Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 75: Người phàm thắng lợi




Edit: Vịt
Beta: Tiểu Tuyền
Lúc này, quần chúng không rõ chân tướng vây xem mới có thể nhìn rõ được toàn cảnh của trường kiếm này. Kiếm này cùng với kiếm bình thường không giống nhau, toàn thân lại có màu tím xanh, thân kiếm chẳng những không có quầng sáng mà ngược lại giống như có những vết tích hoen rỉ loang lổ, ở trên vết đao còn có vài lỗ hổng, cái bề ngoài này quả thực là không tốt lắm.
Tiếu Tử cũng không có chính diện đối kháng cùng với Hoắc chân nhân, chỉ ở trên sân đấu liên tục sử dụng công phu dịch chuyển để né tránh. Hắn là một người lớn muốn né tránh thuật ngự kiếm của một kiếm tu cũng không phải là dễ dàng như thế, nhiều lần trường kiếm đã sạt qua những nơi hiểm địa ở bên cạnh hắn, còn có một thời điểm thậm chí còn cắt đứt một túm tóc của hắn xuống. Đám người làm trong thương đội Vân Hổ thấy vậy đều vô cùng lo lắng đề phòng, nhưng lại không dám lên tiếng quấy rầy tới hắn, chỉ đành phải cắn răng nhịn xuống không kinh hô lên.
Thương đội Lang hành làm sao có nhiều cố kỵ như vậy, rối rít cười trêu nói : “Ngươi muốn chạy trốn tới sang năm sao? Mau nhận thua trước Hoắc chân nhân đi, lại dập đầu nhiều hơn mấy cái, nếu hắn hứng thú còn có thể tha cho người một mạng.”
Tiếu Tử cũng không rảnh rỗi để nhìn sang chỗ bọn hắn, chẳng qua là thật tính cố gắng né tránh trường kiếm xâm nhập, có vài lần thật sự không tránh khỏi được thì mới vận dụng song chủy thủ ở trên tay để đi đón đỡ, đây cũng chỉ là đón đỡ tiếp xúc nhanh chóng chứ hắn cũng không hề dây dưa nhiều nữa.
Ninh Tiểu Nhàn tinh mắt nhìn thấy song chủy thủ ở trong tay của hắn đã đổi lại một đôi khác, không còn là đôi mà ngày trước dùng để đánh với hùng yêu nữa. Nàng tinh tế ghĩ lại liền có thể hiểu được thì không khỏi có chút đỏ mặt : cặp dao găm kia thế nhưng là một pháp khí, đâm vào nơi dơ bẩn kia của hùng yêu thì đã sớm bị ô nhiễm rồi, chẳng bằng tinh tế bảo dưỡng một thời gian ngắn mới có thể khôi phục được, chính vì vậy nên tu sĩ đối địch rất ít khi đi công kích cái bộ vị kia của địch nhân, cũng không phải là nhân phẩm phẩm đức có bao nhiêu cao thượng hoặc là khinh thường các chiêu thức độc ác như vậy , chẳng qua là loại đả pháp này rõ ràng lưỡng bại câu thương, đối với nơi bị thương của đối phương thì chính pháp khí của mình cũng bị thương mà thôi.
Nàng không khỏi có chút bận tâm. Vũ khí trên tay Tiếu Tử không có thuận tiện, chỉ dùng một đôi chủy thủ được đúc bằng sắt thường để tới đối địch nên vô hình đã rơi xuống hạ phong. Trường Thiên lại nói: “Công phu của người này không cao nhưng hơn được ở chỗ có năng lực ứng biến vô cùng tốt, đây là do thường xuyên gặp phải hoàn cảnh sinh tử mới có thể tôi luyện được ra. Theo ta thấy thì thắng bại cũng có những lúc không ngờ tới nên ngưo7i cũng không cần quá lo lắng.”
Nàng cảm thấy kinh ngạc. Nghe khẩu khí của hắn thì trận tỷ đấu này ngược lại hình như hắn lại coi trọng Tiếu Tử, điều này sao có thể được? Chỉ sợ nhờ có dược vật của nàng tương trợ thì một người phàm nhân làm sao có thể đánh thắng được tu sĩ trúc cơ kỳ được. hơn nữa tu sĩ này cũng không phải tay mơ giống như Thạch Quý San, như vậy thì có được bao nhiêu bản lãnh nghịch thiên đây?
“Song phương ẩn giấu bản lãnh cũng còn chưa có sử dụng ra, ngươi cứ từ từ xem xuống là được. Đao kiếm không có mắt, trên vũ khí của hai người này đều có bôi độc, ngươi hãy đứng cạnh cái tên họ Ngôn kia đi, thời khắc mẫu chốt thì có thể nhờ hắn vừa vặn ngăn đỡ được .” Thấy Ninh Tiểu Nhàn đứng im không nhúc nhích, liền thúc dục một tiếng, “Đi nha!”
Để cho Ngôn tiên sinh làm bia đỡ đạn dễ vậy sao? Trong lòng nàng nói nhỏ nhưng vẫn hướng về phía người ta để đi tới. Ngôn tiên sinh thấy nàng đi đến cũng không giật mình, chẳng qua là bất động thanh sắc mà đứng ở phía trước nơi đứng của nàng, quả nhiên là giống như một bia đỡ đạn bằng thịt.
Hắn rốt cuộc là có thể nghe được lời nói của nàng cùng với Trường Thiên hay không, hay là hắn cùng với Trường Thiên tâm hữu linh tê ? Làm sao mà mỗi một lần Trường Thiên cùng với nàng vừa nói dứt lời thì Ngôn tiên sinh này cũng giống như là chính tai nghe thấy được vậy ? Bạn học Ninh Tiểu Nhàn cho dù thần kinh có thô hơn nữa thì giờ phút này cũng cảm giác được có chuyện gì đó không được bình thường.
Một khắc đồng hồ trôi qua, ở trên trận đấu cước bộ của Tiếu Tử đã lộ ra chút nặng nề, ở trên trán cũng chảy xuống từng giọt mồ hôi to, hiển nhiên là di chuyển nhanh chóng như vậy cũng làm tiêu hao thể lực của hắn rất lớn. Hoắc chân nhân thấy thế liền nhấc kiếm quyết lên, gia tăng tốc độ tấn công về phía hắn.
Lần này Tiếu Tử hiển nhiên cũng có chút không chịu nổi, rốt cục thời điểm rút lui cũng tính toán sai lầm, đụng vào một thân cây to ở phía sau lưng, lúc này rốt cục cũng không thể tránh khỏi đi, trên trán Hoắc chân nhân cũng xuất hiện mồ hôi nhìn thấy thì mừng rỡ, vội vàng vung kiếm đâm tới.
Tiểu tử giống như bị trượt ở dưới chân, phịch một cái liền để mông chạm đất, kết quả vừa khéo tránh được một chiêu kiếm này, thanh lục kiếm liền keng một cái, đâm vào trên cây khô. Hắn nắm lấy cơ hội này liền vọt về hướng Hoắc chân nhân đánh ra một chiêu .
Rốt cục cũng bắt đầu phản kích rồi, tốc độ của hắn so sánh với lúc mới đánh còn nhanh hơn rất nhiều, Hoắc chân nhân đã thành thói quen với tốc độ vốn có của hắn, giờ phút này thấy hắn đột nhiên gia tăng tốc độ liền vội vàng lui về sao, nhưng làm sao có thể lui về được nhanh như hắn ? Trong chớp mắt Tiếu Tử đã nhào tới trước mặt Hoắc chân nhân, vung một thanh dao cắm về phía lồng ngực.
Thương đội hai bên đều kinh hô ở trong cổ họng, mở to hai mắt nhìn sát chiêu quyết định thắng bại của trận này.
Dao găm sắp chạm được vào ngực của Hoắc chân nhân thì ở ngoài thân của hắn lại nổi lên một tầng nước gợn có hình dáng như đường vân, nhẹ nhàng đem chủy thủ này lay động trượt ra ngoài. Pháp khí hộ thân ! Một nhát đâm này của Tiếu Tử không có hiệu quả.
Người trong Lang hành thương đội nhất thời thở ra một ngụm, nhưng thương đội Vân Hổ lại không như vậy. Tu sĩ có thể ngự kiếm giết người, trên người còn có pháp khí để hộ thân, điều này cũng quá khi dễ phàm nhân rồi, sao không dứt khoát mang thêm một chiếc mai rùa mà đi ra ngoài gặp người ?
Lúc này trong đội lại có người kinh hô một tiếng, mọi người nghe theo tiếng mà nhìn lại thì thật sự không nhịn được mà mắng to lên một tiếng, lục kiếm bị cắm ở trên cái cây kia, trên cây liên khô đen lại thành một mảnh, những nhánh lá cây ở phụ cận giống như bị uống nước quá no mà nhanh chóng vàng úa.
Cảnh tượng này người nào nhìn mà lại không biết là trên thân kiếm có độc đây ? Mọi người vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, những người không biết xấu hổ thì thấy nhiều rồi nhưng không biết xấu hổ tới trình độ này thì thật sự là hiếm thấy.
Có người sáng suốt thì chỉ trong nháy mắt liền hiểu được, đối chiếu với độc tính ở trên cây cùng với hùng yêu liền biết thì ra người trong thương đội Lang hành đánh hùng yêu bị thương kia chính là cái tu sĩ này, chính là thanh kiếm này, như vậy thì ở đâu ra lại là công tử của chấp sự nào rồi ?
Nhưng bọn họ cũng không biết một người “thương nhị đại” phàm nhân có thể mướn được một tu sĩ làm hộ vệ căn bản vốn cũng không xem tiết tháo là cái gì, hắn đối với những âm thanh mắng chửi đều mắt điếc tai ngơ, cung ra một ngón tay thì lục kiếm kia cũng rung động mấy cái liền thoát ra ngoài, một lần nữa đâm về phía Tiếu Tửu.
Cuộc chiến lại khôi phục lại về lúc ban đầu, lúc này thời gian tỷ đấu lại kéo dài thêm hai khắc chung, âm thanh của thương đội Lang hành cũng nhỏ dần xuống, bọn họ cũng nhìn ra được trên thân thể người này mặc dù vô cùng chật vật, mồ hôi cũng tuôn ra đầy người, hơi thở hổn hiển nhưng cho tới bây giờ vẫn là lông tóc vô thương, quả nhiên là một người có bản lãnh.
Nhìn đúng cơ hội , Tiếu Tử liền né tránh lục kiếm sau đó trở tay ném một cái, đem chủy thủ ở tay trái vốn đang cầm bắn về phía trước mặt của Hoắc chân nhân. Một chiêu này như điện quang hỏa thạch, đợi bị pháp khí hộ thân ngăn trở thì Hoắc chân nhân mới kịp phản ứng, bị dọa tới tức giận kêu lên một cái.
“Thú vị.” Trong âm thanh của Trường Thiên còn hàm chứa nụ cười, hiển nhiên là thấy xem náo nhiệt như vậy rất là thư thái, “Trận đánh nhau này so với trong tưởng tượng của ta thì còn thú vị hơn nhiều, không nghĩ tới người phàm cũng có thể tham gia một cuộc tỷ đấu đặc sắc như thế, ta thấy cuộc tranh tai này, Tiếu Tử hẳn là sẽ thắng không biết chừng.”
Ninh Tiểu Nhàn liếc một ánh mắt đi qua. Tất cả mọi người đều đang khẩn trương gần chết, vậy mà lão nhân gia ông ta lại xem cuộc vui thảnh thơi tới như vậy, lại nói, làm sao hắn lại thấy được dấu hiệu Tiếu Tử sẽ thắng vậy ?
“Vô dụng , ngươi muốn làm hao tổn hết pháp khí hộ thân của ta, tới khi ngươi chết cũng không thể!” Hoắc chân nhân nhe răng cười nói. Thật ra thì hắn cũng cảm thấy có chút hụt hơi rồi. Hắn ở bên trong Lang hành thương đội đã sống an nhàn sung sướng thành quen, bình thường lộ diện cũng chỉ có tác dụng làm đối phương kinh sợ, cơ hội để cho hắn chân chính đi ngăn địch cũng không nhiều lắm. Nhưng bây giờ lại tiêu hao một lượng linh lực rất lớn, hắn cũng có cảm giác không chịu nổi.
Cùng một phàm nhân đánh nhau lâu như vậy , đã đủ mất mặt, tốt nhất là nên mau chóng tốc chiến tốc thắng đi. Trong lòng hắn ra chủ ý nhanh chóng, cắn một ngụm máu ở chóp lưỡi, quát lên một câu : “Nhanh.”
Phi kiếm dùng tốc độ nháy mắt cao hơn bình thường tới hơn ba phần, Tiếu Tử vội vàng không kịp chuẩn bị được nên bị trường kiếm quét ngang qua cánh tay trái, hắn chạy trốn đã lâu nên khí huyết cả người lưu thông cực nhanh, máu trên vết thương nhất thời tuôn trào ra như suối.
Trên kiếm này còn bôi kịch độc, người trong thương đội Vân Hổ kinh hô lên một mảnh, người trong thương đội Lang hành cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, rốt cục cũng thắng.
Tiếu Tử không nói một lời, dường như đối với thương thế của mình cũng không thèm để ý chút nào, hắn không để ý phi kiếm đang gần ngay trước mắt, xoay người một cái liền đánh về phía Hoắc chân nhân, giống như là một luồng khói nhẹ, ở trên không trung vẽ xuống mấy đạo tản ảnh, trong phút chốc liền áp vào trước mặt của địch nhân, là nhanh chóng trước nay chưa từng có.
Người này ẩn giấu tốc độ càng kinh người như thế, vậy mà hắn có thể ẩn nhẫn không phát nhẫn nhịn tới tận bây giờ.
Hoắc chân nhân tiêu hao linh lực quá nhiều, hai tay ngược lại chậm chạm nhất thời không nâng lên nổi, trơ mắt nhìn hắn lấn tới bên cạnh, Tiếu Tử lặp lại trò cũ, lật tay đem một dao găm đâm về phía lồng ngực của hắn.
“Người này đại khái biết hắn đã trúng độc khó thoát khỏi cái chết cho nên vật lộn để đọ vận khí hay sao?” Hoắc chân nhân liên tục cười lạnh ở trong lòng, “Vô dụng, cho dù có tấn công cũng không phá được pháp khí hộ thân của ta, phàm nhân chính là vô tri ( không hiểu biết gì ) chỉ một con sâu cái kiến, giãy giụa lâu như vậy chẳng qua cũng chỉ là đùa bỡn một chút khôn vặt thôi, một lát nữa còn phải chết ở dưới kiếm của ta!”
Hắn dường như đã thấy được Tiếu Tử sau khi trúng kịch độc xong liền ở trên mặt đất lăn lộn trằn chọc, chỉ cầu chết nhanh hơn. Người phàm này khi tỷ đấu vẫn kiên trì cầm cự lâu như vậy đã làm mất mặt mình rất lớn, tuyệt đối không thể để cho hắn thoải mái, phải để cho hắn đau đớn đủ mười canh giờ mới có thể chết.
Trong mắt Hoắc chân nhân lạnh lùng nhìn chủy thủ đâm về phía mình, đợi màn sáng của pháp khí hộ thân hiện lên để cho người phàm kia biết được cái gì gọi là hết hi vọng.
Song động tĩnh gì cũng không có, chủ thủ này ngay cả tiếng động nhẹ cũng chưa từng vang lên đã đâm thật sâu vào trong lồng ngực của hắn, chỉ còn chuôi không đâm vào.
“Này. . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra?” Phi kiếm đuổi theo liền “keng keng” một tiếng rồi rơi xuống đất, Hoắc chân nhân nhìn về phía lồng ngực của mình, trên mặt tràn đầy không thể tin, sau đó một trận mê muội liền bao vây quanh hắn,. hắn chỉ lung lay hai cái rồi lấy tư thế hao mòn mà ngã xuống đất.
“Hoắc chân nhân!” quần chúng vây xem cũng đều khó có thể tin được, những anh em trong thương đội Vân Hổ bị kết quả chuyển biến đột ngột này làm cho sợ ngây người, nhất thời chưa kịp phản ứng thì La Hữu đã vội vàng hô to một tiếng, quỳ xuống trên mặt đất đi xem thương thế của tu sĩ “Nếu như hắn có tam trường lưỡng đoản gì, toàn bộ các ngươi đều phải chôn cùng với hắn!” Hắn ngoài mạnh trong yếu mà quát lên. Hoắc chân nhân này là được phái xuống, thân phận cũng vô cùng tôn quý, nếu như chết ở nơi này thì tiền đồ của mình từ nay về sau phải lo lắng rồi.
Một cái hét lớn này cũng thức tỉnh tất cả mọi người, leng keng mấy tiếng thì song phương lần nữa lại rút vũ khí ra để giằng co.
“Hắn không có chết. Ta không có làm bị thương nơi yếu hại của hắn.” Tiếu Tử khoát tay áo, thấp giọng nói. Chỉ sợ là cho dù mồ hôi toàn thân hắn có bốc lên thành khí thì eo của hắn vẫn thẳng tắp.
La Hữu vạch áo bào của Hoắc chân nhân để tìm xem, quả nhiên thấy chủy thủ cũng tránh được những chỗ yếu hại, đâm vào xương quai xanh trở xuống ở nơi có thịt dầy, đoán chừng là ngay cả lá phổi cũng không bị thương, nhưng trên vết thương lại có một mảnh đen nhánh
.”Ngươi, ngươi lại dùng độc, thật là hèn hạ!”
Lời này vừa nói ra, đoàn người thương đội Vân Hổ đều liếc mặt tập thể, đây thật giống như là lời kịch mà chúng ta nên nói đi?
La Hữu liền xẹt qua nhìn Tiếu Tử, kinh ngạc nghi ngờ nói: “Vì sao ngươi lại không trúng độc?” Mọi người theo ánh mắt của hắn nhìn lại, đều không thể tin được, vết thương trên cánh tay của Tiếu Tử mặc dù còn đang chảy máu nhưng màu máu đều đỏ lòm, nào có nửa điểm bộ dáng giống như trúng độc, nếu so ra thì vị nằm trên mặt đất này trúng độc càng sâu hơn kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.