Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 66: Một kích kinh diễm tráng lệ




“Ngu xuẩn!” Đặng Hạo hét to một tiếng vừa tức vừa giận. Thằng bé này là thân thích xa của hắn, giờ bảo hắn ăn nói thế nào với người nhà? “Con gấu này toàn thân chắc nịch, các ngươi cứ đâm nhằm vào con mắt và sườn nó!”
“Mọi người chú ý, con gấu này bị thương ở đùi phải, đấy là điểm yếu nhất!” Thám tử nhảy xuống từ trên cây hồi sáng trầm giọng hét, hắn nhẹ nhàng chạy đi cứ như chân không chạm đất, hiển nhiên hiểu rõ tuyến đường. Mọi người nhìn theo hướng tay hắn chỉ, quả nhiên nhìn thấy chỗ đùi phải con gấu có máu đen chảy ra cuồn cuộn, có điều lông con gấu vốn có màu đen nên trong khoảng thời gian ngắn không ai phát hiện.
Mọi người không khỏi lạnh lòng. Một chân bị thương còn có thể xông vào đoàn xe, nếu nó không bị làm sao thì sao đây?
Nếu biết nhược điểm của nó, vậy thì dễ làm hơn rồi. Viên trận mà thương đội kết này, có hai tầng trong ngoài, vừa gây rối vừa tấn công, đạt được một cái thì lập tức rút về phía sau, đổi cho đồng bạn tầng thứ hai, mà hai tầng trước sau che chở lẫn nhau, rất thích hợp trong việc đối kháng với kẻ địch thân thể to khỏe nhưng tốc độ chậm chạp.
Gấu Bự gầm thét liên tục. Nó tấn công, vồ đánh quá mạnh, không ai dám đến quá gần nó, cho nên dù nó bị thương mấy chỗ nguy hiểm nhưng lại không bị quá nặng. Có lẽ vừa bị Ngôn tiên sinh bắn bị thương lúc trước, con gấu yêu thà rằng bị thương ở chỗ da dày thịt béo khác, cũng phải bảo vệ đôi mắt chu đáo, thương đội không làm gì được mắt nó.
Cứ giằng co như thế gần nửa khắc, thế lực hai bên ngang nhau.
Nếu ở lúc bình thường, thương đội hoàn toàn có thể làm gì chắc nấy, khiến con gầu bự này từ từ chảy hết máu tươi đến chết. Trên thực tế, đây vốn là phương pháp mà thương đội thường dùng khi gặp phải yêu quái hoặc mãnh thú cỡ lớn. Nhưng mà lúc này khác rồi, trời đã tối, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp mưa xối xả. Trước sức mạnh lớn của tự nhiên này, sức mạnh loài người nhỏ bé cỡ nào?
Bọn họ không có thời gian rồi! Ở đây tốn thêm nửa hơi thở thôi, đoàn người lại mất đi một phần cơ hội sống sót!
Ninh Tiểu Nhàn mơ hồ cảm thấy, chuyện này có chỗ rất không thích hợp. Con gấu bự này chẳng phải là yêu quái sao? Sao lại không gian xảo như yêu quái, ngược lại giống một con gấu mù không hề có lý trí?
Hơn nữa, cho dù nó chỉ là một con dã thú, cũng nên có bản năng chạy trốn, cầu mệnh chứ, sau khi bị thương quá nặng sao không chạy trốn mà lại muốn lằng nhằng với đoàn người ở đây?
“Sao nó không chạy?” Nàng nhẹ giọng nói, người khác nghe thấy cũng chỉ nghĩ là nàng đang lẩm bẩm, Trường Thiên lại biết, nàng đang hỏi mình.
“Rất tốt, ngươi rốt cục chú ý tới.” Hắn lên tiếng khen ngợi. Hắn chậm chạp không nhắc nhở nàng, chính là hi vọng nàng có thể tự mình nhận ra.
Loài người khác với yêu quái, chiến đấu không phải là bản năng bẩm sinh của nhân tộc, mà là kinh nghiệm tích lũy dần dần trong khi quan sát và giết chóc. Lúc này thương đội và gấu bự chiến đấu, vừa có thể quan sát gần, lại không nguy hiểm đến tính mạng, đúng là cơ hội tốt hiếm có, nàng phải tận dụng mà nhìn cho kỹ.
“Con gấu bự này bị thương ở đùi phải rất sâu, gần như đã bị thương đến gân bắp thịt, lại rất thẳng, xem ra do vũ khí sắc bén gây ra. Đồng thời máu chảy ra có màu đen, chứng tỏ trên vũ khí có độc.” Hắn êm tai nói ra, không để ý tới không khí căng thẳng ở hiện trường, cũng coi trận đấu liều chết này thành trận so tài để tham quan học hỏi, “Ngươi lại nhìn kỹ con mắt và khóe miệng con gấu.”
Đương nhiên hắn biết hiện tại thời gian của thương đội rất quý giá. Nhưng mà, thế có liên quan gì tới hắn?
Nếu như đột nhiên có lũ quét hoặc đất đá trôi, Ninh Tiểu Nhàn chỉ cần trốn vào Thần Ma ngục thì sẽ không có việc. Chỉ cần nàng bình yên vô sự, tính mạng của người khác có liên quan gì tới hắn?
Nàng theo lời nhìn lại. May là hiện tại thị lực tốt lên, dù động tác Gấu Bự kịch liệt, cũng không gây trở ngại cho nàng quan sát mục tiêu. “Mắt con gấu biến thành màu đỏ như máu, rất lạ; còn khóe miệng nó à …” Nàng híp mắt nhìn, “Chảy ra nước bọt màu trắng vàng, buồn nôn chết mất!”
Nàng quan sát mê mẩn, không để ý đến Ngôn tiên sinh đứng ngây ra bên cạnh quay đầu nhìn thoáng qua nàng.
“Ừ, trong mắt nó không có tia lý trí nào, chỉ còn cuồng loạn và hung ác. Một con yêu quái hơn bốn trăm năm tự dưng biến thành như thế, quả thật là đáng buồn.” Cuối cùng Trường Thiên cho ra kết luận, “Hiện tại con gấu yêu đã hoàn toàn điên rồi, chỉ muốn đồng quy vu tận với kẻ địch.”
Hắn lạnh lùng nói: “Từ bi với con thú điên thì ích lợi gì? Nếu không phải một tia từ bi vừa rồi, hiện tại sẽ không có nhiều người chết như thế.” Hắn nói với Ngôn tiên sinh, nhưng ý đang nhắc nhở nàng. Nha đầu này có khi quá mềm lòng, lại rước lấy nhiều phiền phức cho mình.
Ninh Tiểu Nhàn nghe vậy trong lòng khẽ động, quay sang nhìn Ngôn tiên sinh, quả nhiên nụ cười thường trực trên bờ môi hắn đã tắt lịm. Hắn nhíu mày, nói khẽ: “Nghĩ sai thì hỏng hết, cứu một giết một. Nghĩ sai thì hỏng hết.” Dường như xúc động đau buồn, lời nói vô cùng thổn thức. Hắn nói rất nhỏ, nếu không phải nàng rất thính tai thì dù thế nào cũng không nghe thấy.
Nàng có lòng an ủi Ngôn tiên sinh hai câu, nhưng lại cảm thấy hắn chẳng hề bằng lòng để bốn hành khách bên cạnh biết mình từng ra tay, cho nên chỉ có thể im miệng không nói. Nhưng trong lòng thì nghĩ, sao Ngôn tiên sinh và Trường Thiên nói tương tự thế?
Đặng Hạo cũng phát hiện chỗ khác thường của Gấu Bự. Hắn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, một lát là đoán được đại khái, quát lên: “con gấu này đã điên rồi, mọi người buông tay công kích, hiện tại nó đã không hiểu tiếng người nữa.”
“Ta dụ địch. Lão Trịnh, A Nhị, các ngươi tấn công chỗ nó bị thương.” Đặng Hạo liên tiếp ra lệnh, “Tiếu Tử, ngươi tìm sơ hở của nó, nghĩ cách khiến nó bị mấy phát nữa!” Người bị hắn điểm danh không trả lời, chỉ im lặng nhanh chóng rời đến vị trí của bản thân mình. Con gấu bự cảnh giác nhìn lão Trịnh và A Nhị, hai người này cách bên phải đằng sau nó quá gần rồi, theo bản năng nó cảm thấy bị đe dọa.
“Con gấu ngốc, nhìn đây!” Đặng Hạo đúng lúc thét to, thành công hấp dẫn sự chú ý của con gấu yêu. Tuy vóc dáng hắn cao lớn, nhưng đứng trước mặt con gấu bự, quả thực thấp bé như đứa trẻ.
Gấu Bự mắt nhỏ đầy máu, lại lặp lại chiêu cũ, nó vỗ xuống đầu hắn. Cú vỗ này đơn giản tự nhiên, nhưng lại vừa nhanh vừa tàn nhẫn, kèm theo tiếng gió nặng nề, các móng vuốt phía trên còn loè loè sáng, dốc sức đánh ra.
Mắt thấy nếu mà vỗ được thì Đặng Hạo sẽ bước lên đường hoàng tuyền đuổi theo thân thích của hắn rồi, Trương Sinh không khỏi thét lên kinh hãi, tuấn nhan thất sắc, nhắm mắt lại không dám nhìn, ngược lại phu nhân Thôi Oánh Oánh dù cũng sợ đến đổ mồ hôi, nhưng thủy chung không nói một câu. Ninh Tiểu Nhàn lại biết Đặng Hạo tuyệt đối không phải đưa mình vào nguy hiểm, trong lòng cũng không sợ, mở mắt thật to, còn có thanh thản âm thầm bội phục: “Nam tử bên cạnh này thật đúng là ngàn dặm chọn một. Rốt cuộc Thôi Oánh Oánh mất bao nhiêu thời gian mới có thể tìm được một nam nhân cực phẩm như thế?”
Đặng Hạo gầm nhẹ một tiếng, da thịt cả người lập tức giãn nở ra, thân hình khỏe mạnh gấp ba lần so với bình thường. Hắn không lùi mà tiến, giơ rìu lớn trong tay lên, chém vào gấu bự. Lần này ngay cả Ninh Tiểu Nhàn cùng ngừng hô hấp.
Bàn tay gấu ngông nghênh mà hung hăng đánh vào lưỡi rìu của hắn. Đặng Hạo không liền mạng với con gấu bự như mọi người tưởng tượng, mà nghiêng rìu, bớt đi phần lớn sức lực. Mượn lực gấu yêu, hắn vòng lại chém vào cẳng tay con gấu bự! Điều này thật sự là ngoài dự đoán của gấu yêu.
Da thịt con này thật sự quá dày, vết thương sâu thấy xương nhưng cánh tay gấu vẫn chưa bị chặt đứt. Con gấu bự đau đớn thét lên, vung một cái tay khác lên. Đặng Hạo lại không nghênh chiến, đã sớm lùi xuống.
Trịnh tiểu nhị từng đánh cuộc thua Ninh Tiểu Nhàn cùng một đồng bạn khác, A Nhị, đã nhân cơ hội mò tới phía sau bên phải Gấu Bự. Hai người yên lặng chào hỏi đùi phải con gấu, ắt là muốn tát thêm muối, không là thêm mấy đao vào vết thương.
Nghĩ đến có lẽ là vết thương ở chân đau thêm nên gấu yêu mặc kệ Đặng Hạo, vặn vẹo người đi xử lý hai người. nó bị thương ở đùi, vừa vẹo người thì sườn dưới có chỗ sơ hở.
Tên lính gác có biệt hiệu “Tiếu Tử” ở bên quan sát đã lâu, rốt cuộc chờ được cơ hội, sao có thể bỏ qua?
Ninh Tiểu Nhàn chỉ cảm thấy người trước mắt nhoáng lên, Tiếu Tử đã vượt lên, trong tay đột nhiên có một đoản kiếm. Con gấu yêu còn chưa kịp phải ứng, hắn đã vươn tay về phía trước, nhẹ nhàng linh hoạt đâm đoản kiếm vào xương sườn con gấu bự!
“Bộ pháp và thủ pháp của tên lính gác này cũng tạm được.” Trường Thiên đánh giá người ngoài luôn nghiêm khắc, “Ngươi cũng thường dùng đoản kiếm, có thể hỏi thêm phương thức chiến đấu của hắn.” Ninh Tiểu Nhàn là một nữ hài, về sau nhất định không biết dùng vũ khí cỡ lớn như rìu, búa, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ đoàn kiếm thích hợp với nàng.
Nếu loài người chịu một kích vào xương sườn này thì có lẽ đã mất mạng tại trận rồi. Thế nhưng thân thể gấu yêu to lớn, đoản kiếm vừa vắn vừa nhỏ, không khiến nội tạng nó bị thương. Bởi thế con yêu quái này vẫn hét đầy sức sống.
Liên tục bị thương nặng, con gấu yêu cũng cảm thấy không thể chịu được. Nó đánh mạnh xuống mặt đất, quanh người đột nhiên tỏa ánh màu vàng, sau đó tiếng lọc cọc rất nhỏ.
Ánh màu vàng này tới nhau, đi cũng không chậm. Đến khi tia sáng tan hết, cả người con gấu được phủ lên một tầng áo giáp màu đỏ thẫm. Áo giáp này tạo thành từ đất đỏ, nhưng thoạt nhìn vô cùng cứng rắn, trên giáp còn có vết nứt hình vỏ rùa.
Con yêu quái này rốt cuộc nhớ ra mình có bí thuật bản mạng.
Đặng Hạo tức giận gầm thét: “Chết tiệt, là Thổ giáp thuật!” Bản thân con gấu yêu da đã dày rồi, còn phủ thêm thổ giáp cứng như tinh cương này thì sao có thể phá được?
Hắn vốn mong đợi nó sẽ không sử dụng bí thuật bản mạng, vậy mà con gấu này đã điên rồi nhưng vẫn còn bản năng. Hiện tại trong đầu hắn nghĩ đi nghĩ lại chỉ có bốn chữ: “Làm sao bây giờ?” Làm sao bây giờ mới có thể nhanh chóng đánh ngã con gấu yêu này, làm sao bây giờ mới có thể nhanh chóng kết thúc cuộc chiến đấu này, dẫn dắt mọi người đến cự nham an toàn?
Tiếu Tử không nói một lời, nắm chặt cây kiếm trong tay. Dưới ánh trăng mờ mờ, trên mũi thanh đoản kiếm này đột nhiên hiện lên một tia hồng quang. “Pháp khí!” Ninh Tiểu Nhàn giật mình, lính gác này bình thường luôn hiền lành chất phác, im lặng ít lời, ai mà ngờ trong lòng hắn lại ẩn giấu pháp khí. Nhưng mà nhìn đoản kiếm trong tay hắn, lại không giống loại cao cấp.
Nhân dịp Gấu Bự xoay người, hắn đột nhiên phi thân tới phía sau gấu yêu, đâm đoản kiếm về phía trước, sau đó liều mạng, chủy thủ cũng không cần mà chạy vội ra bên ngoài.
Hắn vốn đã cực nhanh, giờ chạy trốn dùng hết sức lực, thì tựa như một luồng khói nhẹ, trong nháy mắt cách Gấu Bự hơn mười trượng.
Hắn phải trốn, bởi vì một kích này thật sự quá kinh diễm, quá tráng lệ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.