Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 813: Bột Long




Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Âm thanh này đã từng xa cuối chân trời, lúc ấy mọi người chợt nghe được da đầu đã run lên, hiện tại bỗng nhiên nổ vang trong vòng hơn trăm trượng, trong khoảng thời gian ngắn ngay cả âm thanh chấn động mặt đất mà đàn trâu đem lại cũng đều sinh sinh bị đè ép xuống, giống như giữa trời quang đánh ra một đạo sét, thật đúng là khiến cho can đảm của mọi người đều nứt vỡ!
Có một đệ tử Thanh Đào Các vốn là cúi đầu chạy trốn, thình lình bị một tiếng này dọa mà trực tiếp nghiêng một cái, đi đứng cũng mềm nhũn đi, nếu không có Linh Sơn ở bên cạnh đúng dịp kéo hắn một cái, giờ phút này đã biến thành hồ lô lăn trên đất, bị đàn trâu tùy ý giày xéo.
Một tiếng rống to này qua đi, đằng sau thân cây bên cạnh đã nhảy ra hai bóng dáng, chạy về hướng mà mọi người đang chạy. Hình thể của chúng cũng không nhỏ, nhưng nếu so sánh với bóng đen cực lớn bỗng nhiên xuất hiện phía sau cây rừng thì giống như hai đầu châu chấu. Tốc độ kia tuy nhanh chóng vô luân, Ninh Tiểu Nhàn lại liếc nhìn ra được, đúng là hai đầu Chư Kiền chạy trốn lúc trước!
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai kẻ này cũng thật có thể gây chuyện!”
Trường Thiên lại buồn bực cười một tiếng: “Tọa kỵ đưa tới cửa rồi!” Bỗng nhiên tăng tốc, bước về trước hai bước. Đồ Tận đột nhiên biến trở về thân Kỳ Thú, chở hai người chạy băng băng. Nhưng mà Kỳ Thú ở Vân Mộng Trạch, làm sao có thể chạy nhanh hơn hai đầu Chư Kiền ngự phong mà đi này chứ?
Hắn liệu sự rất chuẩn, một đầu Chư Kiền trong đó vừa rơi xuống đất, hai bước dài này của hắn vừa bước ra ngoài, đã ngăn ở phía trước mãnh thú này.
Chư Kiền đang muốn trốn chạy thoát chết, phía trước thình lình nhảy lên một bóng đen dọa nó nhảy dựng, nhìn kỹ lại mới phát hiện ra là sinh vật hình người. Nó chỉ có một tâm tư là rời khỏi sinh vật to lớn phía sau càng xa càng tốt, giờ phút này cũng không có tâm ứng chiến, chỉ nâng chân trái lên vung mạnh tới.
Chân trước của nó giống với động vật họ mèo, bình thường đi đường lặng yên không một tiếng động, lúc đối địch, móng vuốt sắc bén y hệt lưỡi dao sẽ từ trong đệm thịt nơi chân hiện ra đả thương người. Giờ phút này ánh sao yếu ớt, Ninh Tiểu Nhàn lại có thể nhìn thấy vài đạo hàn mang nơi chân trước của nó, hiển nhiên nếu phàm nhân bị cào trúng, đoán chừng là sẽ có kết cục bị rạch bụng.
Kinh nghiệm đối địch của Trường Thiên phong phú, chân trái của nó khẽ động, hắn cũng đã hóp bụng trước ngưỡng, dán mặt đất nhảy lên đến bên trái nó, một trảo này đúng lúc lướt qua tóc đen của hắn, hiểm lại càng hiểm, một kích này đánh vào không khí, rõ ràng là hắn đã tính toán thỏa đáng cả rồi. Đợi đến khi hắn đứng thẳng người, trước mắt đã là thân hình không hề phòng bị của đại báo.
Ngay sau đó, hắn giơ tay lên, hạ xuống, hung hăng bổ vào trên cổ cường tráng của Chư Kiền!
Lúc này dư thế vọt tới trước của đại báo không suy yếu, sau khi trúng một chiêu này của hắn, mạnh mẽ nghiêng nghiêng hai cái, chân mềm nhũn, thân hình đứng không vững, đúng là bị hắn bổ đến có chút đầu váng mắt hoa.
Ninh Tiểu Nhàn đã nhìn ra, lần này phần gân cổ mà hắn đánh lên chính là phần thần kinh thô tráng ở thùy tai tiếp nối với phần cột sống cổ trước ngực, được gọi là “ma cân” của gáy, căn dây thần kinh này nối thẳng đại não, khi bị cường lực tác động dễ dàng khiến cho thân thể chủ nhân cảm thấy chóng mặt, té xỉu.
Dù là như thế, sức mạnh của Trường Thiên lại một lần nữa khiến nàng mê hoặc. Thân hình của Chư Kiền cực lớn, da dày thịt béo, so với sư tử còn lớn hơn một vòng, dù cho nó vẫn không nhúc nhích mà để người khác niết, lấy khí lực của thường nhân cũng không nhất định có thể xuyên thấu qua cơ bắp cường ngạnh mà tác động được đến phần gân lớn này, chiêu thức ấy của Trường Thiên tuy vô cùng có kỹ xảo, lại đồng dạng cần lực lượng cường đại làm cơ sở.
Hắn cũng đã đắn đo chừng mực, rõ ràng vẫn còn dư lực, nhưng lại vừa đúng có thể khiến cho nó choáng váng đến hoa mắt.
Thừa dịp đầu Chư Kiền này váng đầu mắt đầy sao, tại lúc đang giãy giụa muốn nhấc lên tứ chi, Trường Thiên đã đưa tay hướng Ninh Tiểu Nhàn nói: “Đến!”
Hắn chộp lấy eo nhỏ của nàng kề sát chính mình, trực tiếp ngồi xuống trên người Chư Kiền vừa mới đứng lên, sau đó nhanh chóng quát: “Nhục Cầu!”
Không đợi Ninh Tiểu Nhàn phân phó, Phệ Yêu Đằng Nhục Cầu đã từ trong tay áo nàng duỗi dây leo ra, thoáng một cái quấn hai, ba vòng trên cổ Chư Kiền!
Nàng thỏa mãn mà cười, cao giọng quát lên: “Giá! Chạy mau!”
Lực đạo một kích này của Trường Thiên vừa phải, hắn chỉ muốn đánh ngã đại báo, lại không có ý định làm nó bị thương, dù sao còn cần nó để thay họ chạy bộ, bởi vậy đầu Chư Kiền này cơ hồ là lăn một phát rồi bò lên, lập tức phát hiện trên lưng có thêm hai hành khách không mời mà tới, lập tức giận dữ, gào thét một chút muốn quay đầu lại cắn nàng. Chỉ có điều mới quay đầu được một nửa, căn dây leo trên cổ bỗng nhiên siết chặt lại, thâm nhập sâu vào trong da thịt của nó!
Hiện tại khí lực của Nhục Cầu giảm mạnh, nhưng nó trời sinh có sở trường xoắn giết giống như rắn, cổ họng lại là vị trí yếu ớt nhất của sinh vật. Chư Kiền bị nó xoắn như vậy, bị siết đến cơ hồ thở không ra hơi!
Ninh Tiểu Nhàn dùng sức giữ chặt dây leo, đập lên trên ót của nó một cái nói: “Sắp chết đến nơi, còn không mau chạy để thoát chết!” Chính là bóng đen khổng lồ như núi kia đã lao đến, chỉ còn vài  bước nữa là sẽ vượt qua Chư Kiền rồi!
Đây cũng là lần đầu tiên dưới bầu trời đầy sao, nàng được nhìn thấy trọn vẹn quái vật đã tuyệt tích từ lâu tại Nam Chiêm Bộ Châu!
Đầu Bột Long trước mắt thân cao hơn bảy xích (22m), chính là sinh vật đất liền mà nàng nhìn thấy cao lớn gần với Kỳ Nam cự tượng – đương nhiên là ngoại trừ một vài cự yêu đơn thể trong truyền thuyết – toàn thân nó mỗi một khối cơ bắp đều khoa trương mà phồng lên, như là được tiêm kích thích tố giống đực. Nó chủ yếu dùng hai chân sau để di chuyển, nhưng nếu nói nó giống con người, thì không bằng nói nó càng giống đại tinh tinh hơn, hai cẳng tay cũng rất dài, hơi chút xoay người là có thể chạm đất, trên tay mọc ra bốn ngón, hơn nữa còn có ngón cái!
Sinh vật phát triển được ngón tay cái, động tác của bàn tay sẽ tương đối linh hoạt. Hơn nữa lúc nó còn chạy như điên, Ninh Tiểu Nhàn rõ ràng thấy được phương thức chạy bộ của nó giống với tinh tinh, chính là hai tay trước nắm thành quyền, nện vào trên mặt đất, kéo thân thể cao lớn nhảy về trước, lộ ra nặng nề dị thường, cả mặt đất đều truyền đến âm thanh ầm ầm không thể chịu được.
Ninh Tiểu Nhàn biết rõ, tư thế chạy bộ như vậy nói rõ chỉ sợ đầu quái vật cực lớn này có lẽ cũng có thể nhảy được rất cao!
Đầu của Bột Long có chút tương tự với con người, nhưng mà trên đầu không có tóc, trên trán dài ra một chiếc sừng dài. Một khi miệng há to là có thể rộng đến mang tai, răng nanh trong miệng nhảy ra bên ngoài, trên mặt lại hiếm thấy mà mọc ra ba con mắt, một con to lớn không gì sánh được nhìn thẳng về trước, hai con mắt nhỏ khác phân bố ở chỗ hai tai, bởi vậy, nó có thể đồng thời giám sát động tĩnh ba mặt trái, phải, ở giữa. Tầm nhìn của nó lớn hơn hai trăm độ, cơ hồ chỉ có một chút góc chết ở phía sau.
Tổng thể mà nói, đầu quái vật này như là sự hợp thể của Tam Nhãn Cự Nhân (người khổng lồ ba mắt) và Tinh Tinh khổng lồ, chỉ có điều thoạt nhìn càng thêm huyết tinh và thô bạo, ai cũng không hoài nghi chính mình rơi vào trong tay nó sẽ có kết cục gì. Hình thể lớn đến trình độ nhất định, cơ bản chính là đại danh từ “Vô Địch”, dù là Ninh Tiểu Nhàn có luyện qua Đạo Dẫn Quyết, cũng biết được trong chiến đấu mà mặt đối mặt với loại đối thủ này cũng chỉ là tự tìm khổ. Cho nên đầu Chư Kiền mà bọn họ đang cưỡi thấy được Bột Long sải bước tới, bị dọa đến xoay người bỏ chạy, căn bản không có thời giab phân cao thấp với người trên lưng.
Khí lực của nó thật lớn, cân nặng của hai hành khách trên người nặng chưa tới ba trăm cân, ít tạo thành ảnh hưởng gì đối với tốc độ của nó. Mắt thấy Bột Long mở ra bốn ngón tay, cự chưởng (bàn tay lớn) vươn đến chộp lấy, đầu Chư Kiền này không chút do dự kề sát mặt đất nhảy ra ngoài, hiểm hiểm tránh được một trảo.
“Chạy sai hướng rồi!” Nàng xem dây leo như là dây cương kéo chặt về hướng tây, đầu báo nặng nề đều bị nàng kéo nghiêng người, sau đó quỹ tích vận động cũng phát sinh biến hóa. Chư Kiền lên tiếng kêu thấp, theo hướng tây chạy như điên về trước.
Một con mồi không còn, Bột Long giận dữ, con mắt lớn trên trán nhìn đúng phương hướng, đột nhiên hai tay trên mặt đất dùng sức chống khẽ, thân hình khổng lồ lập tức bay lên trời, ít nhất nhảy cao hơn mười trượng, ầm ầm một tiếng rơi xuống ngay trước đầu Chư Kiền hai người đang cưỡi!
Thân hình nó nặng nề như núi, thể trọng cũng không sai biệt lắm với núi nhỏ, lần này trùng trùng điệp điệp rơi vào trên đồng cỏ, lập tức tạo ra một cái hố lớn rất sâu, bụi đất, cây cỏ theo sóng xung kích mà địa chấn hình thành lập tức bay khắp nơi! Quan trọng nhất là, Chư Kiền vẫn đang chạy nhanh về trước theo quán tính, nhanh đến mức không thể kìm hãm được thân mình, Bột Long đã mở bàn tay lớn ra, thoạt nhìn giống như muốn đưa cả hai người lẫn một báo này vào trong bàn tay của cự quái!
Khoảng cách gần như vậy, Ninh Tiểu Nhàn đều có thể thấy được ô quang (ánh sáng màu đen) xuất hiện trong mắt của Bột Long, thấy được khóe miệng nó chảy ra nước bọt vàng nhạt.
Quái vậy kia, cư nhiên cũng bị Hoặc Tâm Trùng khống chế!
Nhưng vào lúc này, bên người truyền đến tiếng gào thét trầm thấp, một đầu Chư Kiền khác từ phía sau Bột long nhào đầu về trước, cắn một phát lên bàn chân nổi đầy gân xanh của Bột Long. Một ngụm cắn này của nó vô cùng chính xác, Bột Long vừa mới rơi xuống đất, chân cơ căng cứng, bị cắn như vậy, giống như là bị ong vò vẽ hung hắng cắn một ngụm, lập tức đau đến thân hình lay động, một trảo trong tay mất đi chính xác.
Trong nháy mắt này, bên tai Ninh Tiểu Nhàn cũng truyền đến tiếng quát khẽ của Trường Thiên: “Ngồi cho vững vàng!”
Đại báo bên dưới vừa vặn đi ngang qua một cây đại thụ, Trường Thiên bỗng dưng duỗi tay phải ra, năm ngón tay bắn ra như lò xo, thoáng chốc đã đâm vào giữa thân cây, tay trái dùng sức nắm chặt dây leo trên cổ Chư Kiền, mãnh lực hướng về phía bên phải kéo mạnh!
Nửa tiếng gào thét của Chư Kiền đều bị lặc ở trong cổ họng không phát ra được, thân thể khổng lồ bị lực lượng kéo mạnh giống như cối xay gió này vung mạnh lên, vòng quanh đại thụ hơn phân nửa vòng, mới tránh thoát được lần tấn công này của Bột Long!
Trong một mảnh hỗn loạn, thính lực của nàng bắt đến một âm thanh “Cờ-rắckkkkk….” rất nhỏ, không biết tại sao có chút hãi hùng khiếp vía.
Ngay sau đó Chư Kiền bên dưới bị đánh bay tứ tung, hiển nhiên Trường Thiên rốt cục không bắt được đại thụ nữa, nhưng mà thân thể của hắn nghiêng về phía trước, hai chân dùng sức kẹp chặt bụng báo.
Thân hình của báo lớn lăn hai vòng trên mặt đất, tay trái của hắn ôm nhanh Ninh Tiểu Nhàn, đem nàng bảo hộ trong ngực, chính mình chịu đựng hơn phân nửa lực đạo lăn trên mặt đất, hai người cư nhiên không rơi xuống từ trên người đại báo.
Cũng may mắn nơi này là thảo nguyên, đá nhọn trên mặt đất không nhiều lắm, nếu không lần này sẽ là đầu rơi máu chảy.
Chư Kiền lăn nửa vòng trên mặt đất, phát hiện mình tìm được đường sống trong chỗ chết, giật mình, tranh thủ thời gian đứng lên, không cần Ninh Tiểu Nhàn thúc giục, cong đuôi bỏ chạy.
Từ lúc nàng bước lên tiên đồ đến nay hiếm có khi nào chịu thiệt như hôm nay, trong nội tâm tức giận không thôi, giờ phút này thật vất vả vô ích, ở trên lưng báo miễn cưỡng dịch chuyển nửa người, cổ tay phải giơ lên, ba miếng đinh sắt đã rời khỏi tay, xếp thành hình tam giác bay về phía Bột Long, vừa đúng đâm vào trên trán nó.
Ba miếng đinh sắt này đối với cự thú mà nói cũng không có ý nghĩa gì, nó chỉ cảm thấy giống như muỗi đốt một chút, cũng không để trong lòng. Bột Long bị Hoắc Tâm Trùng điều khiển tâm trí, thấy Chư Kiền đã chạy đi xa, cũng không truy đuổi nữa, quay đầu lại tìm kiếm con mồi gần đó hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.