người này tạm thời sinh nghi quay người rời đi, bọn họ đành phải đuổi theo.
May mắn người này chỉ do dự trong chốc lát, giống như là không thấy có gì khác thường xung quanh, rốt cục chuyển bước chân một lần nữa.
Hai bước này liền trực tiếp bước chân vào trong Cửu Quỷ Tỏa Âm Trận.
Con mồi rốt cục đã giẫm vào trong bẫy rập. Tất cả mọi người, kể cả Khánh Xích Cáp, đều thở phào nhẹ nhõm.
Đến lúc này, còn có người nào có tinh lực nhìn đến những người khác đang ở trong trận, đều đem ánh mắt tập trung đến trên người hắn. Chỉ thấy hắn đi vài bước lại dừng lại, xem ra bị cảnh trí trước mắt đột nhiên biến đổi làm cho hồ đồ rồi, sau đó lôi kéo cự báo rẽ ngoặt, sau đó xuất hiện vẻ mặt kinh hãi, hiển nhiên bị quỷ vật đi dạo ở trong Cửu Quỷ Tỏa Âm Trận làm kinh hãi, lảo đảo tiến vào cửa giáp.
Cửa giáp chính là chỗ của Hoàng Sa Trận (trận pháp có cát vàng). Hiện tại mọi người biết rõ, sau khi tiến vào chỗ này, sẽ nhanh chóng bị cát vàng đập vào mặt làm mê ánh mắt, người yếu ớt một chút không nhìn thấy hung hiểm trên mặt đất, thì đều sẽ bị nuốt chửng vào trong vùng cát chảy, vừa rồi có một người cũng là chết như thế, hình tượng của hắn trong mắt mọi người chính là trong tai mũi đều bị rót đầy cát sỏi, cuối cùng là hít thở không thông mà chết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.