Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 636: Ô Gia Độn




Nhà trong thôn một căn lại một căn bị nàng bỏ lại sau lưng. Những người từ trong nhà đi ra, sau khi nhìn thấy nàng thì hơi hơi kinh ngạc, rồi giống như là có thâm thù đại hận mà đuổi theo nàng.
Lúc nào thì nàng đắc tội những người này chứ, nguyên mộtđ ám người thấy nàng cứ như là gặp quỷ vậy? Thu Nương đành phải chạy nhanh hơn, chỉ cảm thấy cuộc đời mình chưa bao giờ chạy nhanh như vậy.
Trước tiên phải chạy rồi sau đó mới nghĩ cách cứu quan nhân! Gió tuyết bên ngoài tuy lớn nhưng chỉ cần trượng phu tìm được chỗ tránh gió thì vẫn còn hi vọng sống.
Nàng mang theo hi vọng đó chạy mãi chạy mãi cho đến khi đã qua nửa khắc chung.
Tiếng thở dốc của nàng ngày càng vang dội, trái tim giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần, càng lúc càng huyên náo.
Điều này thật không đúng. Trong thôn tổng cộng chỉ có mấy trăm gia đình, nàng đã chạy lâu như vậy, đáng lẽ đã chạy ra khỏi thôn từ lâu rồi mới đúng a. Vì sao trước mắt tựa hồ còn vô số căn nhà vậy?
Mắt nàng quét nhìn, đột nhiên trông thấy một mảnh đỏ tươi. Đó là một tấm tranh tết hình tống phúc đồng tử dán trên cửa sổ một căn nhà. Trong tranh vẽ một em bé bạch bạch tịnh tịnh, cưỡi lên người một con cá chép đang quẫy đuôi rẽ sóng, trông thật vui mừng đáng yêu.
Nhưng ở trong mắt nàng, lại thấy một cỗ hàn khí tràn lên, đáng sợ nói không nên lời. Bởi vì nàng nhớ rất rõ, bức tranh tết tống phúc đồng tử mất một con mắt này nàng đã đi ngang qua hơn năm mươi tức trước!
Chẳng lẽ là trong nửa khắc đồng hồ này nàng đều không ngừng chạy vòng vèo quanh thôn?
Thu Nương đột nhiên cảm thấy chân mềm đi, nhịn không được mà đứng lại. Nàng vốn là phát lực chạy như điên, lúc này dừng lại nên hai chân như bị đổ thiết chì, cơ hồ một bước cũng không bước nổi.
Âm thanh truy đuổi sau lưng lập tức lớn lên, tựa hồ muốn thúc giục nàng đi tiếp. Thế nhưng Thu Nương chạy không nổi nữa rồi.
Chẳng kẽ hôm nay nàng phải chết một cách không minh bạch ở chỗ này? Đời này nàng cũng không bị ai oán hận. Nhưng cảm xúc trong mắt của mọi người ở Ô Gia Độn nàng tuyệt đối sẽ không nhận sai.
Đó là cừu hận trần trụi không một chút che giấu! Nàng không một chút hoài nghi, nếu như mình rơi vào trong tay mấy người này thì kết cục sẽ thê thảm như thế nào.
Nàng thậm chí còn không được chết cùng một chỗ với quan nhân!
Trong mắt Thu Nương chua xót, nội tâm lại nổi lên sự không cam lòng mãnh liệt. Nàng dò xét bốn phía lần cuối cùng để tìm một chỗẩn nấp.
Trước một căn phòng thấp bé, có một lá cờ đang đón gió bay bay hấp dẫn lực chú ý của nàng. Trên lá cờ nhỏ màu chàm này có một chữ: “Rượu.”
Bên trong Ô Gia Độn rõ ràng có một cái quán rượu. Quan trọng nhất là trong quán rượu này không có người đi ra đánh về phía nàng!
Thu Nương không chút do dự nào mà chạy tới, nhấc lên tấm rèm của quán rượu, lách mình vào.
Đối lập với trời đông giá rét ở bên ngoài, không khí trong quán rượu này có thể nói là ấm áp như xuân. Quan trọng nhất là, trong quán rượu này chỉ có hai người nhưng cũng không nhìn nàng với ánh mắt ác ý.
Thu Nương đứng thở dốc, đánh giả nữ tử đang mặc quầy áo da cáo thuần bạch sắc ngồi trước quầy. Chiếc áo đó dùng vật liệu da cáo thượng đẳng, lông trắng tinh khiết, không có nửa sợi tạp mao, chiếc áo lông này giá trị ít nhất cũng là hai ngàn lượng bạc. Khuôn mặt nàng như vẽ, dung mạo thanh lệ, trên tóc không có lấy một hạt châu ngọc, chỉ dùng một chiếc trâm hồng ngọc san hô màu đỏ để vấn tóc lên. Nhưng quanh thân lại có một loại quý khí nói không nên lời. Giờ phút này nữ tử kia đang trừng mắt hạnh tò mò nhìn Thu Nương.
Về phần nam tử mặc áo đen đứng sau lưng nàng, Thu Nương dám thề đây tuyệt đối là nam tử tuấn mỹ nhất mà mình từng thấy. Mũi như huyền đảm, đôi môi mỏng, ngũ quan phù hợp với nhau đến cực điểm, tinh xảo tới cực điểm, đã tinh xảo lại tỏa sáng, phảng phất như là trích tiên bước ra từ tranh tết. Không đúng, còn đẹp hơn so với trích tiên.
Chỉ tiếc trong đôi phượng nhãn kim mâu của người này chính là sự lãnh khốc, còn hơn cả băng tuyết trên núi cao quanh năm không thay đổi, nói rõ rằng người lạ chớ gần. Quanh thân hắn tỏa ra khí độ uy nghiêm, bộ dáng trời sinh cao cao tại thượng.
Hắn nhíu mày một chút, sắc mặt trở nên nghiêm túc, Thu Nương chỉ dám liếc hắn một cái, lại tự ti mặc cảm mà cúi đầu. Bởi thế nàng không thấy được nam tử sắc mặt lạnh nhạt này giơ tay lên, cũng không biết được tay hắn chỉ cần nhẹ nhàng bắn ra, nàng sẽ tan thành mây khói.
Nàng chỉ cảm thấy hai người này thoạt nhìn quý không thể tả, đáy lòng như cóâm thanh một mực thúc giục nàng, nói không chừng hai người này có thể cứu nàng thoát khỏi cơn ác mộng chân thực lạiâm trầm này. Bởi vậy đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống nức nở nói: “Hai vị quý nhân, xin hãy cứu tiểu phụ nhân!”
Nàng vừa nói ra lời này, thiếu nữ mặc áo lông trắng cả kinh đến nỗi hơi mở ra đôi môi đỏ, tựu hồ thấy được việc không thể tin được, sau đó bắt lấy tay của nam tử bên người nói: “Khoan!” Giọng nói giòn giòn giã giã như hoàng anh xuất cốc.
Bị nàng ngăn cản, bàn tay thon dài như ngọc kia lại mở ra, thuận thế cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nữ tử. Hào khí trong tửu quán cũng đột nhiên buông lỏng. Thu Nương không biết rằng mình vừa tránh thoát một kiếp, lại vô ý thức mà thở nhẹ một hơi.
Hai người trước mặt cũng đang đánh giá Thu Nương. Nàng bất quá cũng chỉ mười tám, mười chín tuổi, áo bông dày nặng cũng không thể che được hết dáng người thon thả. Dù là cô nương trên núi nhưng cằm đầy đặn, da mặt trắng nõn dễ khiến người khác sinh hảo cảm.
“A, thật là đáng tiếc.” Thiếu nữa mặc áo lông trắng thương tiếc nhìn Thu Nương: “Ngươi có chuyện gì cần chúng ta giúp đỡ?”
Thu Nương từ lúc tỉnh lại trong đống tuyết, đây là lần đầu nghe được có người nói chuyện bình thường với nàng, giống như nghe thấy âm thanh của thiên nhiên, chuyển hướng cầu xin: “Thiếu phu nhân, tiểu phụ nhân vừa tiến vào thôn thì người bên trong lại truy đuổi ta, ta thật sự không rõ ràng lắm. Thiếu phu nhân có thể vì ta chủ trì công đạo hay không?”
Xưng hô “Thiếu phu nhân” này vừa nói ra, khuôn mặt của thiếu nữ mặc áo lông trắng lập tức ửng hồng như mây tía, trong mắt có bảy phần xấu hổ, ba phần vui mừng, phảng phất như có gợn nước lưu chuyển. Tiểu thư khuê các đoan phương tú lệ chỉ chớp mắt liền biến thành Ngọc Quan Âm dung quang diễm diễm. Thu Nương tuy bụng đầy tâm sự nhưng chỉ liếc nhìn một cái nội tâm liền đập thình thịch: trên mặt cô nương này biểu lộ sinh động như vậy thật làđẹp mắt câu người.
Nam tử tuấn mỹ không giống người thường bên cạnh nàng ngược lại là khóe miệng có chút cong lên, băng hàn trên mặt có dấu hiệu tan ra, hiển nhiên rất thỏa mãn đối với sự xưng hô của Thu Nương.
Thiếu nữ mặc áo lông trắng cắn môi, sắc mặt vẫn đang ửngđỏ nói: “Đừng gọi ta là … ừ, cứ như vậy đi, ngươi tại sao lại có cừu oán với mấy người bên ngoài kia?”
Đang lúc nói chuyện, bước chân của thôn dân từ bốn phương tám hướng tụ lại, càng ngày càng vang dội, càng ngày càng trầm trọng, hiển nhiên là đã đuổi tới, vây quanh quán rượu chật như nêm cối. Thu Nương bị dọa đến nỗi mặt không còn chút máu, chỉ sợ hãi mà nhìn chằm chằm ra cửa, run sợ nói: “Cứu ta, cứu ta!”
Lúc này nàng mới nhớ tới, cửa quán rượu này cũng không đóng a. Một tấm rèm vải bông làm sao có thể ngăn cản được ai chứ?!
Thiếu nữ mặc áo lông trắng an ủi nàng nói: “Đừng hoảng, ngươi vào đây được đã nói lên rằng chúng ta có duyên, nên ta sẽ giúp ngươi!”
Có duyên? Nam tử nhịn không được kéo nhẹ mái tóc nàng, cũng không phải là phàm nhân, vậy mà nha đầu này còn tin vào duyên gì chứ?
Rèm vải bông khẽ động, có người muốn vào trong này rồi!
Trong tiếng kinh hô của Thu Nương, thiếu nữ mặc áo lông trắng quay đầu lại trợn mắt nhìn người bên cạnh, lấy ra một tấm hoàng phù từ trong lòng, mỉm cười nói: “Hôm nay thử xem phù chú của Thiên Sư có hữu dụng hay không?” Tay miết lên pháp quyết, nhẹ quát khẽ: “Đi!”
Thu Nương trơ mắt nhìn, cặp nam nữ không rõ lai lịch trước mắt này là cọng rơm rạ cuối cùng nàng có thể bắt rồi. Nhắc tới cũng lạ, lá bùa này tính chất thô ráp bình thường giống như giấy dùng trong nhà xí. Bên trên lại vẽ rất nhiều đường cong loạn thất bát tao bằng thuốc màu đỏ au, thấy thế nào cũng có thể phân cao thấp cùng tranh vẽ của tiểu hài tử nhà hàng xóm của nàng. Thế nhưng mà khi lá bùa này rời khỏi tay của thiếu nữ mặc áo trắng, rõ ràngđã bay ra ngoài, “ba” một tiếng tự động dán lên trên rèm vải ở cửa quán.
Bên ngoài rèm vồn là có người đang đi vào, Thu Nương còn có thể nhìn thấy người này thô mi hoành mục (lông mày thô mắt ngang), thân hình cao lớn. Đúng là phụ thân của cặp năm nữ đồng tử nàng gặp lúc vào thôn. Người này không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt xuất hiện cừu hận. Bước một bước dài muốn tiến vào trong.
Nhưng vào lúc này, trên lá bùa màu vàng dính ở rèm, tại những đường cong loạn thất bát tao đó phát ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, ngay sau đó cả tấm bùa đều sáng lên.
Nam tử phía sau rèm đột nhiên gào lên một tiếng kêu đau nhức, giống như là mảnh vải trên cửa này biết cắn người, vội vàng lui ra ngoài.
Thu Nương chăm chú nhìn màn cửa lắc lư không ngừng mà kinh hồn. Lúc này nàng mới nhớ tới, trong thôn của nàng ngẫu nhiên cũng có Thiên Sư đi qua, họ vẽ ra cái gìđó tựa hồ cũng giống như tấm phù chú này. Đôi nam nữ này cũng là loại người có bản lĩnh sao? Tinh thần nàng lập tức chấn động.
Tiếng bước chân ầm ĩ ngoài phòng, có người cao giọng quát mắng: “Tiểu nương bì, mau ra đây nhận lấy cái chết!” Sau đó là vô số lời nói ô uế. Thu Nương chưa bao giờ nghe thấy lời nói dơ bẩn như vậy, mặt bị kích tới đỏ rần, trong mắt cũng có nước mắt chảy xuống. Thiếu nữ mặc áo lông trắng cũng nhíu mày, vỗ tay một tiếng, âm thanh bên ngoài thoáng cái biến mất, giống như là bị một bình chướng vô hình cách ly ra. Nàng lúc này mới hiếu kỳ nói: “Ngươi đến cùng là đã làm gì đắc tội với người ta, nói mau!”
Thu Nương ủy khuất nói: “Tiểu phụ nhân bất quá là vào thôn cầu cứu thôi, cũng không biết đã trêu chọc hắn chỗ nào?” Sau đó kể lại một lần chuyện mình tỉnh lại ở trên cánh đồng tuyết cho đến khi vào trong thôn rồi bị truy đuổi.
Nàng nó rất kỹ càng, đối phương cũng nghe rất cẩn thận. Đến khi một chữ cuối cùng được kể xong, đôi nam nữ này mới trao đổi một cái ánh mắt. Thiếu nữ mặc áo lông trắng trầm ngâm trong giây lát, đột nhiên hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Thu Nương, ta gọi là Thu Nương!” Nàng tranh thủ thời gian nói tiếp: “Quan nhân nhà ta họ Ngôn, tên một chữ Minh! Chàng là người tốt, cầu hai vị thuận tay cứu chàng một lần!”
Nàng vừa dứt lời, chợt thấy thiếu nữ mặc áo lông trắng nhíu mày lại rồi nói: “A, ngươi chính là Thu Nương sao?”
Thu Nương ngẩn ngơ, vì sao lại nói “Ta chính là Thu Nương”? Hẳn là vị thiếu phu nhân này cũng có nghe qua tên nàng. Thế nhưng nàng cũng chỉ là một cô gái nông thôn ở trong núi, thậm chí cả đời cũng không bước ra khỏi phạm vi hai mươi dặm chung quanh thôn. Những người này làm sao có thể nghe tới tên nàng? Thôn dân Ô Gia Độn ở bên ngoài vì sao lại có thâm thù đại hận với nàng?
“Đưa ngươi rời khỏi đây tất nhiên là không có vấn đề.” Trong mắt của thiếu nữ mặc áo lông trắng hiện lên một ít thương cảm, giọng nói ấm áp cất lên. Thu Nương vui mừng, tranh thủ thời gian dập đầu hai cái, kết quả đối phương khoát tay: “Trước tiên người hãy nghe ta nói hết, ngươi có nghĩ tới hay không, cho dù đã đi ra khỏi Ô Gia Độn rồi thì từ nay về sau ngươi sẽ đi đâu?”
Thu Nương ngẩn người nói: “Tất nhiên là tìm quan nhân trở về nhà.”
“Vậy nếu ngươi không tìm được quan nhân thì sao?”
Thu Nương vội la lên: “Làm sao có thể? Ta tận mắt nhìn thấy hắn và ta cùng ngã từ trên xe xuống mà. Thiếu phu nhân, xin ngài hãy thương xót, nhanh theo ta đi cứu hắn. Nếu lâu thêm một chút, lâu thêm chút nữa hắn sẽ không chịu được gió tuyết bên ngoài.”
Thiếu nữ mặc áo lông trắng thở dài: “Được rồi, ta nói một cách khác. Nếu là vị quan nhân của ngươi đã chết rồi thì sau này ngươi muốn thế nào?”
Thu Nương không nói. Nàng cũng không phải chưa từng nghĩ qua vấn đề này, từ khi tỉnh lại trên cánh đồng tuyết rồi tìm quan nhân suốt một canh giờ, nàng cũng từng nghĩ tới, nếu trượng phu chết rồi, sau này nàng phải làm thế nào mớiđược. Về nhà mẹ đẻ sao, hay vẫn là trở về nhà chồng tiếp tục hiếu kính cha mẹ chồng? Không biết phải làm sao, vừa nghĩ tới nhà chồng, trong nội tâm ẩn ẩn có chút kháng cự, không muốn suy nghĩ tiếp.
Thiếu nữ mặ cáo lông trắng thấy vẻ không hài lòng trên mặt nàng, nói khẽ: “Nên buông xuống thì hãy buông xuống đi, ngươi sẽ thông suốt hơn một chút.”
Thu Nương tranh thủ thời gian lắc đầu: “Thiếu phu nhân, hai vị nhất định là có bản lĩnh. Trước tiên xin hãy dẫn ta rời khỏi đây đã được không? Ta cần phải đi tìm được quan nhân mới biết được sau này muốn làm thế nào cho phải!”
“Thật sao, ngươi nhất định phải tìm được quan nhân trước, rồi mới quyết định sau này phải làm thế nào hả?”  Ánh mắt của thiếu nữ mặc áo lông trắng chớp động, liếc mắt trao đổi cùng với nam tử.
Lá bùa màu vàng trên màn cửa của quán rượu một mực phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt, trấn trụ cửa vào duy nhất. Nhưng vào lúc này, lá bùa đột nhiên tự bốc cháy. Cơ hồ trong nháy mắt đã cháy sạch sẽ.
Không có lực trấn áp từ lá bùa, rèm vải bông nhấc lên, người bên ngoài đã chui vào!
Th Nương bị dọa sắc mặt trắng bệch, nhưng thân thủ lại nhanh nhẹn hơn, trực tiếp chạy ra đằng sau thiếu nữ mặc áo lông trắng. Sau đó chợt nghe nam tử bên cạnh lắc đầu: “Đồ vật của phàm nhân thật đúng là không đáng tin.”
Phàm nhân? Vậy hai vị này là?
Thiếu nữ mặc áo lông trắng nói: “Hừ, nếu không phải do sát khí quá mức cổ quái thì lá bùa này hẳn có thể vẫn còn dùng được đấy.” Xem nhiều người đang chui vào trước mắt như không có gì, quan sát Thu Nương, trong mắtđảo quanh nói: “Đi, ta mang ngươi rời khỏi nơi này!”
Nhắc tới cũng kỳ quái, người xông vào đây tựa hồ bỏ qua đôi năm nữ trẻ tuổi này, trong mắt chỉ có Thu Nương. Lúc này có người đã bắt được cánh tay của Thu Nương, hung hăng kéo mạnh.
Thu Nương bị dọa kêu lên sợ hãi, thiếu nữ mặc áo lông trắng vừa đưa đến một vật, nàng không chút do dự nhận lấy, hung hăng đâm về phía người nọ.
Đối phương né tránh không kịp. Lần đâm này vừa vặn đâm trúng ngực hắn, hắn đau đến nỗi che miệng vết thương gào rú một tiếng, thả nàng ra.
Thu Nương rút duệ khí kia ra lập tức ngây dại. Thiên tính nàng thuần lương, chỉ muốn thoát thân, chưa bao giờ có ý định giết người, bây giờ trong lúc vô tình làm bị thương chỗ hiểm của người khác, trong đầu đột nhiên có một ý niệm nói: “Ta giết người rồi, ta giết người rồi!”
Nhìn thấy thần sắc trên mặt nàng, thiếu nữ mặc áo lông trắng nhịn không được lắc đầu nói: “Đừng vội sợ hãi, ngươi có thấy hắn chảy máu sao, ngươi có cảm giác làm người khác bị thương không?” Cổ tay trắng thuần giương nhẹ, cương khí phật qua, vài thân ảnh phía trước đang nhào đầu về phía trước đã bị nàng bắn ra.
Trong khoảng thời gian ngắn lại không có người có thể đến gần bọn họ trong vòng một trượng.
Lúc này Thu Nương ngây ngây ngốc ngốc nhớ lại, rõ ràng chính mình đã đâm vào ngực đối phương nhưng tại sao trên tay chỉ truyền đến cảm giác kỳ quái, giống như là không phải đâm vào lồng ngực bằng xương bằng thịt, mà chỉ là một tờ giấy hơi mỏng thôi? Lại đưa mắt nhìn về phía người kia, rõ ràng là cũng không che miệng vết thương, chỉ hung hăng mà trừng mắt nhìn nàng. Quanh đôi mắt kia ánh lên màu xanh biếc giống với bầy ác lang đi theo sau đoàn xe hôm nay.
Thu Nương rõ ràng chứng kiến được vết thương trên miệng hắn biến mất rồi.
Thật là không đúng! Nàng đúng là đã đâm vào ngực trái hắn rồi, nếu nhớ không nhầm thì đó là vị trí của trái tim. Nhưng mà nàng cũng không nhớ rõ người này có đổ máu hay không. Cho tới bây giờ, trên quần áo của hắn cũng không có lấy một chỗ bị rách.
Đây rốt cục là có chuyện gì xảy ra! Thu Nương có cảm giác mình sắp bị những thứ kỳ lạ cổ quái này bức điên rồi! Nàng cúi đầu xuống, thấy được hung khí trong tay mình, hóa ra là một cái đinh màu vàng thật dài, đỉnh sắc bén dị thường, chỗ tay cầm lại khảm ngà voi.
Thiếu nữ mặc áo lông trắng lại cong miệng, không vui nói: “Không mở mang tăm tối! Quả nhiên càng tới gần địa phương quỷ quái kia thì sát khí càng mạnh. Tốc độ khôi phục của mấy thứ này còn nhanh hơn so với tiểu nữ quỷ ở Tăng gia!”
Mỹ nam tử vuốt ve tóc nàng, bộ dạng sủng nịnh: “Đi thôi, đối với những người ác hình ác trạng này mà nàng còn có thể có tâm tình tốt.” Cho tới bây giờ sở thích của vị này nhà hắn đều rất đặc biệt. Nàng nhẹ gật đầu, đột nhiên đưa tay ném một đồ vật màu đen cho Thu Nương: “Đeo lên đi, ngươi sẽ có đủ sức để đi theo chúng ta.”
Nhận lấy trong tay rồi xem xét, là một phiến gỗ màu đen buộc dây thừng, thoạt nhìn không có chỗ đặc thù, ngược lại giống như là căng phồng lên do bị ngâm nước lâu ngày, mộc tâm có vài chỗ đứt gãy. Trong nội tâm Thu Nương tràn đầy nghi vấn, nhưng thời gian không có nhiều, nàng lại nhu thuận nên đeo cái vòng cổ kỳ quái này lên.
Quả nhiên mới buộc lại thì thân thể sinh ra một sức mạnh, lập tức chạy khắp tứ chi bách hải. Ngay lúc này, mệt mỏi trên người toàn bộ biến mất, nàng có cảm giác mình có trạng thái rất tốt, có thể chạy được vài dặm.
“Theo chúng ta đi đi.” Thiếu nữ mặc áo lông trắng mỉm cười với nàng, bảo nàng đi đến bên cạnh hai người. Sau đó, một màn sáng màu vàng lấy trung tâm của ba người chống đỡ mà thành, đem bọn họ bảo hộ bên trong. Trên tầng màn sáng này có gợn sóng lưu chuyển, có những văn tự kỳ ảo lập lòe, chính là thần uy hiển hách, bất luận là bề ngoài hay tác dụng đều rất rõ ràng. Người trong thôn xông vào quán rượu rất không cam lòng để Thu Nương chạy mất, nhào lên muốn kéo nàng, kết quả là đâm vào phía trên màn sáng, kêu thảm một tiếng, tay chạm vào màn sáng cứ như vậy mà tiêu tan trong vô thanh vô tức.
Thu Nương trừng lớn mắt, không dám tin.
Kẻ xui xẻo bị mất tay này lăn trên mặt đất kêu khóc. Vốn là Thu Nương tưởng rằng cánh tay của hắn sẽ nhanh chóng tốt lên giống như đồng bọn của hắn. Nhưng mà không phải, bộ phận bị tan chảy ngược lại đang mở rộng ra. Hắn giống như người tuyết dưới ánh nắng mùa hè rực rỡ, từng chút từng chút hòa tan hoàn toàn.
Âm thanh kêu thảm của hắn cũng nhỏ dần theo thời gian. Mỹ nam tử ở bên trong màn sáng hừ lạnh một tiếng: “Thật to gan, dám duỗi tay bẩn đến đây!”
“Biết chàng lợi hại rồi. Chúng ta mau đi ra ngoài a.” Thiếu nữ mặc áo lông trắng dễ dàng lôi kéo tay áo của hắn đi ra bên ngoài, Thu Nương tất nhiên cũng nhắm mắt đi theo.
Người trong thôn ngăn trở đườngđi, đều không ngoại lệ bị màn sáng làm thân thể tan ra. Những người còn lại cuối cùng cũng biết sợ nên bắt đầu né tránh, trên mặt tràn ngập cừu hận cùng sợ hãi.
Ba người ra khỏi quán rượu, Thu Nương thấy được đường đi chật hẹp đã bị vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài. Nàng nhịn không được cắn răng, cao giọng nói: “Đến cùng là ta với các ngươi có thù gì mà phải bức bách đau khổ như thế?”
Trong đám người có một hài tử mười một mười hai tuổi lách mình đi ra, nhổ ngụm nước bọt với nàng rồi thét lên: “Hung thủ, hung thủ! Ngươi tại sao không chết đi?”
Thiếu nữ mặc áo lông trắng cười lạnh nói: “Bọn họ đã sớm nhập mê chướng, nói chuyện bừa bãi. Ngươi phân rõ phải trái cùng với họ có tác dụng sao?” Ôn nhu nói với Thu Nương: “Chỗ này không giống như ngươi tưởng tượng đâu. Ngươi nhắm mắt lại, nội tâm mặc niệm: đừng mê mắt ta, đừng loạn tâm ta. Sau đó mở mắt ra nhìn xem, ngươi sẽ rõ ràng.”
Có bọn họ giúp đỡ, trong lúc nhất thời sẽ không có nguy hiểm tính mạng. Thu Nương nhắm mắt lại, làm theo lời nàng nói trong chốc lát rồi chậm rãi mở mắt ra, sau đó sắc mặt chuyển sang trắng bệch.
Trời ạ, đây là tiểu sơn thôn tường hòa yên bình, tràn ngập cảm giác năm mới đây sao?
Lúc này đây Thu Nương trợn mắt quan sát, đây dĩ nhiên lại là một thôn trang hoang phế tĩnh mịch. Quán rượu phía sau nàng sớm đã bị tàn phá không chịu nổi, ngay cả rèm vải bông đều bị mất một nửa. Căn nhà có dán bức tranh tết tống phúc đồng tử bên cạnh thật ra nóc phòng đều đã sập. Dưới mái hiên một căn nhà xa xa đúng là có treo một cái đèn lồng nhưng màu sắc của nó đã sớm biến mất, bên cạnh còn có một cái lỗ lớn, nhìn từ xa giống như một con mắt đang im ắng trừng người.
Cái thôn hoang vắng này không biết đã bị bỏ hoang bao lâu. Một cơn gió lạnh thổi qua, thổi lên vô số lá rụng, âm thanh lúc những phiến lá bay lên giống như tiếng gào khóc thảm thiết. Không có bất kỳ sinh vật nào đến gần đây, ngay cả chó hoang đến nhặt thức ăn cùng cú vọ bay trên trời cũng không có!
Một ngôi làng quỷ độn như vây, địa phương mà ban ngày hay ban đêm đều khủng bố giống nhau, lúc ấy sao nàng lại coi nó như là tiểu thôn ca múa thái bình chứ?
“Đây là… chuyện gì xảy ra vậy?” Thu Nương sợ đến nỗi chân mềm nhũn, thì thào nói nhỏ.
“Đây mới là diện mạo thật của nơi này. Chúng ta đi trước rồi nói sau.” Thiếu nữ mặc áo lông trắng hảo tâm nói. Nam tử bên cạnh đã đi nhanh về phía cửa thôn, bộ dáng không kiên nhẫn.
Thu Nương tranh thủ thời gian đi tới.
Giờ phút này trong mắt nàng, người trong thôn đâu còn hình dáng ban đầu. Rõ ràng mỗi người đều có màu da trắng bệch, đa số đều gầy đến da bọc xương, trên da hiện lên những vệt xanh tím. Có người thiếu cánh tay hay thiếu chân, cũng có người bụng nát bấy, phải dùng tay nâng phần ruột chảy ra ngoài. Thu Nương còn có thể thấy được trong khe rãnh ở xương đầu của bọn hắn có giòi bọ lúc nhúc, chui vào trong đến bất diệc nhạc hồ.
Nàng rốt cục chịu không được, lồng ngực quay cuồng, nôn ọe hai tiếng lại không thể nôn ra cái gì.
Thiếu nữ mặc áo lông trắng nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói: “Không nên nhìn. Bọn họ cũng là người đáng thương. Sau khi chết thi thể trở thành thứcăn cho dã thú, bây giờ ngươi nhìn thấy chính là hình dáng của bọn họ sau khi chết.”
Thu Nương tuy sợ đến hai chân nhũn ra nhưng cũng biết được ở trong màn sáng này mình sẽ an toàn, chỉ cần vô ý bước ra một bước thì mình sẽ bị quái vật bên ngoài xé thành mảnh nhỏ. Vì vậy lập tức nhắm mắt lại theo sát sau lưng, nước mắt chảy xuống trên gương mặt, trong nội tâm không hiểu tại sao lại khổ sở: “Thiếu phu nhân, có chuyện gì xảy ra ở đây thế?”
Thân ảnh xinh đẹp phía trước dừng lại một lát: “Ba năm trước Ô Gia Độn đã không còn. Lúc ấy trên đại lục này ôn yêu tàn sát bừa bãi, bệnh dịch hung mãnh, rất nhiều thôn không có ai còn sống. Ở đây địa khí không tốt, người chết vì bệnh dịch không cam lòng nên đã hóa thành lệ quỷ liên tiếp tác quái. Thực tế hằng năm vào hai ngày từ mùng ba đến mùng bốn tháng giêng, ở đây đều sẽ tái hiện lại hình dáng của Ô Gia Độn lúc trước, hấp dẫn rất nhiều người phàm không biết chuyện tới đây nạp mạng. Mấy năm qua, người xui xẻo chết ở Ô Gia Độn cũng có đến hơn mười người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.