Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 795: Lời đồn đại trên phố




Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
Quyết định này dùng thư trả lời khẩn mang đến Ba Xà rừng rậm, mà bên kia phản ứng cũng rất mau lẹ, gần như sau khi nhận được thư trả lời đã phái ra đặc phái viên đi trước thảo nguyên rộng lớn Hi Thụ chuẩn bị kí hiệp nghị với Đại Mục Thủ mới nhận chức.
Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn biết, lần này Xích Ngột Dịch sẽ mang lại một kinh hỉ cho Kỳ Nam Tông. Ẩn Lưu được Trường Thiên chỉ cho kế hàng năm sẽ chuyển cho Kỳ Nam Tông mười quả Long Tượng, do hắn ta tự phân phối. Năng lượng của quả Long Tượng giúp sức mạnh của yêu quái có sức lực và hình dáng to lớn tăng lên rất mạnh. Ninh Tiểu Nhàn và Đồ Tẫn đều đã tự mình lĩnh hội. Bản thân voi lớn Kỳ Nam đã có sức cực kì lớn, nếu sau khi ăn vào trái cây đó có thể thêm sức mạnh Long Tượng, quả thực không khác gì BUG. Dĩ nhiên điều đó cũng là chuyện sau đó do đặc phái viên tới Kỳ Nam Tông “thương nghị” với Xích Ngột Dịch để tiến hành. Tin tưởng việc này sẽ gia tăng danh vọng của hắn ở trong Kỳ Nam Tông. Hơn nữa ngày này khi Trường Thiên trả di lại cốt Phì Liệt và một thanh búa Khai Dương trong Thần Ma Ngục cho họ thì danh vọng Xích Ngột Dịch chắc chắn sẽ càng to lớn hơn. Chỉ có điều trình độ người này có thể vượt qua Đa Mộc Cố hay không, ngay cả Trường Thiên đều không dám cam đoan.
Về phần hồng nê mà voi lớn Kỳ Nam cần, người tới dùng túi hải nạp chỉ mỗi Ẩn Lưu có mang theo để đựng, miễn được phiền toái hàng trăm chiếc xe ngựa phải trèo đèo lội suối.Thật ra thì trừ voi lớn Kỳ Nam hằng ngày cần dùng, hồng nê ở nơi khác cũng không phải thứ hiếm.Cửa chính Ẩn Lưu,trong bãi đất cao Hồng Vân đài thừa loại bùn này, thậm chí phòng ốc cư dân phụ cận đều sử dụng hồng nê đốt thành ngói. Lần trước Ẩn Lưu đã ăn thiệt thòi, lần này muốn Xích Ngột Dịch dùng danh nghĩa toàn tộc ký huyết khế: phàm là Ẩn Lưu phái quân chinh phạt, tộc Kỳ Nam cũng phải sai yêu binh nhập ngũ, không được đùn đẩy đến trễ!
Kế tiếp chuyện gần như chắc chắn rồi, Ninh Tiểu Nhàn tham gia nghi thức đại điển kế nhiệm của Xích Ngột Dịch. Nghi thức đó cũng rất thuận lợi không có gì biến hóa so với lúc Đa Mộc Cố kế nhiệm. Chẳng qua thiếu đi cái cọc biến cố kia, cũng ít đi rất nhiều tân khách bên ngoài xem lễ mà thôi.
Hơn nữa lúc này Kỳ Nam Tông vừa bị rắn cắn, chỉ sợ Xích Ngột Dịch -người cuối cùng có huyết mạch hoàng kim lại xảy ra ngoài ý muốn, vậy nên ra vào đều có một lượng lớn hộ vệ đi theo. Xích Ngột Dịch muốn nói chuyện một mình cùng Ninh Tiểu Nhàn cũng phải phí rất nhiều công phu mới có thể đưa người bên cạnh đi khỏi.
Nhìn bộ dáng đám hộ vệ vạm vỡ béo tốt kia cẩn thận bước từng bước, làm như lo lắng nàng sẽ nuốt sống vị Đại Mục Thủ mới nhận chức của Kỳ Nam Tông này vào bụng, Ninh Tiểu Nhàn nín cười nói: “Ngươi có tính đón nàng đến không?”
“Nàng” tất nhiên là chỉ Mẫn Ngọc Nhi ở huyện Phượng Phụ. Xích Ngột Dịch sờ sờ tóc đuôi sam đã bị ghim lại, hắc hắc nói: “Đó là tất nhiên, dù nàng không đến, ta khiêng cũng phải khiêng nàng ấy đến!” Sau đó sửa thành truyền âm nói: “Chiến dịch Quảng Thành Cung, có cần tộc ta xuất động không?”
Nàng lắc đầu nói: “Địa hình nơi đó cũng không thích hợp sử dụng voi cưỡi. Ngươi nhanh chóng nắm Kỳ Nam Tông trong tay, luôn luôn có lúc các ngươi đại triển quyền cước.”
#####
Trên bầu trời rắn bạc cuồng loạn nhảy múa, sau đó sét lăn như bi, nổ mạnh khiến mọi người ù tai không dứt.Mấy đạo sét đánh xuống, trong thiên địa một vùng sáng rõ. Nhờ tia chớp trong tích tắc chợt lóe lên mà khách nhân ngồi ở trong Nhàn Vân Cư đều có thể thấy hạt mưa lớn ngoài cửa sổ, như châm như thoi đưa.
Nhàn Vân Cư là khách sạn tốt nhất và khí phái nhất trấn Đường Ninh, bình thời một gian phòng thượng hạng cũng muốn nửa lượng bạc (khoảng một trăm năm mươi nhân dân tệ). Nếu là khách nhân ra tay rộng rãi muốn bao xuống lầu nhỏ có cửa riêng viện độc lập, một ngày như vậy sẽ phải tốn ba lượng bạc.
Ninh Tiểu Nhàn và Trường Thiên đã khôi phục nguyên trạng, giờ phút này đang an vị ở trong hành lang Nhàn Vân Cư dùng trà. Lúc này cách đại điển kế nhiệm của Xích Ngột Dịch đã qua gần sáu ngày, hai người đổi hướng đi phía tây nam. Ngọc thuyền dưới sự thao túng của Trường Thiên có tốc độ kia nhanh hơn rất nhiều so với khi nàng điều khiển, cứ như vậy thời gian vài ngày đã chạy qua mười bảy châu lớn.
Vấn đề duy nhất là giữa hai người là ít nói chuyện. Ninh Tiểu Nhàn đương nhiên không cần phải nói, trong lòng tích tụ khó tiêu, ngay cả mở miệng đều cảm thấy không có hứng thú. Mà nhìn lại Trường Thiên lại càng cả mặt lạnh lẽo, môi mỏng mím chặt nghiêm nghị.Hai người đều có khúc mắc nên không muốn nói chuyện. Ở trên thuyền ngọc, nàng luôn đưa lưng về phía hắn nhắm mắt tu hành, thời gian cũng trôi qua rất nhanh. Nhưng lần này ông trời bỗng biến sắc, ngay cả Trường Thiên cũng không nguyện tiếp tục đi dưới thời tiết ác liệt sấm sét vang dội như bây giờ, lúc này mới hạ đám mây xuống, tùy tiện tìm trấn nhỏ nghỉ ngơi.
Nơi này đã sớm rời xa thảo nguyên rộng lớn Hi Thụ, không cần chịu ảnh hưởng của thời tiết cực đoan trên thảo nguyên. Càng đi về phía nam khí trời lại càng ấm áp, hôm nay đã đến thượng tuần tháng tư, mọi người cởi ra quần áo mùa đông, thay áo xuân sợi tổng hợp nhẹ nhàng thoải mái. Chỉ có điều ban đêm vẫn còn có mấy phần xuân hàn se lạnh nên khi thức dậy cần thêm quần áo.
Ninh Tiểu Nhàn đổi lại một bộ váy ngắn màu tím nhạt bó eo tay ngắn, áo khoác thuần trắng như tuyết, búi tóc cao lộ ra cái cổ trắng như ngọc, đường cong ưu mỹ như thiên nga, phần thắt lưng rộng được thắt chặt tôn lên phần eo uyển chuyển không tới một nắm tay, có vẻ hết sức thanh xuân tốt đẹp. Tiếc rằng Trường Thiên ngồi ở bên người nàng cả người tràn ngập hơi thở người lạ chớ tới gần,trực tiếp khiến nhiệt độ trong thính đường kéo thấp ba bốn độ. Ai cũng không dám nhìn nhiều nàng mấy lần. Nếu không người nọ rất nhanh sẽ cảm nhận được cảm giác bị áp bách đứng ngồi không yên.
Có không ít khách nhân vừa ngồi xuống đều ngạc nhiên nói: “Ô, làm sao còn lạnh hơn bên ngoài!”
Bên ngoài vừa mưa, khách nhân chạy tới dừng chân lập tức nhiều hơn. Nhàn Vân Cư không ngừng chiêu đãi khách dừng chân nghỉ ngơi. Bánh bao không nhân kẹp thịt với nước sốt thịt và thỏ nướng nơi này đều nổi tiếng xa gần. Tiểu nhị mới vừa rồi tới ân cần giới thiệu qua, nước thịt khô Nhàn Vân Cư chế dùng là nước luộc lâu năm, đã mười năm chưa từng hết nổi tiếng. Bên trong có ít nhất hơn ba mươi loại đồ gia vị, chọn lựa nguyên liệu tỉ mỉ, độ lửa đúng mức nên mới có thể làm ra thịt mềm dai, bên trong bánh có nước mà không nát, lại phối với bánh bao không nhân vừa mới ra lò, dùng thêm rau thơm, đường, tỏi, một ngụm cắn xuống đảm bảo là hương vị thơm ngọt sảng khoái nồng đậm vị tinh khiết và thơm, nói không hết lời.
Làm một người tham ăn hợp cách, nàng chỉ thưởng thức một cái đã cảm thấy tâm tình lập tức tốt lên, đáng tiếc hiện tại cây ớt còn chưa mở rộng toàn diện ở Nam Chiêm Bộ Châu. Nếu không cho thêm tương ớt lên bánh bột ngô này nữa, đó mới thật sự là nguyên liệu tốt thiên hạ hiếm có. Nàng cũng am hiểu sâu đạo lý món ngon không thể dùng nhiều, chỉ ăn một cái rồi dừng lại.
Trường Thiên ngồi ở bên cạnh nàng hiển nhiên không có khẩu vị ăn cơm, chỉ cần một chén mạch trà từ từ thổi uống. Hắn không thích trà hoa quả mà phụ nữ thích, chỉ có loại trà này còn cảm thấy có thể vào miệng.
Lúc này lá trà chân chính vẫn là quý nhân uống, người phú quý cũng chỉ lúc chiêu đãi khách quý quan trọng mới cầm một chút ra pha. Mong muốn biểu hiện bản thân có phong cách sống rất cao, một khách sạn nho nhỏ tất nhiên là không dùng nổi trà đó. Mạch trà Nhàn Vân Cư làm bằng cách sấy lúa mạch sắc thuốc rồi mài thành bột phấn. Nó có chứa mùi thơm than cốc ôn hoà hiền hậu, cũng là đồ uống lúc rảnh rỗi rất nhiều người yêu thích. Hơn nữa bản thân nó có vị ngọt, tính bình, có tác dụng ổn định dạ dày, tiêu khát, tiêu thực.
Ninh Tiểu Nhàn không có ý định nếm thử thỏ, chỉ văn nhã ăn hết bánh bột ngô, lau chùi lau tay rồi mới đưa tay gắp “cuộc thi cua” tiểu nhị vừa bưng lên. Dùng chữ “cuộc thi” mở đầu thức ăn, hơn phân nửa chính là món chay làm giống thức ăn mặn nhưng món ăn này lại ngoại lệ. Cua mùa xuân cũng không béo, trấn Đường Ninh này cũng không sản xuất. Vậy nên lúc này Nhàn Vân Cư cung cấp  món cuộc thi cua này đều lấy lòng trắng trứng làm giống thịt cua, lấy lòng đỏ trứng làm gạch cua, lại gỡ thịt cá sông nhỏ để nâng lên vị tươi của nó, muốn làm ra hương vị béo ngậy của cua.
Món ăn này trình tự làm đơn giản nhưng giống như từ lớn tới đơn giản nhất, tài nấu nướng cũng giống như vậy, càng là thức ăn đơn giản thì càng khảo nghiệm tài năng nấu nướng của đầu bếp. Ít nhất món ăn cuộc thi cua bày ở  trước mặt nàng này, vô luận là độ lửa xào lòng trắng trứng và lòng đỏ trứng, hay tỷ lệ gừng, dấm, nước đều làm nàng khá hài lòng. Hơn nữa nguyên liệu cũng là trứng gà đất rất tươi nuôi trong nhà hôm nay đầu mùa xuân mới đẻ. Trong thời tiết xuân hàn ươn ướt này, gừng, dấm đều là thứ bảo vệ lá gan dưỡng dương, nhiều thức ăn hữu ích.
Mặc dù Trường Thiên không nhìn nàng nhưng thần niệm vẫn thu từng hành động của nàng vào đáy mắt, thấy nàng ăn vẻ mặt thỏa mãn thì rất khó hiểu. Đa số người tu tiên qua Kim Đan Kỳ đã rất ít ăn cơm như người phàm, đến Độ Kiếp Kỳ còn muốn tìm cách thỏa mãn ham muốn ăn uống của mình, trong thiên hạ chỉ có một vị này nhà hắn thôi?
Lúc này mười một, mười hai cái bàn trong hành lang gần như ngồi đầy người, khách trọ cách hai bàn bên cạnh hàn huyên chuyện thấy gần đây, đột nhiên có người thần thần bí bí nói: “Các ngươi có biết gần đây mấy cái trấn chỗ ta xuất hiện hái hoa đạo tặc không?”
“Hái hoa” là một nghề nghiệp gây nguy hiểm nên mọi người cực kì nhạy cảm với hai chữ này. Khi hắn vừa nói như thế, người ở gần đó đều rối rít dựng lỗ tai. Đồng bạn ngồi cùng bàn với hắn ăn hết viên đậu phộng cười nói: “Vô nghĩa, nếu thật sự có chuyện này, phủ nha sớm dán ra bố cáo truy nã. Hôm nay ta mới đi ngang qua nơi đó, trên bảng bố cáo sạch sẽ, cái gì cũng không có.”
Người đàn ông kia không phục nói: “Nếu là một hái hoa tặc bình thường vậy thì thôi, quan gia sẽ dán thông báo. Nhưng một tên này nếu dán thông báo nha, thực sự là..... thật sự là có chút lúng túng.”
Đồng bạn kia hứng thú càng lớn: “Hái hoa tặc kia có chỗ gì đặc biệt, ba đầu sáu tay, hay có đến hai “thằng nhỏ”?” Dứt lời, người cả bàn đều cười. Chỉ có điều người người cũng biết hắn nói chuyện cười không thuần khiết, có chút yêu quái quả thực, khụ, có thiên phú dị bẩm.
Người đàn ông kia xem xét trái phải, cố ý đè thấp âm lượng nói: “Tên hái hoa đạo tặc này ở phụ cận mấy huyện trấn xuất ta quỷ nhập thần coi như xong, hết lần này tới lần khác, hết lần này tới lần khác hắn hái lại là dương!”
Đồng bạn nhất thời nghe không hiểu: “Gì?”
“Hắn hái chính là đàn ông!”
Đột nhiên nghe thấy một câu nói làm chấn động như vậy, ngay cả tay Trường Thiên đang nâng chén cũng hơi dừng lại. Mấy người đàn ông bàn chung quanh kia lập tức vang lên một loạt tiếng “phụt phụt” liên tiếp, khách nhân nhao nhao phun nước trà. Ninh Tiểu Nhàn lắp bắp kinh hãi, một ngụm “cuộc thi cua” nhất thời ngẹn trong cổ họng lên không nổi mà xuống cũng không xong, lại không dám lớn tiếng ho khan, ngẹn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Tuy Trường Thiên tức giận nàng nhưng cũng không nhìn được, hắn vươn tay phất qua phía sau lưng nàng, lực đạo nhu hòa di chuyển trong khí quản của nàng, một miếng nhỏ đầu sỏ gây nghẹn tự động chạy ra.
Hô, được cứu rồi! Nàng thở dài một hơi, dứt khoát dừng đũa không ăn nữa. Những người khác trong khách sạn có cùng suy nghĩ với nàng, ngay cả tiếng nói chuyện với nhau đều nhỏ đi rất nhiều. Nếu không phải tiếng mưa rơi bên ngoài lộp độp lách cách làm nhạc đệm, không khí trong đại sảnh thật sự yên tĩnh tới mức quỷ dị.
Khách nhân một bàn chợt nói: “A, hái hoa tặc này lại là nữ nhân, như thế rất hiếm thấy, chẳng lẽ là thái dương bổ âm trong truyền thuyết?”
Người đàn ông hắc hắc nói: “Ai nói là nữ nhân!” Hắn nhìn sắc mặt mọi người chợt trở nên đặc sắc, có hai phần đắc ý nói: “Cũng bởi vì như vậy, phủ nha nghe xong mấy khổ chủ báo án mới không có dán thông báo. Dù sao…. Dù sao đàn ông gặp gỡ chuyện kiểu này không biết có tính hay không…. Khụ…. Hơn nữa khổ chủ có lá gan đi báo quan cũng không nhiều, người đàn ông nào ném thể diện được, chính mình tự nhận xui xẻo thui.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.