Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 704: Xâm nhập




“Ngươi càng lại gần chỗ này, tim lại càng đập nhanh hơn, ba mươi tức đã đập hơn hai trăm lần.” Ta xem qua rồi, thân thể ngươi tuy có bệnh hiểm nghèo nhưng trái tim lại không có vấn đề.” Đôi mắtđ ẹp của Ninh Tiểu Nhàn liếc nhìn hắn một cái, sau đó chớp động lên hào quang hiểu rõ: “Lại nói linh dược quý trọng như Xà Thiệt Thảo, ngươi lại có thể yên tâm một mình mang bọn ta đến nơi trồng trọt, không sợ bọn ta sẽ mang đi tất cả thảo dược của ngươi, lại giết chết ngươi?” Thấy lão bản còn muốn tranh luận, nàng không giải thích nói: “Nói đi, bên trong là ai, có mấy người, ta để cho ngươi toàn thây, hơn nữa không mang họa cho người nhà.”
Lão bản há to miệng, lại không nói ra lời, dưới ánh nhìn soi mói lạnh như băng của Ẩn Vệ thì bờ môi run lên, run rẩy nói: “Tha mạng, là do đầu óc ta quá mê muội! Đúng, chính là tiên gia Tuyên Linh Tông, có ba người!”
Tiếng nói vừa ra, Hắc Hào đứng bên người hắn đã đưa tay bẻ một cái, gọn gàng linh hoạt vặn gãy cổ hắn.
Nàng nhún vai: “Tuyên Linh Tông, chưa từng nghe qua.” Chỉ nhìn vào hành vi của lão bản này, đã biết rõ hắn dùng linh thảo để dụ dỗ tu tiên giả đến nông trường, để cho người của Tuyên Linh Tông hành động cướp đoạt, đã làm không phải chỉ một hai lần. Phàm là đệ tử tông môn có chút tiền đồ, đều sẽ không làm như vậy, nếu không ngày sau một cửa tâm ma của chính mình sẽ là thứ gây khó dễ đầu tiên.
Hắc Hào thấp giọng nói: “Tuyên Linh Tông là một tiểu phái nhân tộc, xưa nay có quan hệ không tệ với Tẩy Kiếm Các. Trong số những tu sĩ chúng ta giết ở Thai Vu Trang, đã tra ra là có người của Tuyên Linh Tông.”
“Nói như vậy, trong số những tiên phái ngăn chặn chúng ta phía trước, sẽ có Tuyên Linh Tông?”
“Vô cùng có khả năng. Nhưng dù sao cũng chỉ là liên hợp ra tay, đệ tử Tuyên Linh Tông không bị Tẩy Kiếm Các quản thúc, khó trách sẽ chạy đến chỗ này kiếm tiền bất nghĩa. Có lẽ những… đệ tử cấp thấp không biết hướng đi của Hắc Phong Quân, nếu không giờ phút này cũng sẽ nghe ngóng được gì đó rồi bỏ chạy mất rồi, còn dám ở lại đây bố trí đặt bẫy?”
Ninh Tiểu Nhàn híp mắt nhìn nông trườngnói: “Lão bản này ngược lại không nói dối, bên trong thật có ba người, nhưng không có hàng cứng khó giải quyết, trước tiên bắt được bọn chúngđã.”
Hắc Hào cùng ba Ẩn Vệ khác gật đầu, ba người tản ra, lặng lẽ tiến lại gần.
Ninh Tiểu Nhàn cùng Địch Mạc chậm rãi đi về phía trước.
Chỉ một lúc sau, trong nông trườngđã truyền đến âm thanh quát mắng kinh sợ, nhưng chỉ giằng co hơn mười tức sau đó lại an tĩnh lại. Nàng đứng bên ngoài trong giây lát, nghe được bên trong truyền ra tiếng thân ngâm trầm thấp và tiếng cầu xin tha thứ mới đi vào, nơi nông trường vứt đi này chỉ có một người sống, hai tên đệ tử mai phục khác đã chết, tử trạng thảm thiết.
Đây là phương pháp doạ nạt mà Ẩn Vệ thường dùng, có thể dọa người còn lại run lẩy bẩy. Quả nhiên tên tu sĩ còn sống cũng bị hạ cấm chế, bị tháo gỡ các đốt xương ở hai tay hai chân, đang tiếp thu khảo vấn của Hắc Hào.
Thì ra tên tu sĩ Tuyên Linh Tông nàyđang ở đâyđánh cướp, ngay cả tư cách của đệ tử hạch tâm cũng không có, tư liệu quân sự biết được cũng rất ít, ngay cả nhân số liên quân chuẩn bị đi chuẩn bị cản trở Hắc Phong Quân có bao nhiêu còn không nói nên lời, lại bị Ẩn Vệ hành hạ đến chếtđi sống lại, đành phải giả báo môt con số. Hắc Hào cũng không hỏi thật giả, sau một phiên dùng hình rồi hỏi lại, hắn đâu còn nhớ rõ lúc trước nói gì, lập tức bại lộ.”
Thấy hắn cũng không nhả ra bao nhiêu tin tức hữu dụng, ngược lại là không ngừng khóc lóc cầu xin mạng, Địch Mạc cười nói: “Nếu chặn đường chúng ta phía trước đều là loại hàng này, Hắc Phong Quân cũng không phải lo rồi.”
Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu nói: “Cuộc chiến Thai Vu Trang đã nói lên trong địch nhân cũng có xương cứng.”Địch Mạc nghe được, cũng thu liễm vẻ tươi cười, hiển nhiên cuộc chiến Thai Vu Trang để lại ấn tượng rất sâu cho hắn.
“Nếu như không hỏi ra cái gì thì thôi, chúng ta còn phải nhanh chóng trở về.” Ninh Tiểu Nhàn nhíu nhíu mày, âm thanh giống như mổ heo của người này lọt vào trong tai, vô cùng chói tai.
Tên tu sĩ này hoảng hốt, cơ hồ là muốn bò qua chỗ nàng nói: “Bà cô nhỏ, tha mạng! Chúng ta là mù mắt mới ở chỗ này đoạt đồ của ngài!” Lúc trước hắn cùng Ẩn Vệ đánh nhau, lại vùng vẫy cả buổi, đai lưng hơi lỏng ra. Ninh Tiểu Nhàn mắt sắc, thấy được bên trong đai lưng bằng vải bố này giống như là khâu thêm cái gì đó.
Nàng còn không hào phóng đến nỗi tự tay rút đi đai lưng của nam nhân khác, cho nên Ẩn Vệ rút nó đi kiểm tra, mới lật qua cho Ninh Tiểu Nhàn xem: “Bên trong có vẽ trận pháp.”
Đường cong của trận pháp này vẽ như nước chảy, cũng không phức tạp, ngay cả nàng cũng có thể nhận ra: “Tị Thủy Trận?” Nàng lẩm bẩm nói, quay đầu nhìn xem hai tên tu sĩ đã chết, cũngđeo đai lưng giống vậy. Hắc Hào không đợi nàng mở miệng, đã rút ra đai lưng của hai người, lật lại nhìn thoáng qua: “Cũng vẽ Tị Thủy Trận.”
Nàng lẩm bẩm nói: “Trung tâm của Tuyên Linh Tông xây trên nước sao?”Ánh mắt lướt qua, tên tu sĩ trên mặt đất tranh thủ thời gian nói: “Ngài không giết ta, ta biết gì sẽ nói hết!”
Nàng tất nhiên sẽ không giết hắn, Ninh Tiểu Nhàn mỉm cười nói: “Tốt.”
Trong mắt của nàng, quả nhiên không có nửa phần sát khí, tu sĩ mới nói: “Đây là đai lưng hai ngày trước Tẩy Kiếm Các phát xuống, mỗi người một cái, đều để chúng ta đeo lên.”
“Lý do là gì?” Chỉ là đai lưng vải bông rất bình thường, đeo trên lưng cũng không thu hút.
Người này lắc đầu: “Không biết, chỉ nói mấy ngày nay mang tốt không được gỡ ra là được.”
Ninh Tiểu Nhàn nghe vậy nhìn Hắc Hào rồi mới nói: “Thám tử chúng ta bắt được mấy ngày nay, cũng đều không đeo đai lưng như vậy.”
“Như vậy chính là địch nhân cố ý che giấu, nói cách khác, thứ này có kỳ quặc.” Nàng quay đầu nói với người kia, “Đại chiến sắp tới, vậy mà các ngươi còn dám chạy đến nơi này, xem như liên quân không may. Trước tiên ta hỏi ngươi, ở Trấn Tiểu Hà Thương này đến cùng có huyền cơ gì, có thể khiến cho linh dược mọc tốt như vậy? Ngươi cũng không phải lần đầu đánh cướp ở chỗ này, cũng biết được chút nội tình chứ?”
“Biết rõ, biết rõ!” Tên tu sĩ này quả nhiên nói chi tiết: “Trấn Tiểu Hà Thương này là mới được xây từ ba mươi năm trước. Ngay từ lúc đầu nhân số còn nhiều hơn bây giờ… Về sau không biết vì sao, dân trong trấn nhao nhao sinh bệnh, cũng đều là tạp chứng nghi nan, có chút bệnh ngay cả đan dược trong tay tu sĩ cũng không trị được. Qua thêm mấy năm, mọi người đã dọn đi, lúc này mới có người phát hiện động vật được chăn nuôi ở chỗ này đều luống cuống bất an, ngược lại hoa màu cũng dược thảo được trồng ra lại phát triển đặc biệt tốt, ngay cả linh thảo tiên gia cũng không ngoại lệ.”
“Tin tức này bị truyền đi, liền có người muốn tiền không muốn mạng chạy đến gieo trồng linh thảo, lão bản hợp tác cùng chúng ta vốn là cơm cũng không có mà ăn, tới nơi này làm buôn bán dược thảo mới có tiền cưới vợ sinh con. Tuy vợ con của hắn cũng là bộ dáng nửa chết nửa sống, nhưng bọn họ chính là mở phố trồng trọt ở bên cạnh, sâu bên trong cũng không có ai đến được. Phàm nhân đi vào, khi trở về ít thì mấy ngày, nhiều thì nửa tháng đều sẽ chết…”
Nàng lên tiếng đánh gãy: “Bệnh trạng là gì?”
Hắn nghĩ nghĩ mới nói: “Những năm này đều không có ai dám tiến vào. Nghe nói người đi vào sẽ sinh ra chấm đỏ, bệnh phù và bong bóng. A đúng rồi, còn có thể gặp phải hội chứng rụng tóc rất nhiều.”
Hắn không chú ý tới đồng tử của Ninh Tiểu Nhàn bỗng co rút lại: “Các ngươi cũng chưa vào trong?”
Tên tu sĩ này chỉ chỉ đồng bọn chết đi trên mặt đất cười khổ: “Lúc hắn tới đây cũng hiếu kỳ, lôi kéo chúng ta lên núi, thế nhưng đi được ba, bốn dặm thì ngay cả chúng ta cũng không chịu được, phải quay về. Mỗi lần chúng ta ở lại Trấn Tiểu Hà Thương cũng chỉ khoảng hai, ba ngày thôi, không dám dừng lại quá lâu.”
“Tẩy Kiếm Các làđịa chủở chỗ này, không phái người đến xem xét dị thường của Tiểu Hà Thương hay sao?”
Tu sĩ này mới nói: “Đại khái là có a, nhưng không có nghe nói tra ra nguyên nhân gì. Có môn phái nào mà trong lãnh địa không có ít nhất vài ngàn cái trấn nhỏ, Tẩy Kiếm Các sẽ không đặc biệt hao tâm tổn trí. Dù sao phàm nhân ở đây có thể trồng ra được linh thảo, có thể giao nộp cho tông phái, như vậy là đủ rồi.” Nói đến đây, liền khẩn cầu, “Ta nói nhiều như vậy, bà cô tha cho ta một con đường sống a, ta nhất định sẽ chạyđi thật xa, cũng không trở về Tuyên Linh Tông.”
Nàng có chút cười lạnh, nếu là trong địa giới của Ẩn Lưu xuất hiện dị động như vậy. Đừng nói là ba mươi mấy năm, chỉ cần một hai năm đầu cũng sẽ tra ra manh mối. Tẩy Kiếm Các lập phái đã lâu, đối đãi với phàm nhân không chỉ lạnh lùng, ngay cả sự tình phát sinh trong vùng quản lý của mình cũng không quan tâm. Quả hiên là hiện tượng ngồi không ăn bám, ở thế giới nào cũng đều rất phổ biến.
Đối với thỉnh cầu của tên tu sĩ, nàng chỉ nói một chữ: “Tốt.” Sau đó cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, ngay sau đó lại truyền đến âm thanh thân thể ngã xuống đất.
Nàng buông tha cho hắn, chỉ là Ẩn Vệ cũng không buông tha mà thôi. Ẩn Vệ biết nàng không thích nghe được tù binh bị chịu tra tấn, cho nên giết người không một tiếng động.
Chỉ một lúc sau, ẨnVệ rõ ràng từ trong hầm ngầm của nông trường đã trải qua cải tạo này phát hiện không ít linh thảo có giá trị xa xỉ, gốc Xà Thiệt Thảomà lão bản hứa qua cũng có trong đó. Xem ra, lời của hắn không hoàn toàn là nói dối.
Ninh Tiểu Nhàn đem linh thảo thu hồi, trong đầu xoay chuyển không ngừng: Tẩy Kiếm Các phát cho các đệ tử, kể cả tiểu đồng bọn trong những tông phái khác một cái đai lưng như vậy, là có ý gì? Tị Thủy Trận chỉ có một tác dụng, rõ ràng chính là để dùng ở nơi có nước, thế nhưng ở gần đây…
“Gần đây có có con sông lớn nào không?”
Một tên Ẩn Vệ nói: “Trong vòng chưa đến ba trăm dặmở phía trước, có sông Ô Lỗ Tô, khoảng cách giữa hai bên bờ là ba mươi dặm, lưu lượng vô cùng đầy đủ. Thực tế thì phía trước vẫn là quan khẩu Long Ác của dòng sông lớn quanh năm thủy long gào thét, phi thường đồ sộ. Thế nhưng … sông Ô Lỗ Tô không có trên tuyến đường hành quân của chúng ta.”
Ẩn Lưu sẽ không đi qua sông Ô Lỗ Tô, như vậy Tẩy Kiếm Các cấp Tị Thủy Trận là có ý gì? Chẳng lẽ muốn dụđại quân Ẩn Lưu tiến vào trong nước, quyết một trận tử chiến? Điều này sao có thể, yêu quái tồn tại bên trong Ẩn Lưu từ trước đến nay có thể ngu ngốc sao? Nàng nghĩ mãi mà không rõ, dứt khoát không nghĩ nữa, nói với Ẩn Vệ này: “Ngươi đem mấy cái đai lưng này về trong quân, giao cho tướng quân Xích Tất Hổ.” Điều nàng có thể làm, chỉ có như vậy. Đầu hổ yêu kia đa mưu túc trí, hi vọng hắn có thể nhìn ra huyền cơ trong đó.
“Ninh đại nhân, ngài muốn tiếp tục xâm nhập?” Hắc Hào thấy hành động của nàng, không khỏi lên tiếng nói, “Chỉ sợ trên núi này có chút nguy hiểm, qua một canh giờ nữa đại quân sẽ xuất phát rồi.”
“Không cần lo lắng, ta đều có chủ trương.” Nàng nheo mắt nhìn dốc núi đằng sau nông trường. Càng đi vào sâu, cây cỏ càng rậm rạp, cỏ dại cao hơn so với người ngăn trở tầm mắt, ngay cả cảnh trí xa hơn vài mét cũng không thấy rõ. Tình hình này, ngược lại rất giống với rừng rậm Ba Xà.
Chính nàng cũng biết rõ, ngọn núi này nàng phải tiến vào, bởi vì ngay khi mới bước vào nông trường, Phệ Hồn Tiễn một mực được ân cần chăm sóc ngủ say trong thân thể nàng bỗng nhiên nổi lên cảm ứng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.