Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 870: Ngoài ý muốn không nên xảy ra




“Như vậy.” Nàng ngăn chặn kích động trong lòng, cắn môi nói, “Cuộc chiến Thổ Hợp Cốc, cuối cùng là ai thắng?” Rất kỳ quái, vô luận là Tạ Hoàn Lang hay Trường Thiên đều không đề cập qua thắng thua trong trận chiến này, tựa hồ nó không quá quan trọng.
Trên mặt Trường Thiên hiện lên thần sắc kỳ dị: “Nghiêm khắc mà nói, trận chiến này không có người thắng.”
Nàng trừng mắt nhìn, biểu thị không hiểu.
“Trên đời cư nhiên lại có chuyện trùng hợp như vậy.” Hắn chậm rãi nói, “Trận chiến này mới tiến hành được một nửa, lại gặp được chuyện thiên hàng vẫn thạch (trời giáng vẫn thạch: thiên thạch từ trên trời rơi xuống), cơ hồ san bằng cả Thổ Hợp Cốc thành bình địa. Hai bên đang chiến đấu, vô luận là Man tộc hay Yêu tộc, đều bị tổn thương rất lớn.”
“Cái gì?” Nàng hoàn toàn là cảm thấy khó có thể tin được, “Cái gọi là thiên hành vẫn thạch, sẽ không phải là thần thông do đại yêu nào thi triển ra đó chứ?”
“Nàng cho rằng là chưa có người nào khảo chứng qua sao? Trận chiến này căn bản là không có đại yêu có thể thi triển thần thông cấp bậc này tham gia, nếu không cũng sẽ không đánh hơn mấy canh giờ.” Trường Thiên đưa tay nhéo nhéo mũi nàng.
“Về phần Man tộc – lúc này Man tộc mới chỉ vừa hiểu được tác dụng của sát khí, chỉ biết lợi dụng nó để phóng ra chút ít chú thuật cỡ nhỏ, ví dụ như thúc đẩy thực vật sinh trưởng, tường cây mà nàng thấy được mà được là do thúc đẩy sinh trưởng như vậy. Bọn họ căn bản chưa sáng chế ra được cái gọi là chú pháp kinh thiên động địa, giống như đại thủ bút kiểu “Thiên Địa Hồng Lô” mà Hoàng Phủ Kỳ phóng ra, phải đến sau này mới xuất hiện.”
Nàng thật vất vả mới cứu được cái mũi của mình, trong mắt đã nổi lên sương đỏ: “Được rồi, cho dù chàng nói có lý, là trùng hợp tuyệt đối. Nhưng chiến dịch lần này lại có ý nghĩa gì với Huyền Vũ chứ?”
Trường Thiên duỗi lưng một cái, hai tay gối ở sau ót, tựa lên trên kệ trúc: “Cũng phải nói là vận may của nó rất tốt. Huyền Vũ là người đạt được lợi ích lớn nhất trong chiến dịch này: bên trong vẫn thạch bao bọc một khối kim loại đặc thù, được gọi là Tốn Kim, thứ này chưa bao giờ được nhìn thấy ở Nam Chiêm Bộ Châu. Huyền Vũ lấy nó đi, sau này lại trộn lẫn vào dung luyện trong pháp khí bản mạng của mình, lúc đó mới luyện thành “Sơn Hà Trận” đại danh đỉnh đỉnh.”
Hóa ra bảo vật Càn Thanh Thánh Điện muốn lấy, lại có lai lịch như vậy, nàng nghe đến say mê.
“Ở tại niên đại xa xôi này, pháp khí bổn mạng đám yêu quái sử dụng đều là dùng một bộ phận cơ thể của mình để luyện thành, đa số Man nhân vẫn chỉ là thường nhân trong lĩnh vực luyện khí, chỉ có thể dựa vào thân thể cường hãn cùng chú thuật vu giả của mình để thắng. Hành động này của Huyền Vũ có thể nói là sự sáng tạo chưa từng có.” Trong mắt Trường Thiên lộ ra tinh quang, “Hành động này có ảnh hưởng sâu xa tới đời sau, cũng là dám đi trước vì thiên hạ, cho nên được Thiên Đạo ban thưởng, lúc đó nó mới nhanh chóng vượt qua lôi kiếp, có thành tựu thần thú chi thân.”
Nàng lập tức nhớ đến Xuân Hoa Thu Thực giờ phút này đã được dời đến trồng trong Tiên Thực Viên. Hóa ra, năm đó Huyền Vũ được Thiên Đạo ban thưởng, khó trách nó lại đem đoạn chuyện cũ này bỏ vào đệ nhị mạc thiên địa, hóa ra đối với nó mà nói lại có ý nghĩa sâu xa.
Nghĩ đến đây, nàng đưa tay vào ngực, sờ lên một tấm lụa trắng, đột nhiên nhíu đôi mày nhỏ nhắn.
Trường Thiên thấy vậy hỏi: “Làm sao vậy?”
“Còn nhớ rõ vỏ trứng mà ta tách ra được ở đệ nhất mạc thiên địa không?” Nàng mấp máy miệng, “Bỗng nhiên biến mất rồi. Chỉ có vải lụa bọc vỏ trứng vẫn còn.
“Không phải Tạ Hoàn Lang đã nói, mọi vật ở mỗi một mạc thiên địa, ngoại trừ pháp khí mà tiền nhân đánh rơi lại, thì cũng không thể mang cái gì đi sao?”
“Ta biết rõ, không phải là ta đang thí nghiệm hay sao?” Nàng trầm tư nói, “Nếu là phương thiên địa này mỗi mười hai canh giờ chuyển đổi một lần, tất cả đều lặp lại lần nữa, như vậy tại sao đồ vật của các tu tiên giả chết đi lại lưu lại mà không phải là bị truyền ra ngoài chứ?”
Hắn nhẹ nhàng gõ gõ phần ót của nàng: “Mới đi được hai mạc thiên địa, manh mối hữu dụng quá ít, đợi đến khi đi thêm được mấy màn nữa hãy phí tinh thần này cũng không muộn.”
Trong khi nàng đang suy nghĩ, phía trước đột nhiên đi đến ba nam một nữ, nàng nhìn thoáng qua thì đồng tử co rụt lại, thoáng cái kéo căng thần kinh: màu da của mấy người kia tuy cũng giống như bọn họ, là trong màu nâu nhạt lại lộ ra chút đỏ tím, như là phàm nhân đã làm việc chân tay lâu ngày dưới ánh mặt trời,thế nhưng mà ánh mắt lập lòe, nghiêng mắt nhìn khắp nơi không ngừng, hiển nhiên đang tìm đồ.
Quan trọng nhất là, mấy người kia hiển nhiên không có gầy như những người đã sống lâu ở nơi này, thực tế thì dáng người của nữ tử ở giữa còn lộ ra chút nở nang.
Càn Thanh Thánh Điện đuổi theo thật nhanh!
Tay phải của Ninh Tiểu Nhàn khẽ nhúc nhích muốn cầm lấy Răng Nanh, Trường Thiên lại nhẹ nắm lấy tay nàng, trái tim bày ra vẻ buông lỏng: “Đừng vội, chưa hẳn là truy binh.”
Hai người họ nói chuyện một mực đè thấp giọng nói, dù người ở lều bên cạnh nghe được thì cũng chỉ là một trận âm thanh trầm thấp ông ông, hiện tại còn cúi đầu, không để ý đến mấy người trước mắt.
Quả nhiên ánh mắt của mấy người này đảo qua người bọn họ, cũng không có nghi vấn, cứ tiếp tục đi lên phía trước. Liễm Tức Thuật mà Trường Thiên thân truyền có thể thay đổi dung mạo chỉnh sửa thân hình, ngay cả tinh khí thần của người đó thoạt nhìn cũng không giống, hiện tại bề ngoài của Ninh Tiểu Nhàn nhìn khô gầy ngăm đen, diện mạo tiều tụy, chỉ tiếc là đôi mắt quá mức linh động, chẳng qua nàng chỉ cần cố gắng giữ hai mắt nhìn thẳng, giả vờ bày ra bộ dáng ngốc trệ, ngược lại là có vài phần tương tự với những cư dân khác ở đây.
Nhìn thấy khuôn mặt của chính mình, cũng khó trách nàng lo lắng Trường Thiên ngại xấu.
Nhưng mà Ninh Tiểu Nhàn thấy mấy người kia, cuối cùng mới nhớ ra một sự thật mà bản thân mình luôn xem nhẹ —— trong đại trận này, không chỉ có chính mình cùng với truy binh của Càn Thanh Thánh Điện. Cố Ẩn Sơn Hà Trận dễ vào khó ra, chỉ cần là người thì có thể tiến vào, nhưng muốn đi ra ngoài, vậy phải xem bổn sự của từng người. Ba nam hai nữ trước mắt này, tất nhiên là tu tiên giả xâm nhập vào đệ nhị mạc thiên địa không thể nghi ngờ, chưa hẳn chính là người của Càn Thanh Thánh Điện.
Nói như vậy, vô luận là đối phương đuổi bắt Khách Xích Cáp, hay là đối phương đi tìm kiếm đoàn người của mình, độ khó cũng không phải quá lớn. Nhưng bởi vì phàm là tu tiên giả chuẩn bị kỹ càng để tiến vào Vân Mộng Trạch, đều có chút thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, thay đổi dung mạo là phương pháp xử lý cơ bản nhất. Nàng đã có thể giúp mấy người phía mình thay đổi khuôn mặt, làm sao biết được tên Khách Xích Cáp bị Tạ Hoàn Lang gọi là lão hồ ly không có loại bổn sự này?
Lúc này, bên ngoài truyền đến động tĩnh rất nhỏ.
Khoai lang của hai mẹ con bên cạnh đã chín rồi, đến khi người mẫu thân lấy khoai lang từ giữa đám lá cây chồng chất tro tàn ra. Hình thể của khối khoai lang này khiến Ninh Tiểu Nhàn phải ghé mắt nhìn.
Không phải là quá lớn, mà là quá nhỏ, cư nhiên còn không lớn bằng hộp trang điểm mà nàng thường dùng. Hơn nữa lúc người mẫu thân này lấy khoai lang ra, động tác nhanh chóng không tưởng nổi, đồng thời vô cùng cảnh giác mà quan sát bốn phía, tựa hồ thứ ở trong ngực nàng không phải khoai lang mà là vàng bạc tài bảo.
Bọn họ xoay người, quay lưng ra ngoài, mẹ con chia nhau ăn. Đáng tiếc lượng khoai lang quá ít, tuy đứa trẻ ăn quá nhanh mà bị bỏng, nhưng lại nuốt hết trọn vẹn một phần khoai lang của mình chỉ trong bốn năm hơi thở, sau đó nhìn chằm chằm đồ ăn ở trong tay mẫu thân. Mà người mẫu thân kia nhai rất chậm rãi, tựa hồ muốn ép hết tất cả chất dinh dưỡng bên trong thức ăn ra, đó là đạo lý mà chỉ có những người phải trường kỳ chịu đựng được khảo nghiệm đói khát mới hiểu được.
Một mẫu thân gầy như que củi, một đứa trẻ bụng đói kêu vang, cư nhiên phải dựa vào thứ đồ ít như vậy để duy trì sự sống. Ninh Tiểu Nhàn chỉ nhìn thoáng qua, trong nội tâm lại chua xót không chịu nổi, chỉ đành cúi đầu xuống không dám nhìn. Nhưng trong tai nàng lại nghe thấy được âm thanh của một nữ tử: “Tiểu gia hỏa, cầm lấy cái này ăn đi.”
Giọng nói rất thanh thúy, rất ngọt ngào, chủ nhân của giọng nói tuổi không lớn, quan trọng nhất là, mang theo khẩu âm của Nam Chiêm Bộ Châu, dùng cũng là loại ngôn ngữ được truyền lưu rộng nhất. Nhưng mà nơi này lại là bên ngoài bộ lạc Man tộc, cho dù lúc này có phàm nhân, thì ngôn ngữ thiên nam địa bắc cũng không có liên hệ gì cả. Lại nói sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc đều muốn thúc đẩy “thư đồng văn, xa đồng quỹ” (sách cùng một loại ngôn ngữ, xe cùng chung một quỹ đạo), thống nhất ngôn ngữ cùng chữ viết, có thể thấy được phiền phức của ngôn ngữ sáu nước, mà ở Nam Chiêm Bộ Châu có diện tích rộng hơn gấp trăm ngàn lần, lại ở sáu vạn năm trước, có quỷ mới biết được phàm nhân ở trong Thổ Hợp Cốc dùng loại ngôn ngữ gì!
Cho nên loại giọng nói này, chỉ có tu tiên giả đến từ bên ngoài mới có thể nắm giữ!
Ninh Tiểu Nhàn mạnh mẽ ngẩng đầu, quả nhiên thấy một nữ tử lấy một khối bánh gạo rang từ trong lồng ngực ra, đưa cho đứa trẻ đầu to vẫn còn đang gặm ngón tay sau khi ăn hết sạch khoai lang. Trong chốn thiên hạ phồn hoa như Trung Kinh, cách làm bánh gạo rang đã diễn biến đến vô cùng cầu kỳ, phải rang gạo đến khi gạo biến thành màu vàng kim óng ánh rồi đem nghiền thành bột, còn phải lấy đường trắng nấu thành hỗn hợp kẹo đường, cho thêm dầu, trứng gà quấy đều, lại dùng hương thông, đậu phộng xay nhuyễn, dừa sợi, hạt vừng làm nhân bánh, kích thước bánh càng thu nhỏ lại chỉ lớn hơn đồng tiền một vòng, bởi vì chỉ có nhỏ, mới sẽ có vẻ tinh xảo hơn.
Bánh gạo rang mà nữ tử này lấy ra là lương khô đường đường chính chính, đương nhiên không thể làm tỉ mỉ như vậy, hương vị cũng không quá ngon, Ninh Tiểu Nhàn cũng từng ăn qua, khô khan đến phát sợ, ăn một khối phải uống hơn nửa bình nước. Nhưng mà khối bánh bột này cũng do gạo hàng thật giá thật làm thành đấy, đáng thương cho những người phàm này suốt cuộc đời chỉ có thể ăn hạt kê cùng rau dại, lại chưa từng thấy qua hạt gạo căng tròn no đủ!
Giờ phút này mới là buổi trưa, ánh mặt trời nóng bỏng chiếu thẳng lên khối bánh này đến trắng bóng, chói mắt như sáng lên!
“Nữ nhân này thật là đơn thuần.” Ninh Tiểu Nhàn khó có thể tin lẩm bẩm nói, hiện tại nàng có thể xác nhận mấy người này không phải là do Khách Xích Cáp phái đến rồi. Nếu Càn Thanh Thánh Điện phái loại người này đến đánh lén Trường Thiên thì nàng phải phẫn nộ rồi: quả thực quá xem thường người!
Đồng bạn của nàng kia không ngờ đến nàng sẽ có hành động này, cũng bị kinh trụ tại chỗ, sau đó một nam tử trung niên mới nghiêm nghị quát lên: “Ngươi điên rồi, nhanh chóng thu lại!” Vừa chạy đi ngăn cản, muốn ngăn trở tầm mắt của người khác.
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Đứa bé trai kia duỗi cánh tay gầy như chân gà ra, dùng sự nhanh nhẹn tuyệt không phù hợp với lứa tuổi của nó mà đoạt lấy bánh gạo rang, nhét vào trong miệng cắn đến rung động cót két, ngay cả quai hàm cũng phồng lên!
Hắn như là đột nhiên biến thành một con sói con, ăn nhanh như vậy, dùng sức như vậy, như là sợ hãi một giây sau sẽ bị người khác đoạt mất.
Người xung quanh thấy hắn ăn cực nhanh, nhìn xem bánh gạo tuyết trắng nhanh chóng biến mất trong miệng hắn, trong miệng của bọn họ cũng nhai nhai hai cái, nuốt nước miếng, phảng phất như nếm được hương vị, sau đó vẻ chết lặng trong mắt đã rút đi, mà chuyển thành một loại khát vọng cùng vội vàng. Sau đó, bọn họ dùng ánh mắt nhìn về hướng nữ tử lấy ra bánh gạo rang.
Trong tay nàng, có đồ ăn.
Loại ánh mắt này, rốt cục khiến cho nữ tử cảnh giác mà co rụt thân thể lại, không dám lên tiếng. Lúc này ba tên nam tử đã bảo hộ nàng ở bên trong, bước nhanh về trước định rời đi. Chẳng qua là đã có hai phàm nhân đứng lên, ngăn cản ở trước mặt bọn họ, một bên đưa tay ra, một bên nhanh chóng nói mấy chữ.
Giọng nói mơ hồ không rõ, lại có chứa khẩu âm dày đặc, ngay cả Ninh Tiểu Nhàn cũng không nghe rõ. Nàng quay đầu lại nhìn Trường Thiên, hắn cũng lắc đầu: đây đại khái là ngôn ngữ của một địa phương nhỏ bé nào đó, sao hắn có thể hiểu được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.