Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 627: Dạ Du thần?




Edit: Thu Hang
Beta: Tiểu Tuyền
Từ sau khi bắt đầu đi về phía Tây, nàng kiếm đâu ra thời gian tham gia náo nhiệt? mà trong rừng rậm Ba Xà … Yêu quái Ẩn Lưu làm gì có quan niệm về lễ mừng năm mới, nàng một người vui đùa có ý nghĩa gì?
Nơi này dù sao cũng là phòng bếp của Lưu bà, Ninh Tiểu Nhàn cũng không tính toán đổi khách thành chủ, có điều tay chân nàng nhanh nhẹn, Lưu bà được nàng tương trợ, tốc độc chuẩn bị cơm tăng lên nhiều. Trong nhà khó có khi có đủ nguyên liệu đầy đủ, Ninh Tiểu Nhàn lại ra bạc, cho nên Lưu bà chuẩn bị đồ ăn khá phong phú: tràng luộc, thịt băm viên ….,  heo mổ là heo nhà bà nuôi, tràng ruột hết sức ngon, cắt ra hết sức đẹp mắt, không cần suy nghĩ về hương vị. Bên ngoài trời đang gió tuyết, rau quả rất khó tìm, lão thái bà vốn tính mang đồ ăn hôm trước giết heo ra khoản đãi hai vị khách quý, sau suy nghĩ lại, hai thanh niên này sợ rằng cẩm y ngọc thực đã quen, chỉ sợ ăn không vô loại thức ăn này.
Ninh Tiểu Nhàn khi ở Hoa Hạ đã quen cuộc sống ở phương nam, đối với thức ăn phương bắc cũng không hiểu biết quá nhiều, lúc này ngửi mùi vị thức ăn cũng từ từ mỉm cười.
Trong phòng bếp tràn ngập khói, đồ ăn trong nồi đang sôi lên, Lưu bà đột nhiên khẽ nói với nàng “Xem tướng công cô nương, sợ là không dễ sống chung đi?” nam nhân phòng ngoài mặc dù tướng tá tốt, nhưng lạnh lùng như khối băng, cô nương này sợ cũng bị giày vò không ít.
Lời này cũng là lời nói trong tâm khảm nàng. Ninh Tiểu Nhàn dùng sức gật đầu, nghiến răng nói “Tính tình cổ quái muốn chết, động một chút là muốn đánh người”
Lưu bà cảm thán, ngữ khí mang hai phần đồng tình “Lão đầu tử nhà ta lúc tuổi còn trẻ tình tình cũng kém, aiz, khi đó ta cũng chịu không ít đau khổ”. Chẳng qua là vị tướng công áo đen này thoạt nhìn không giống người thường, tiểu cô nương này nếu một lòng đem toàn bộ đề đặt trên người hắn, nói vậy so với bà còn ăn khổ nhiều hơn.
Hai người núp trong phòng bếp bàn luận xôn xao, Trường Thiên ngồi trang phòng khách cằm đã buộc chặt, sắc mặt có mấy phần bất đắc dĩ.
Xú nha đầu này, là cố ý nói cho hắn nghe a?
Quả nhiên lúc ăn cơm mặc nhiên không tiếng động, Trường Thiên không thích ăn uống ẩm thực của người phàm, chỉ tùy ý động đũa một chút, đôi mắt vàng thường xuyên rơi trên người nàng như có điều suy nghĩ. Nhưng Ninh Tiểu Nhàn giống như không có nhìn thấy. Chỉ có Tăng lão đầu khích lệ nương tử nhà mình nói “Đồ ăn hôm nay làm rất ngon”
Lưu bà cười mắng “Ăn cơm của ông đi. Nhiều miệng cái gì? Đây là Ninh cô nương giúp ta một tay, nếu không tối nay hai người phải đói tới mức bụng dán vào lưng mới có cơm ăn”
Hai vợ chồng nói nói cười cười, coi như không biết không khí lúng túng trên bàn cơm.
Dù sao đối mặt với hai người phàm lớn tuổi, Trường Thiên đã đem toàn bộ hơi thở thu liễm, hai lão đầu cũng dần dần thả lỏng. Tăng lão đầu còn vào nhà cầm ra một vò rượu, hai người Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên sẽ không uống, hắn cũng không để ý, tự mình rót uống. Uống đến lúc này cười hì hì nói “Các ngươi coi như là vận khí tốt, buổi tối ở hoang mạc bên ngoài. Người ta đồn rằng cứ tới mấy ngày cuối năm sẽ có dạ du thần, nửa năm trước bắt đầu trở nên đáng sợ hơn, nếu gặp phải có thể thuận tiện lấy đi mạng người”
“Dạ du thần?” Ninh Tiểu Nhàn thật ra mới chỉ ăn vài miếng đã cảm thấy chán ăn rồi. Ngược lại bắt đầu thấy tò mò, mấy trăm dặm trên quãng đường đi về phía tây còn chưa có thấy qua dạ du thần đâu. Tuy nói là “Thần”, nhưng cũng chỉ là loại tiểu sinh vật, ban ngày trốn, ban đêm ra ngoài, ưa thích du đãng ban đêm để săn mồi. Nhưng dạ du thần là loại không ăn thịt người. Thiên hạ đồn đại chẳng lẽ là loại biến đổi?
Sắc mặt Lưu bà căng thẳng, gõ một cái vào ót Tăng lão đầu “Ông say rồi? chuyện xui xẻo như vậy sao có thể nói vào ban đêm?” Dân gian có câu, ban đêm nói đến chuyện ma thường kéo ma tới cửa.
Tăng lão đầu á một tiếng, cười làm lành nói “Thứ lỗi, thứ lỗi, người già, thường hay hồ đồ …”
Lời còn chưa dứt Trường Thiên đã vươn người đứng dậy, hướng Ninh Tiểu Nhàn nói “Ta ăn xong rồi” sau đó xoay người vào phòng của mình.
Ninh Tiểu Nhàn cũng không để ý tới hắn. Hướng Tăng lão đầu nói “Dạ du thần trong lời đồn, rốt cuộc là chuyện thế nào?”
Tăng lão đầu vâng vâng dạ dạ, chỉ là không dám lên tiếng nữa. Xem ra Dạ du thần rõ ràng là hung danh, Ninh Tiểu Nhàn cũng không miễn cưỡng hắn. Nói mấy chuyện nhàn thoại, lúc này theo Lưu bà thu dọn phòng ốc.
Nàng cùng Trường thiên chỉ cách nhau một bức tường đất, cho dù là ai, chỉ dùng một ngón tay cũng có thể nhẹ nhàng đẩy đổ tường, nhưng đầu bên kia lại im ắng, tựa như không có người. Nàng dùng thần lực nghe lén, chỉ kém đem lỗ tai dán lên tường, kết quả tới hơn nửa đêm vẫn không nghe được gì, bên kia không có nửa điểm tiếng động.
Nàng không khỏi có chút khó chịu.
Người này chẳng lẽ vào phòng cứ thế nằm xuống, ngay cả đứng lên đi lại uống nước cũng không làm? Nàng biết rõ, Trường Thiên không cần ngủ.
Đêm dài đằng đẵng như vậy, hắn có thể không nhúc nhích mở mắt tới sáng?
Được rồi, đối với hắn mà nói, tựa hồ cũng không phải việc gì khó, dù sao hắn đã từng cứ thế ngồi mãi trong Thần Ma Ngục.
Nàng cũng không có định lực tốt như vậy, trên giường trằn trọc trở mình hồi lâu, giường gỗ trong phòng cũng không bền chắc lắm, xoay người sẽ phát ra tiếng kẹt kẹt. Âm thanh trong ban đêm tĩnh lặng nghe đặc biệt vang dội, nàng chỉ dám nghiêng người một lần liền không dám nhúc nhích.
Càng không dám động lại càng muốn động, trên người thật là … ngứa …
Nàng không nhịn được nghĩ, tên vô tâm kia đang làm cái gì vậy, có phải không nghĩ tới nàng nữa hay không? Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng có chút oán hận, nhất thời quên mất người muốn phân phòng ra chính là nàng.
Trong đầu không biết có bao nhiêu ý niệm ngổn ngang, cho đến non nửa đêm mới mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.
#####
Một đôi tay ấm áp đem nàng ôm vào trong lồng ngực quen thuộc.
Khi ngủ chỗ lạ, Ninh Tiểu nhàn ngủ rất nông, Trường Thiên vừa đụng tới nàng, nàng liền tỉnh giấc.
Bị vây quanh bằng toàn bộ hơi thở của hắn, phản ứng đầu tiên trong lòng nàng không phải là giận dỗi, mà có chút mừng thầm, hắn rốt cuộc đến tìm nàng.
Ngón tay Trường Thiên nhu hòa di động trên người nàng, khiến nàng có cảm giác tê dại. Nàng cố chịu đựng phản ứng trên người, đẩy hắn nói nhỏ “Tránh ra”. Chỗ ngực thoáng lạnh, lúc này nàng mới phát hiện, hắn đã đem đồ của nàng lột bỏ, đưa tay chen vào ngực nàng.
Đầu lưỡi của hắn, linh hoạt đáng chết. Nàng thở dài một tiếng, lấy lại thanh âm nói “Trường Thiên, dừng lại”
Động tác trên tay hắn không dừng lại, trầm giọng nói “Bé ngoan, không phải nàng đã đợi ta cả đêm sao?”
Nàng nhìn hắn chằm chằm “Nói bậy …!”
“Không phải nàng một mực nghe lén góc tường sao?” hắn dễ dàng khống chế hai tay nàng, đưa lên đỉnh đầu, chỉ một tay đã khống chế nàng thành thạo, chỉ sợ nàng giãy ra, tay còn lại cũng nhanh gọn đem nàng bóc sạch sẽ. Hắn càng ngày càng thích việc này rồi, có thể đem tiểu nhân nhi trắng tròn này từ từ bóc sạch, cũng là một loại hưởng thụ.
Nàng thẹn quá hóa giận nói “Nói nhảm! A …” lại bị hắn hôn vào chỗ mẫn cảm, không kìm được kêu ra tiếng.
“Vậy sao nàng không triển khai kết giới? Ta nhớ trước đây khi ở bên ngoài nàng luôn cảnh giác” cảm giác có thể thân cận nàng thật là tốt. Hắn ôn nhu gặm eo nhỏ của nàng, hài lòng cảm thụ thân thể mềm mại phía dưới không nhịn được mà run rẩy.
Nàng bị nói trúng tâm sự. Lập tức im lặng, chen chân ra đá hắn. Lần này động tác vừa nhanh vừa ngoan. Chân của nàng thon dài mà có lực, yêu quái tầm thường bị đá trúng cũng bị trọng thương. Trường Thiên sợ hết hồn, bởi vì góc đá của nàng hết sức hiểm, xông thẳng vào chỗ yếu hại của hắn.
“Hồ nháo” hắn giận tái mặt, một phát bắt được mắt cá chân mảnh khảnh kia “Chỗ này có thể đá loạn sao?”
Thật ra nàng cũng chỉ đá đạp lung tung, giờ phút này lại không tiện giải thích, không thể làm gì khác hơn là cắn răng nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào. Trong lòng Trường Thiên tức giận. Ở ngang hông nàng cắn một cái, đau đến nỗi khiến nàng thét lên.
Bọn họ còn đang tá túc tại nhà người khác đấy. Nàng lập tức cắn răng, ra sức giãy dụa.
Tiếng thở dốc của Trường Thiên lập tức tăng thêm, khuôn mặt tuấn mỹ cũng ửng đỏ. Nàng ở dưới người hắn không một mảnh vải, lại giãy dụa như vậy, khiến thân thể lồi lõm va chạm với hắn, nếu nói vừa rồi hắn bị gợi lên bảy phần hứng thú thì hiện tại đã là mười phần dục vọng. Trước đó không lâu hắn mới được ăn mặn trở lại, trước sau bất quá mới nếm qua nàng vài lần. Đặc biệt là càng về sau càng cảm thấy chưa ăn đủ.
Hắn dán chặt lấy nàng. Cho nên nàng có thể cảm nhận được rõ rệt biến hóa trên người hắn. Trường Thiên trước giờ luôn thuận theo tự nhiên, vật này nếu đã ngẩng đầu, hắn dứt khoát sẽ bắt nàng lại.
Nàng ngưng giãy dụa, sau đó hai chân bị tách ra.
Trường Thiên đang muốn cúi người xuống, đột nhiên nghe được nàng nhẹ nhàng nói “Không muốn” trong giọng nói mang theo vài phần nghẹn ngào.
Hắn kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy nàng như nhận mệnh, hai mắt nhắm nghiền, hai hàng nước mắt từ khóe mắt rỉ ra, chảy xuống mái tóc xốc xếch, yếu ớt nói không ra lời.
Nàng khóc? Thần sắc hắn cứng đờ, cuối cùng cũng không tiếp tục, chỉ đem đầu vùi trước ngực nàng hồi lâu mới bình phục lại hơi thở.
Trường Thiên chậm rãi buông tay, nắm lấy mặt nàng nhẹ nhàng hôn hai cái. Lúc này mới thở dài một tiếng nói “Thật tùy hứng, đã qua ba ngày rồi, nàng vẫn còn tức giận sao?”
Nàng mở mắt ra, trong mắt quả nhiên chứa đầy nước, đáng thương nhìn hắn, thấy vậy trong lòng hắn mềm nhũn, úc khí tiêu tan hơn phân nửa.
“Ta …” Ninh Tiểu Nhàn cắn môi. Nàng cũng không biết mình phát giận cái gì, trong đầu cũng hiểu, mấy ngày trước chịu phạt, thật ra là lỗi sai tại  mình. Nàng cũng tất nhiên biết nam tử tuấn mỹ như thiên thần này trong mắt luôn chỉ có nàng, nàng nên cảm thấy thỏa mãn. Chẳng qua là hắn luôn đối đãi với nàng cường thế bá đạo, nàng mơ hồ cảm thấy có mấy phần không cam lòng.
Nàng cũng không biết mình làm sao, không thể làm gì khác hơn là nho nhỏ nói một câu “Ta không vui”
Không vui, cái này cũng coi là câu trả lời? Hắn nhíu mày, rất không hài lòng, sau đó thấy thần sắc trong mắt nàng cũng là mười phần mê man.
Thì ra là tiểu đà điểu, cũng không biết là tại sao. Hắn triệt để bị đánh bại.
Trường Thiên bất đắc dĩ than dài một hơi, lắc đầu. Hắn chôn đầu trên ngực nàng, nhẹ lay động, nàng chỉ cảm thấy tê dại, không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, đẩy bả vai hắn “…”. Hai người cứ như vậy tứ chi dây dưa, nàng sắp khắc chế không được rung động sâu trong thân thể rồi.
“Nếu cái gì cũng không hiểu, vậy nên nghe lời ta một chút chứ?” Hắn duỗi ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng. Hắn không ngại nàng có chút tính tình, nhưng sẽ tốt hơn nếu không ảnh hưởng tới quan hệ của hai người, hơn nữa lại ở thời khắc triền miên như thế này.
Lại tới nữa, chính là loại cảm giác như lúc này. Nàng rầu rĩ không vui, nhưng đối mặt với đôi mắt vàng thâm trầm trước mặt, lại theo bản năng gật gật đầu.
Aiz, thật không có cốt khí. Trận này, dường như nàng hoàn toàn thua.
Hắn vừa ý cười một tiếng, ở trên trán nàng ấn xuống một nụ hôn “Tối nay bỏ qua cho nàng”. Cường thế dây dưa … mặc dù rất ngọt ngào, nhưng những việc như thế này, vẫn nên không có ngăn cách gì.
Hắn tung người rời đi. Tiếp tục nằm trên người nàng như thế, hắn cũng không nắm chắc bảo vệ cái hứa hẹn này.
Khoảng không trên người đột nhiên xuất hiện, không khí lạnh như băng tràn vào, làm nàng cảm thấy mầy phần mất mát. Nàng dùng chăn bao lấy mình thật chặt, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp dõi theo hắn.
Trường Thiên đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên thần sắc vừa động, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Mấy hơi thở sau, đột nhiên trong lòng Ninh Tiểu Nhàn cũng nổi lên một loại cảm giác kỳ quái, tựa hồ có thứ đồ không sạch sẽ đang tiến tới gần. Cảm giác không giống với loài người hoặc yêu quái, mà gần giống như quỷ vật. Đây là cảm ứng tự nhiên của người tu tiên đối với uế vật, bình thường sẽ không sai.
Thứ này trên đường đi về phía tây nàng đã thấy không ít, hơn nữa ở bãi tha ma bên trong Tử Thành đã cùng Tịch Diệt nhìn quen mắt. Cái khác không nói, cho dù là người tu tiên thường sử dụng địa âm mang tin tức hoặc địa âm đồng tử, cũng đều là dùng hồn phách luyện thành, nhưng cho dù dùng sinh hồn cũng không mang tới cho người ta cảm giác âm lãnh ác độc như hiện tại.
“Chẳng lẽ là Dạ Du thần?” Thật trùng hợp, lúc ăn cơm tối Tăng lão đầu mới nhắc tới. Đám người này nửa đêm lại tìm tới cửa? Quỷ hồn này chân đi cũng thật nhanh, từ hoang mạc tới đây cũng gần nghìn dặm, cho dù nàng ngự thuyền ngọc phi hành tới đây cũng cần thời gian khá dài.
“Là hướng tới nơi này” Trường Thiên nhàn nhạt nói một câu, cất bước muốn đi ra. Có quỷ vật tới đây, mắc mớ gì tới hắn?
“Này, buổi tối còn ăn cơm của người ta đó” Nàng tức giận trừng hắn “Cứ như vậy phủi tay không lo?” Thật là kỳ quái, quỷ vật này giống như đi trên một đường thẳng. Thẳng tắp hướng tới nhà Tăng lão đầu, nếu nói chuyện này không có cổ quái, đánh chết nàng cũng không tin.
Hắn thật đúng là sinh vật không có tâm tò mò.
Trường Thiên nhìn ánh mắt hờn dỗi của nàng, nhẹ nhàng thở ra, vươn tay đánh ra một chưởng, kim quang nhàn nhạt ngưng tụ quanh hắn, chỉ trong chốc lát đã tạo thành một con rắn nhỏ dài không tới một thước, quanh thân vảy vàng lấp lánh, trên đầu có sừng, nhìn cũng ra hình dáng tướng mạo. Chỉ là so với bản thể Ba Xà độc nhất vô nhị thì không biết nhỏ hơn bao nhiêu lần, đứng ra lại có mấy phần khả ái. Ninh Tiểu Nhàn định thần nhìn kỹ vài lần mới phát hiện đây là huyễn tượng dùng thần lực ngưng tụ thành, chẳng qua Trường Thiên đạo hạnh tinh thâm, mỗi cái vẩy của con rắn nhỏ này đều được khắc họa rõ nét, miệng kêu ra tiếng, đôi mắt kim quang lấp lóe, lạnh lẽo nói không nên lời.
Con rắn nhỏ này còn mang tới cảm giác hết sức chân thực.
Nàng từng thấy huyễn tượng của thủy thần Xích Nha, nhưng cái đó không cách nào đánh đồng với con rắn nhỏ này của Trường Thiên.
Nàng luôn luôn không thích những thứ trắng mịn lạnh như băng, hay những thứ tương tự. Nhưng nhìn thấy con rắn nhỏ này lại không nhịn được đưa tay ra. Trường Thiên khẽ mỉm cười, kim xà này liền quanh co bay tới trong tay nàng, vòng quanh ngón tay nàng, thậm chí như không muốn rời xa.
Trong lòng bàn tay nàng lại truyền tới cảm giác ấm áp, điều này nhắc nhở nàng, con rắn này là dùng thần lực ngưng tụ thành.
Thứ kia cách tiểu sơn thôn càng ngày càng gần. Khóe  miệng Trường Thiên nhếch lên, con rắn nhỏ từ trong lòng bàn tay nàng sưu một tiếng, hóa thành đạo kim quang bay ra ngoài cửa sổ.
Trước khi vào đây, bọn họ đã thấy trong thôn nhỏ này có một cây đa hơn ba trăm năm tuổi, vốn nên cành lá rậm rạp nhưng hiện nay đã bị sương tuyết đọng phủ kín. Kim xà bay lòng vòng quanh tán cây, nó tuy không phải vật sống nhưng một loạt hành động lại tạo nên uy áp vô hình từ trên người nó phát ra, mạnh mẽ mênh mông, như sóng nước bốn phương tám hướng cuồn cuộn khuếch tán.
Đây là thần uy của Hám Thiên thần quân, người phàm ngủ sâu trong thôn mặc dù không phát hiện ra, nhưng không khí bao trùm trong phạm vi nửa dặm liền trở nên ngưng trệ khẩn trương, gia cầm dã thú rối rít trốn chạy. Quỷ vật kia vốn đã cách sơn thôn không tới hai dặm, đột nhiên cảm giác phía trước truyền tới giao động cực kỳ kinh khủng. Mặc dù nó chưa có linh trí, nhưng bản năng lại cảm thấy sợ hãi, tựa hồ như đối đầu khắc tinh, sợ hãi rít lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
Lúc này Ninh Tiểu Nhàn lại trợn mắt nhìn Trường Thiên một cái. Người này nếu như có chút kiên nhẫn nữa, chờ quỷ vật vào trong vòng nửa dặm, sẽ bị thần uy của kim xà trực tiếp biến thành hư vô. Giúp người, sao lại không giúp tận nơi? Thật là.
Trường Thiên không chút nào để ý, mở cửa phòng đi ra ngoài, khóe miệng khẽ nâng lên.
#####
Sáng sớm mùa đông, bên ngoài tự nhiên rất lạnh.
Tăng lão đầu có thói quen tốt, mỗi sáng sớm đều đi trong sân đánh một bộ quyền. Đây là bộ quyền pháp dưỡng sinh hơn ba mươi năm trước có một cao nhân truyền cho ông, có thể giúp thân thể khang kiện, nhưng cần luyện tập ngoài trời. Lão đầu tử đã sống tới sáu mươi tuổi nhưng thân cốt vẫn cường kiện không thua gì nam tử tráng niên, chính là dựa vào tích lũy từ công phu quyền cước này theo năm tháng.
Nhưng hôm nay có người so với hắn xuất hiện trong sân còn sớm hơn.
Ông chỉ nhìn bóng lưng liền nhận ra thân ảnh đen này thuộc về nam tử trẻ tuổi tá túc tại nhà hôm qua. Mặc dù trước sau chỉ gặp qua hai lần, nhưng trên người nam tử này có quý khí, khiến cho bất luận kẻ nào đều không thể bỏ qua, không cách nào quên được. Theo Tăng lão đầu thấy, khí tức của nam tử này còn cao hơn quan lại quyền quý rất nhiều, ông từng tới đại thành, cũng từng nhìn thấy thành chủ, lúc ấy liền cho rằng đây chính là người vô cùng tôn quý, nhưng nếu so sánh với nam tử trước mặt ông có cảm giác xách giàu theo cũng không xứng.
Tăng lão đầu cúi đầu suy nghĩ, lấy dũng khí mở miệng “Công tử, người thức dậy thật sớm”. Bây giờ còn chưa tới giờ mão, trời còn chưa sáng, trong nhà gà trống còn chưa rời ổ.
Trường Thiên nghe vậy quay đầu lại, hơi có mấy phần ngoài ý muốn. Không nói đâu xa, đại yêu quái trong Ẩn Lưu thấy hắn đều sợ tới không dám lên tiếng. Mặc dù hắn đã đem khí thế thu liễm lại, nhưng người phàm già nhiều tuổi này lại có dũng khí tới gần hắn, bằng vào phần can đảm này cũng đủ để người ta thay đổi cách nhìn.
Hắn nhàn nhạt “Ừ” một tiếng. Hắn cùng nha đầu lười tham ngủ kia bất đồng, vốn không cần ngủ. Hơn nữa tối qua đã hứa hẹn không đụng tới nàng, kết quả sau khi trở về phòng cả đêm như hỏa đốt, aiz.
Tăng lão đầu biết quý nhân tới cửa luôn luôn có chút tính tình, gặp thái độ lãnh đạm cũng không để ý, chẳng qua là a một tiếng rồi bắt đầu đánh quyền.
Thần niệm của Trường Thiên khuếch tán, không cần xoay người cũng biết ông ta đang làm cái gì, quyền cước thô lậu như vậy chỉ có thể nuôi dưỡng thân thể. Nếu so sánh với bí quyết dẫn đường năm đó Ninh Tiểu Nhàn tập thì kém xa rồi, dĩ nhiên không thể vào pháp nhãn của hắn. Hắn đi lại trong sân vài bước, liền chỉ một cây hòe nói “Cây này là của nhà các ngươi?”
Tăng lão đầu đi lên mấy bước, nhìn tới “A, vâng. Cây này cùng phiến rừng cây ăn quả trước mặt đều là của nhà ta”
Trường Thiên khẽ nhíu mày “Trong vòng hai mươi năm trở lại đây, có người cùng quan hệ huyết thống với ngươi qua đời không?”
Nụ cười của Tăng lão đầu nhất thời biến mất, ngạc nhiên nói “Công tử, ngài, làm sao ngài biết?” Chẳng lẽ quý nhân trước mặt còn có khả năng tiên đoán?
Trường Thiên hướng cằm về phía cây hòe nói “Dưới gốc cây này có chôn chút đồ vật, ngươi đào lên sẽ hiểu”
Tăng lão đầu đã sống tới tuổi này, dĩ nhiên biết có dị thường. Sắc mặt ngưng trọng, đi vào trong bếp, rất nhanh lấy một cái xẻng quay trở lại, bắt đầu đào dưới gốc cây hòe.
Một xẻng đào xuống đã nhận thấy không bình thường. Từ mùa thu vẫn lạnh tới tận đầu xuân, nguyên bản thổ nhưỡng đều cứng rắng như sắt, kết quả một xẻng ông mạnh mẽ đào xuống lại đào được thật sâu.
Sắc mặt Tăng lão đầu biến đổi “Đất này tơi xốp, nhiều nhất trong vòng hai ngày có người đã động tay chỗ này”. Ông ta xuất thân nông dân, cả đời làm nông, đối với thổ nhưỡng hiểu rất rõ.
Vừa qua lớp đất mặt. Đào không tới hai cái đã thấy đáy. Ông ném xẻng, từ trong hố đất lấy ra một cái túi đay nhỏ.
“Đây là cái gì?”
Lời này cũng là tiếng lòng của Tăng lão đầu. Song giọng nói này giòn tan. Khóe miệng Trường Thiên mỉm cười nói “Nàng lại thức dậy sớm như vậy?”
Ninh Tiểu Nhàn tự động không để ý tới châm chọc nhỏ trong lời nói của hắn, chỉ nhìn chằm chằm miệng túi nói “Mở ra nhìn xem”. Nàng cũng một đêm ngủ không ngon, nửa tỉnh nửa mê nằm đó tới khi nghe thấy trong sân truyền tới tiếng nói, cho nên chạy tới xem náo nhiệt. Nàng hiểu Trường Thiên rất rõ, nếu nơi này không có chút ít kỳ hoặc, hắn làm sao lại chạy tới?
Trong lòng Tăng lão đầu hoang mang, tim trực nhảy ra khỏi ngực, ngồi xổm xuống, mở miệng túi, đem đồ vật bên trong đổ ra mặt đất.
Trong túi không có mấy đồ, chỉ có hai khúc xương trắng đổ ra, tản ra mùi thơm kỳ quái, lại thêm một khóa trường mệnh. Với nhãn lực của Ninh Tiểu Nhàn, có thể nhìn ra hai khúc xương này hẳn là thuộc về hài tử tám tuổi trở xuống, hơn nữa trên xương đùi có vết cắt sâu, giống như do răng nhọn của dã thú gây nên.
Thấy rõ mấy thứ này, Tăng lão đầu thoáng cái ngây người, qua thật lâu mới đưa tay run run lấy khóa trường mệnh trên mặt đất lên, miệng gọi “A … A Hà, bà mau ra đây”
Nghe hắn la lớn như vậy, Lưu bà từ trong phòng vội vã đi ra nói “Ông thật là càng ngày càng kỳ cục rồi, sáng sớm đã hô to gọi nhỏ cái gì, ầm ĩ khách nhân bây giờ …” Lời còn chưa dứt, liếc nhìn thấy đồ vật trong tay Tăng lão đầu nhất thời cũng hít một ngụm khí lạnh.
Sau đó bà lao nhanh đến, lấy khóa trường mệnh trên tay Tăng lão đầu ôm vào trong ngực thật lâu. Tăng lão đầu sợ bà kích động bất tỉnh, vội vàng nói “Để xuống, để xuống, để cho công tử nhìn thật kỹ xem”
Lưu bà không nhịn được rơi lệ nói “Đây không phải đồ của Thu nhi nhà ta sao, lúc ấy đã hạ táng cùng người rồi, giờ phút này sao lại ở đây”
Trong tay bà là cái khóa trường mệnh được chế tạo thô ráp, kiểu dáng cũ kỹ, nghĩ tới tình cảnh Tăng lão đầu cũng không giàu có, cũng chỉ có thể nhờ thợ thủ công dùng đồng thau chế tạo thành cái khóa trường mệnh này. Cũng không biết khóa này được chôn dưới đất bao lâu, giờ phút này đồng đã chuyển màu xanh, dây đã đứt. Nhưng Lưu bà cầm khóa trường mệnh này giống như trân bảo đệ nhất thiên hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.