Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 690: Địch nhân đáng sợ




Đối với người áo xanh này mà nói, hắn vừa mới ẩn cư tại Tân Du Thành, lại được hậu bối sư môn cầu khẩn mới đi qua, một mực ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó lược trận. Hiển nhiên cũng hi vọng đám hậu bối của Tẩy Kiếm Các có thể bắt giữ được Ninh Tiểu Nhàn, như vậy sẽ không cần hắn xuất thủ. Nhãn lực của hắn tất nhiên là tốt, sớm nhìn ra trên người Ninh Tiểu Nhàn có tổn thương, khí lực còn không bằng người bình thường. Đối với tu vi Tiên Nhân như hắn mà nói, để cho hắn ra tay bắt một nữ tử tay trói gà không chặt, đã là hành vi đại hạ giá bản thân. Nếu không phải Ninh Tiểu Nhàn đối với Ẩn Lưu, đối với Hám Thiên Thần Quân mà nói quá quan trọng, hắn mới khinh thường chấp nhận.
Nghĩ đến điểm này, hắn lại thầm mắng những hậu sinh vãn bối của Tẩy Kiếm Các thật sự quá kém cỏi, ngay cả mấy người trước mắt đều không thể làm gì được, còn muốn hắn tự mình đến bắt!
Hoàng Phủ Minh nắm tay Ninh Tiểu Nhàn, một mực không buông ra. Nàng hít sâu một hơi, quay đầu nói với hắn: “Ngươi cũng không sống nổi.”
Một khi Ô Lễ ra tay, chính là đại biểu cho việc Tẩy Kiếm Các vụng trộm xé bỏ chiến ước. Loại tình huống này, hắn không chỉ muốn bắt nàng trở về, hơn nữa người đã thấy hắn xuất thủ, cũng tức là đám người Hoàng Phủ Minh phải bị diệt khẩu mới được. Nếu không, để tin tức này lộ đi đến chỗ Ẩn Lưu, từ trên xuống dưới của Tẩy Kiếm Các phải nghênh đón tức giận lôi đình của Hám Thiên Thần Quân. Hắn cũng tự biết, một phương thế lực của chính mình so với Thiên Lăng Các không thể mạnh hơn.
Ninh Tiểu Nhàn cũng biết rõ, nếu nàng bị Ô Lễ bắt về Tẩy Kiếm Các, cũng sẽ không có mệnh sống sót, lý do giống như trên.
Hoàng Phủ Minh thấy con ngươi y hệt thu thủy (nước mùa thu) của nàng lóe lên vầng sáng chớp động, trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách của mấy ngày qua rốt cục không thấy nữa. Tay hắn không khỏi xiết chặt, ngưng mắt nhìn nàng nói: “Giữa tỷ tỷ và ta, còn nói gì đến liên lụy hay không liên lụy hay sao?” Hắn liếc nhìn Ô Lễ, đột nhiên nói, “Nếu lúc này ta đại nạn không chết, tỷ tỷ phải đáp ứng một điều kiện của ta.”
Ninh Tiểu Nhàn kỳ dị liếc hắn một cái: “Cái gì?” Tiểu tử này là nghé con không sợ hổ sao? Tất cả mọi người ở đây hợp lại một chỗ, có thể tạo một chút phiền toái cho Ô Lễ là không giả, nhưng lại sợ không phải đối thủ của hắn.
Hoàng Phủ Minh cười nói: “Chính thức nhận lão thái quân của Kính Hải Vương Phủ làm bà nội, cũng chính thức trở thành tỷ tỷ của ta.”
Ô Lễ nghe được bốn chữ Kính Hải Vương Phủ, mi tâm không khỏi nhảy dựng, ánh mắt quét qua người của bọn họ một lần, sắc mặt càng lộ ra âm trầm. Mấy người kia không ngờ lại xuất ra từ Kính Hải Vương Phủ cực kỳ bao che khuyết điểm, xem ra một lát nữa thật phải giết sạch sẽ. Nếu không Tẩy Kiếm Các sẽ phải đồng thời đối mặt với Ẩn Lưu và Kính Hải Vương Phủ, vậy thì thật là sẽ chết nhanh hơn. Nghĩ tớiđây, tâm tình đạm mạc như nước của hắn đều sinh ra hai phần nôn nóng, hơi tiến lên một bước nói: “Lời nói biệt ly cũng nói xong, vậy thì bước ra đi!”
Ninh Tiểu Nhàn thật không thể tưởng tượng được Hoàng Phủ Minh đã sắp chết đến nơi mà trong đầu vẫn còn cân nhắc việc ấy, kinh ngạc nói: “Không được!” Vạn nhất hôm nay không chết thì sao?Nàng không biết vì sao tiểu tử này lại có chấp niệm sâu như vậy, không thể không nhận nàng làm tỷ tỷ.Trên người Hoàng Phủ Minh tà khí mười phần, trong tiềm thức nàng thực không muốn dính dấp với hắn quá nhiều.
Hoàng Phủ Minh giận tái mặt nói: “Ta đã sắp chết a, một nguyện vọng nho nhỏ như vậy, tỷ tỷ cũng không muốn thỏa mãn sao?” Ninh Tiểu Nhàn thấy hắn đầy mặt không cam lòng, biểu lộ độc nhất vô nhị giống với năm đó khi vẫn còn bộ dáng non nớt cùng nàng giận dỗi, không biết nên tức giận hay buồn cười.
Hai người này đều coi lời Ô Lễ nói như gió thoảng bên tai.
Hắn ở trong phái được hưởng cung phụng, lúc nào mà bị bỏ qua như vậy, lập tức cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên là tiểu tử không biết sống chết.” Chân phải bước lên thêm một bước, mọi người trong tràng đều cảm thấy áp lực tăng nhiều.
Hoàng Phủ Minh nhếch miệng, dưới chân hơi dùng lực. Từ Lương Ngọc “oa” một tiếng nhổ ra một ngụm máu tươi, người cũng từ từ tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy Ô Lễ, lưc này vui vẻ nói: “Ô sư thúc tổ, cứu ta!” Cuối cùng do thương thế quá nặng, mặc dù muốn hô to nhưng âm thanh lại khàn khàn suy yếu.
Tiểu gia hỏa này dù sao cũng là thiếu công tử của chưởng môn, Ô Lễ vẫn là muốn cho lão tử hắn vài phần tình mọn, nghe vậy cau mày nói: “Buông hắn ra, chúng ta ban thưởng cho các ngươi cái chết toàn thây.”
Sắc mặt Từ Lương Ngọc khổ sở, trong nội tâm mắng to vị Ô sư thúc tổ này có phải là luyện công đến hư mất đầu óc hay không, nói chuyện như vậy, Hoàng Phủ Minh có thể buông tha cho hắn mới là lạ!
Quả nhiên Hoàng Phủ Minh nhe răng cười cười: “Dù sao cũng sẽ chết, không bằng kéo thêm một cái đệm lưng cũng tốt. Trên đường hoàng tuyền cũng sẽ có người để ta khi dễ.” Dưới chân lại giẫm mạnh, lúc này dùng sức càng lớn chỉ nghe vài tiếng sụp đổ, cũng không biết hắn đã giẫm gãy mấy cái xương sườn, Từ Lương Ngọc đau đến lợi hại, lại không thét lên được, chỉ thân ngâm không ngừng.
Ô Lễ cả giận nói: “Buông hắn ra!”
Hoàng Phủ Minh mỉm cười nói: “Tuân mệnh.” Sau đó khẽ vỗ sau đầu Ninh Tiểu Nhàn, nàng cảm thấy một hồi mỏi mệt mãnh liệt đánh úp lại, tuy biết trước mắt tình hình nguy cấp, nhưng vẫn không nhịn được hôn mê thiếp đi.
Mắt thấy nàng chậm rãi nhắm mắt, nụ cười trên mặt Hoàng Phủ Minh cũng thu lại, bắt đầu nói: “Ôm tốt nàng.” Vừa dứt lời, sau lưng đã có một gã áo đen đưa tay đến, tiếp được Ninh Tiểu Nhàn. Người này toàn thân đều ẩn bên trong áo bào, chỉ để lộ ra đôi tay nhỏ xinh xắn, cư nhiên là nữ tử.
Hắnđột nhiên đạp nhẹ hai chân lên ngực Từ Lương Ngọc nói: “Tẩy Kiếm Các có mấy vị Tiên Nhân đã ngoài Độ Kiếp hậu kỳ?”
Từ Lương Ngọc thở dốc nói: “Chỉ có một mình Ô sư thúc tổ…”
Hoàng Phủ Minh nhẹ gật đầu: “Rất tốt, ngươi cũng không còn tác dụng gì nữa rồi.” Bàn chân dùng sức, hai tiếng bạo liệt rắc rắc rất nhỏ, dẫn theo một tiếng kêu thảm của Từ Lương Ngọc – lồng ngực của hắn lõm xuống, xương ngực bị đạp nát, năm, sáu khối xương gãy đồng thời đâm vào trong tim.
Loại thương thế này, đối với tu sĩ nhân loại mà nói cũng là quá nặng. May mắn Từ Lương Ngọc đã sớm tiến vào Nguyên Anh kỳ, giờ phút này giữa mũi miệng có kim quang lóe lên, thần hồn muốn xuất khiếu. Thế nhưng Hoàng Phủ Minh đã sớm có chuẩn bị, trong tay thực hiện pháp quyết rồi vỗ trên đầu hắn, thần hồn lại bị trấn áp trở về chỗ cũ, lại không thoát ra được nữa. Đây là thủ đoạn khả vấn địch nhân của Thượng Cổ Man Tộc, đem nguyên thần trấn áp trong nhục thể, sau đó có thể tra tấn bằng mọi cách.
Thiếu công tử của chưởng môn bị giết, Ô Lễ trở nên giận dữ, giơ cao kiếm trên tay, bước một bước đi qua.
Một bước này của hắn lập tức bước qua khoảng cách hơn mười trượng, thân hóa cầu vồng, chỉ một kích này, cả người đã là lợi kiếm. Bảo kiếm trong tay tuy còn chưa ra khỏi vỏ, mũi nhọn còn chưa hiển lộ, nhưng khí thế lại trầm trọng như núi. Hắn xuất thân từ Tẩy Kiếm Các, kiếm đạo đã thấm đẫm mấy ngàn năm, đối với sự lý giải về kiếm ý, đã hiểu sâu hơn so với Kiếp Tiên bình thường rất nhiều.
Người bên ngoài thấy một kích như du long này chỉ sợ cả mí mắt còn chưa nháy đã bị kiếm khí lăng lệ ác liệt bổ làm đôi khi còn cách mấy trượng. Hoàng Phủ Minh lại không tránh né, chỉ đưa chân nhấc thân thể Từ Lương Ngọc lên, ra sứcđá, đem thân thể nặng gần trăm cân này đánh về phíaÔ Lễ.
Hắn ra chân quá nhanh, Ô Lễ còn chưa đánh trúng hắn, Từ Lương Ngọc đã bay đến trước mặt. Dù sao người bay tới cũng là hậu bối nhà mình, hơn nữa nguyên thần vẫn còn ở trong thân thể, cuối cùng Ô Lễ không thể hung ác quyết định xẻ đôi hắn, đành phải duỗi vỏ kiếm ra đánh một kích lên người hắn để hắn bay ra, Chỉ bởi như vậy, vốn là thế công lôi đình phải chịu áp chế, khí thế đại giảm.
Nào biết được đột nhiên Từ Lương Ngọc thét dài một tiếng, âm thanh kia thê lương khủng bố, bén nhọn hơn mấy lần so với tiếng cú vọ gáy, mà ngay cả Ô Lễ đều hơi kinh ngạc. Nào biết được Từ Lương Ngọc vốn hấp hối vậy mà trở tay một mực ôm lấy tay phải đang cầm kiếm của hắn, lực đạo lớn đến kinh người, sau đó mở miệng cắn lên!
Ô Lễ lắp bắp kinh hãi, lúc này mới nhìn đến đôi mắt của tằng sư điệt đều hồng lên, khóe mắt hiện len tơ máu có hình dáng mạng nhện, giữa hai hàm răng mở lớn tràn ra bọt mép, giống như chó điên!
Phản ứng đầu tiên của người bình thường khi gặp phải chó điên đều là run rẩy đẩy nó ra. Ô Lễ tuy có đạo hạnh kiếm tiên, nhưng cuối cùng vẫn là một nhân loại, tuyệt đối không muốn bị hắn cắn phải, lập tức cương khí trên cánh tay âm thầm sinh ra, đem Từ Lương Ngọc bức ra. Giờ phút này hắn làm sao mà không rõ, đây hẳn là do Hoàng Phủ Minh giở trò quỷ. Thế nhưng tiểu tử này đến cùng đã dùng biện pháp gì, từ luc nào đã khống chế được Từ Lương Ngọc, lấy nhãn lực của hắn cũng không nhìn ra được.
Vì lần trì hoãn này, đợi đến khi hắn đẩy Từ Lương Ngọc ra thì Hoàng Phủ Minh ở trước mắtvđã không thấy nữa rồi, hơn nữa xung quanh không biết từ lúc nào đã tràn ngập khói đen nhàn nhạt. Bờ sông Tú vốn là vùng nước sương khói, này hôm nay sắc trời lại tối, hắn cũng không chú ý nhiều.Thế nhưng sau khi đám sương mù này trở nên đậm đặc, hắn mở cảm giác được không đúng.
Những sương mù dày đặc này tựa như còn sống, một khi gặp được hắn như là nhìn thấy mỹ vị tuyệt đỉnh, cư nhiên lớp sau tiếp lớp trước nhào lên, gặm cắn hộ thân cương khí trên người hắn. Kinh hãi nhất chính là, hắn rõ ràng cảm nhận được cương khí của chính mình cư nhiên lại giống như pho mát bị cắn đông một khối, tây một khối, từng chút từng chút biến mất!
Ô Lễ nhíu nhíu mày, kiếm quang bay vút qua, chỉ thẳng đến vị trí chúng bộ hạ của Hoàng Phủ Minh. Mục tiêu hàng đầu của hắn là Ninh Tiểu Nhàn mà không phải là Hoàng Phủ Minh, chỉ cần bắt được nàng, sau đó đều có thể xử lý. Thế nhưng hàn quang hiện lên, chỗ mọi người đứng bị chém ra một khe rãnh sâu mấy mét, bóng người trên mặt đất lại như cảnh vật trong nước bị phẩy loạn, loạng choạng dần dần biến mất!
Đồng tử của hắn lập tức co rút lại – đây đúng là huyễn thuật! Cư nhiên lại có người có thể trong lúc hắn bất tri bất giác mà bố trí huyễn thuật, cư nhiên còn có người từ dưới mí mắt hắn chạy trốn được!
Ô Lễ không chút do dự tạo ra lĩnh vực của bản thân, khói đen cuồn cuộn lập tức bị thổi ra bên ngoài mấy trượng.
Sương mù như vậy, tất nhiên không ngăn được cảm ứng của tiên nhân.Hắn giống như cảm giác được, đột nhiên quay người, quả nhiên thấy được bên ngoài dương mù khoảng ba mươi trượng, đã đứng một thân ảnh thon dài mạnh mẽ rắn rỏi.
Hoàng Phủ Minh!
Ô Lễ đều chưa từng chú ý tới thiếu niên này từ lúc nàođã đứng phía sau hắn. Hắn bỗng nhiên trợn mắt, thần quang trong măt lóe lên, trường kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, đường sáng của kiếm quang hiện ra trong bóng đêm, cũng mang theo cả ý tứ cuồng bá tàn nhẫn vụt qua khoảng cách trăm thước, tập kích đến trước mặt Hoàng Phủ Minh. Lúc ở xa chưa có cảm giác đáng sợ, đợi khi đến càng gần, lại càng để cho người khác thấy đượ cđánh tới chính là núi lớn, là song lớn, khiến cho người ta không thể ngăn cản, đúng là đã đạt đến tinh túy “kỳ tật như phong, xâm lược như hỏa”*.
*Kỳ tật như phong, xâm lược như hỏa: nó nhanh như gió, tính xâm lược như lửa.
Một kiếm này có thể chém vỡ núi cao, một kiếm này có thể khiến cho song lớn đảo lưu. Hắn đối với một kiếm do mìnhđánh tới, đều cảm thấy rất hài lòng.
Tuy tiểu tử này thoạt nhìn tuổi còn trẻ, nhưng luận quỷ kế, luận thân thủ, lại có tư cách để hắn xuất kiếm.Ô Lễ tập kiếm nhiều năm, biết rõ đạo lý sự tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, hắn tuyệt đối sẽ không xem nhẹ bất kỳ một đối thủ nào.
Hoàng Phủ Minh không trốn tránh, chỉ là chân trái lui về sau một bước, hai chân giống như mọc rễ một mực đóng trên mặt đất. Sau đó, trong ta đã cầm một vật, động tác được thực hiện đơn giản như hành vân lưu thủy, hết lần này đến lần  khác lại nhanh đến nỗi Ô Lễ cũng không nhìn thấy rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.