Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 771: Vừa đến thảo nguyên




Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
“Sau khi Thần Ma Ngục cắn nuốt Huyết Nhục Dung Lô cũng đã kế thừa năng lực này. Cho nên ta đem tầng thứ tư của Thần Ma Ngục vốn để giam giữ những tiểu yêu mô phỏng thành bộ dáng của rừng rậm Ba Xà. Nếu nàng muốn, nơi đây có thể tùy tâm sở dục mà biến ảo thành quang cảnh mà nàngthích.”
Huyết Nhục Dung Lô vốn là một kiện pháp khí rất cường đại, lại được Địa Sát Tuyệt Mạch tẩm bổ vô số năm, giống như là vật đại bổ của Thần Ma Ngục. Sau khi lấy được năng lượng sung túc, Thần Ma Ngục tạm thời không cần thần lực của Trường Thiên quán chú vào cũng có thể duy trì vận hành trong một thời gian ngắn.
Hai tay của Trường Thiên vỗ một cái, trong rừng sâu đã có rất nhiều ánh mắt mở ra, nhìn sang. Theo sát đó, phiến rừng rậm trước mắt này đã mô phỏng ra âm thanh hí hí sách sách mà rừng rậm Ba Xà truyền ra.

Trên thảo nguyên.
Ninh Tiểu Nhàn đang nói chuyện cùng Dương chưởng quỹ, mặt đất truyền đến sự rung động, từ nhẹ đến mạnh, càng ngày càng rõ ràng. Toàn bộ thương đội đều biết đó là gì, không khỏi vững bước.
Bên ngoài một ngàn trượng, vài đầu voi lớn đang đến gần.
Mọi người đều biết, vệ binh do Kỳ Nam Tông phái đếnđã đến rồi. Bọn họ sẽ che chở thương độiđi vào nơi sâu trong thảo nguyên Hi Thụ, nơiđóng quân của Kỳ Nam Tông.
Thương đội Phù Diêu đã lui tới nhiều lần trên tuyến đường này, đa số mọi người trong đội đều không cảm thấy hiếm lạ.Chỉ có Ninh Tiểu Nhàn trừng lớn mắt, nhìn qua voi lớn đang chạy đến gần.
Khá lắm, khổ người của những tên to con này quả nhiên là lớn!
Nghiêm túc mà nói, tướng mạo của Kỳ Nam cự tượng cũng không quá khác so với voi mà nàng thấy ở Hoa Hạ, chỉ là ngay miệng có thêm bốn chiếc răng dài, uốn lượn quay quanh, thoạt nhìn cực kỳ uy mãnh, hơn nữa trước trán nhô lên, rất giống trùy công thành.
Một đầu voi lớn nhỏ nhất này, thân cao cũng đã vượt qua sáu trượng (19m), cao nhất đoán chừng có thể đạt tới tám trượng (25m), toàn thân khoác lên chiến giáp, giống như cùng một thể với kỵ sĩ bên trên. Phải biết, sinh vật khổng lồ nhất trên Địa Cầu là cá voi xanh, chiều cao cũng không vượt qua ba mươi thước, hơn nữa sinh vật này vẫn sống trong nước biển. Còn Kỳ Nam cự tượng này lại đứng sừng sững trên thảo nguyên, thân cao đến hai mươi mét, vừa đứng thẳng trước thương đội, thật sự là che khuất bầu trời, đem ánh mặt trời ngăn cản cực kỳ chặt chẽ.
Lần đầu Ninh Tiểu Nhàn nhìn thấy những đầu voi lớn này, đã hiểu rõ vì sao Trường Thiên không thể không thu nhập Kỳ Nam Tông về dưới trướng.
Nếu bàn về sự to lớn của thân hình, Kỳ Nam cự tượng không khiến nàng phải quá giật mình. Số lượng yêu quái có hình thể cực lớn trong rừng rậm Ba Xà cũng không ít, thân là chân thân của thần thúBa Xà và Bạch Hổ, nàng cũng đã gặp qua, thể tích đáng sợ như vậy tuyệt đối không phải mọi người có thể tưởng tượng được.
Chính thức làm nàng cảm thấy rung động chính là khi những đầu voi lớn thân cao không kém nhau bao nhiêu đứng chung một chỗ đã hình thành nên tường voi núi thịt, sự khắc nghiệt, thương mang, cuồng bạo không thể phá vỡ này lộ ra từ bên trong xương cốt cơ hồ có thể khiến cho địch nhân chỉ cần liếc nhìn là muốn sinh lòng tuyệt vọng!
Chẳng qua chỉ là mười đầu voi lớn, đã có được loại khí thế này. Nếu như là trên trăm đầu thì sao, hơn ngàn đầu thì sao, thậm chí hơn vạn đầu thì sẽ thế nào? Đây thật đúng là một công cụ trang giáp kỵ đáng sợ cỡ nào a!
Tiếng vang ầm ầm, chỉ trong chốc lát đã đến trước mặt, mặt đất giống như chịu phải địa chấn cấp thấp, người có thể chất hơi yếu đều không thể đứng vững.
Tốc độ chạy của voi lớn không nhanh, nhưng mà bước chân quá lớn, vừa sải bước ra đã là tốc độ mà ngựa thường phải chạy toàn lực.
Đầu voi lớn chạy đầu tiên có hình thể lớn nhất. Lúc cách thương đội còn bốn, năm trăm trượng, nó bắt đầu giảm tốc độ, đến khi cách xe ngựa hơn ba mươi trượng mới dừng lại, sau lưng nổi lên tro bụi đầy trời.
Nó ôn thuần nâng lên chân trước. Sau đó, một kỵ sĩ toàn thân mặc giáp trụ xoay người đạp lên đùi của nó rồi đáp xuống đất.
Vừa rơi xuống đất, âm thanh trầm thấp đã truyền tới: “Vị nào là chủ của thương đội? Ta chính là Dặc trường Thiết Ngạc, tọa hạ của trưởng lão Hắc Sùng Minh của Kỳ Nam Tông, trưởng lão phái ta đến hộ tống các vị nhập tông.”
Thân hình của người này còn cao lớn hơn Trường Thiên, theo nàng nhìn thấy thì cũng hơn bảy xích. Yêu quái nàng nhận thức sau khi biến thành hình người, đại khái cũng chỉ có Bạch Hổ là có thể phân cao thấp cùng hắn.Phương thức phát ra tiếng của hắn cũng thú vị, như là truyền tới sau khi ở trong lồng ngực cộng minh, có vài phần hùng tráng, lại có vài phần ồm ồm.
Nàng đi lên phía trước hai bước, đứng thẳng trước mặt đại hán này, cười nói: “Ta tên là Cận Ninh Nhi, là bạn làm ăn với Tư Đồ công tử. Tư Đồ công tử nhận được nhiệm vụ khẩn cấp của tông phái nên phải rời khỏi, đã ủy thác tất cả công việc cho ta.”Ánh mắt của đối phương đảo qua người nàng, hơi kinh hãi, giống như là kỳ quái trong thương đội này cư nhiên còn có nữ khách.
Nàng cũng đánh giá đối phương. Tướng mạo của đầu yêu quái này tốt hơn rất nhiều so với nàng tưởng tượng, ngũ quan có chút tục tằng nhưng cũng không coi là xấu xí.
Lúc này, Dương chưởng quỹ từ trong đội xe đã chạy chậm tới chào hỏi. Hắn đi tới đi lui nhiều lần, giống như đã có vài lần gặp mặt với Thiết Ngạc. Đại hán này nhìn thấy hắn, sắc mặt lăng lệ ác liệt cũng hòa hoãn xuống, trò chuyện với nhau vài câu đã chuyển hướng đến Ninh Tiểu Nhàn nói: “Cận cô nương, mời lên đường, hiện tại trên thảo nguyên cũng … không yên bình lắm.”
Thương đội Phù Diêu tất nhiên không có ý kiến.Đoàn xe vừa khởi động, Kỳ Nam cự tượng mà Thiết Ngạc ngồi đã hét vang một tiếng, tiếng vang như còi hơi, truyền đi xa xa ra ngoài hơn mười dặm. Những đầu voi khác nhận được chỉ lệnh, nhanh chóng phân tán đến bốn phía, một mực bảo hộ thương đội ở bên trong, đi tới đi lui tuần tra.Thương đội có những đầu voi lớn y hệt … thiết tháp đồng tường (cột sắt tường đồng) này thủ hộ, cảm giác an toàn tăng lên rất nhiều, tâm tình đám hỏa kế (người làm thuê) đều trầm tĩnh lại, nhất thời trong đội đều là cười cười nói nói vui vẻ.
Trái lại những kỵ binh cự tượng này lại một mực bảo trì trầm mặc, ngoại trừ ngẫu nhiên có voi lớn vang lên hai tiếng, cơ hồ một lời cũng không nói, cho thấy sự rèn luyện quân sự mỗi ngày đều rất nghiêm khắc. Tuy rằng trên thân của người cùng voi đều mặc chiến giáp, nhưng Kỳ Nam Tông vô luận là người hay voi đều có lực lớn vô cùng, chiến giáp nặng như vậy mặc ở trên người yêu quái bình thường, không vượt qua mấy canh giờ là có thể đem hắn đè sấp, những tộc nhân Kỳ Nam này đều là sống lưng thắt lưng thẳng tắp, không có nửa phần suy sụp.
Đúng dịp mùa xuân, Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên không muốn ngồi trong xe ngựa, giờ phút này cũng cưỡi một thất hồng mã, chậm rãi đi theo bên thân voi lớn.
Lúc này Dương chưởng quỹ lôi kéo Thiết Ngạc hỏi: “Dặc trường, ngài mới nói, trên thảo nguyên không yên ổn? Hẳn là có đạo phỉ xuất hiện sao?” Dặc trường của Kỳ Nam Tông tương đương với chức vụ Lữ trưởng của Ẩn Lưu, thủ hạ có một trăm người, cũng là quân đầu không lớn không nhỏ.
Thiết Ngạc kêu rên một tiếng nói: “Đạo phỉ? Nếu là đạo phỉ thì chỉ cần xử lí, đánh giết là được. Chính là năm nay trong tông có chút biến cố, lũ sói con ở bên biên giới không biết nhận được tin tức từ nơi nào, cũng có chút rục rịch.”
Ninh Tiểu Nhànở trong Ẩn Lưu đã đọc thuộc tư liệu của Ẩn Lưu, biết rõ lãnh địa của yêu tộc này vừa đúng tiếp giáp với lãnh địa của Thổ Luân Tông, một bộ tộc lang yêu, cũng là hàng xóm xấu xa mà Kỳ Nam Tông cực kỳ chán ghét. Nhắc tới cũng không khó lý giải, Kỳ Nam Tông có thực lực cường đại, bởi vậy chiếm cứ được địa phương có đồng cỏ và nguồn nước phong phú xinh đẹp nhất của thảo nguyên Hi Thụ. Dù sao sức ăn mỗi ngày của voi lớn cũng thật sự dọa người, ngoại trừ hấp thu Thiên Địa linh khí, còn muốn một lượng lớn đồ ăn thức uống bổ sung. Mà lãnh địa của Thổ Luân Tông tương đối cằn cỗi, thường xuyên phái người tới đánh cướp.
Hai yêu tông tầm đó ma sát không ngừng, thường xuyên có chút xung đột nhỏ. Cái gì, ngươi hỏi vì sao Kỳ Nam Tông không dứt khoát tiêu diệt tên hàng xóm xấu xa bên người đi sao? Dương chưởng quỹđã từng hỏi đấy, được trưởng lão của Kỳ Nam Tông đáp lời như sau: cho dù là đàn sư tử cường tráng nhất thì bên cạnh cũng luôn có linh cẩu thường xuyên lui tới tuần tra.
Ninh Tiểu Nhàn cũng hiểu được, chuyện đó cũng có tương quan với tính chất của Kỳ Nam Tông. Nếu nó giống như các tiên phái yêu tông khác phá núi lập môn, có năng lực cường đại trong việc khống chế lãnh địa, như Ẩn Lưu, Phủ Phụng Thiên, đối với mấy chục đại châu dưới tay đều nắm rõ trong lòng bàn tay, Phủ Phụng Thiên thậm chí có thể thu được tiên ngân vật cống từ trên đầu mỗi một dân chúng. Đáng tiếc Kỳ Nam Tông tuy gọi là “tông”, trên thực tế lại lấy hình thức bộ tộc để sinh sôi nảy nở truyền thừa lại, không riêng gì nó, các yêu tộc khác trên phiến thảo nguyên này cũng áp dụng phương thức sinh tồn giống vậy. Cho nên Kỳ Nam Tông chỉ có thể phân đất mà trị, hơn nữa những yêu tộc khác còn có thể thường xuyên đột nhập vào lãnh địa quấy rối.

Nhìn một chút xuân sắc thảo nguyên vào buổi trưa, thương đội cũng đã đi được gần trăm dặm, lúc chạng vạng tối, phương xa truyền đến tiếng chó sủa. Vì vậy đêm nay bọn họ sẽ dừng chân trú ngụ lại bộ lạc mục dân của con người.
Trên thảo nguyên rộng lớn này thường xuyên có thương đội vãng lai, hơn nữa Kỳ Nam cự tượng là địa chủ của phiến lãnh địa này, cũng quen thuộc với mục dân, bởi vậy bọn họ cũng không gây ra bao nhiêu khủng hoảng. Ngược lại sau khi đám người Ninh Tiểu Nhàn đến gần, mới biết được chính mình vận khí không tệ, vừa mới qua tiết “thố mộ” của mục dân.
Trên thảo nguyên, ý nghĩa của ngày lễ này cũng không khác lắm so với lễ mừng năm mới, chỉ là ở đây mùa xuân tới muộn, hoa cỏ trên thảo nguyên đến bây giờ mới lộ ra sức sống, cho nên tiết “thố mộ” bị muộn hơn ba tháng so với phía nam. Hơn nữa ngày lễ trọng đại bực này, chính là bốn, năm bộ lạc thân mật cùng tụ lại chúc mừng, cho nên vào ban đêm, một chỗ trên thảo nguyên có một đám lửa thiêu đốt hừng hực, có ít nhất hơn sáu ngàn người hoan ca cười nói.
Sau khi thương đội Phù Diêu đến, rất tự giác dỡ hàng hóa xuống ở ngoài nơi đóng quân, để gia súc nghỉ ngơi, dựng lều trại.Thiết Ngạc và thủ hạ của hắn thì thu hồi áo giáp trên người voi lớn, lại tháo bỏ trọng giáp trên người mình. Những thứ này dù sao cũng có phân lượng, trong số hàng hóa mà tiên phái Phù Diêu vận chuyển cũng có, nên nàng biết rõ áp giáp nhưở trên người Thiết Ngạc bởi vì gia nhập rất nhiều kim loại hiếm, sức nặng cũng hơn bảy trăm cân, cân nặng của trọng giáp trên người voi lớn càng thêm kinh người, ít nhất cũng hơn sáu nghìn cân, cho nên Kỳ Nam tộc nhân cũng không thích mặc nó trên người trong lúc nghỉ ngơi.
Giờ phút này, thủ lĩnh bộ lạc đi ra chào đón, lễ bái một hồi với Thiết Ngạc.
Bây giờ Dương chưởng quỹ mới lặng lẽ nói với Ninh Tiểu Nhàn: “Trong suy nghĩ của người trên thảo nguyên Kỳ Nam Tộc có địa vị rất cao, thực tế Kỳ Nam cự tượng có thân hình khổng lồ, mấy trăm năm qua thủ hộ thảo nguyên, được xưng tụng như là thánh.”
Chuyện này cũng không kỳ quái, thân hình của Kỳ Nam cự tượng ngay cả nàng mỗi ngày làm bạn cùng yêu quái cũng cảm thấy rung động, huống chi là những … phàm phu tục tử này?
Lúc này, thủ lĩnh của bộ lạc cũng đi tới, cung kính hỏi han vài câu với Ninh Tiểu Nhàn và Dương chưởng quỹ, hỏi han ân cần một hồi. Cái này xem như là do mặt mũi của Thiết Ngạc rồi, Dương chưởng quy vụng trộm bĩu môi nói: “Đợt trước đến, làm sao có bái kiến hữu lễ như vậy chứ?”
Trên thảo nguyên có không ít đặc sản, lúc thương đội Phù Diêu trở về từ lãnh địa của Kỳ Nam Tông, mấy chục chiếc xe ngựa vốn chở rau quả lúc trước đều bỏ trống hơn phân nửa, vừa vặn mua chút ít thổ sản trở về buôn bán. Tuy nói thương đội này là mượn ngụy trang của tiên phái Phù Diêu, nhưng từ Dương chưởng quỹ cho tới đầu bếp, đều thật sự là dựa vào buôn bán để kiếm cơm đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.