Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 565: Tìm hiểu nguồn gốc




Edit: Thu Hang
Beta: Tiểu Tuyền
Sau đó cổ họng đau nhói, nửa phần phản kháng hắn cũng không có đã bị cô gái trước mặt nắm lấy cổ họng.
Ninh Tiểu Nhàn một cước đánh gãy xương đùi hắn, hiện tại năm đầu ngón tay đang cắm sâu trong da hắn. Vốn hắn còn cao hơn Ninh Tiểu Nhàn nửa đầu, hiện tại một chiêu này nàng căn bản có thể nhìn thẳng hắn.
“Ta hỏi chính là ngươi” nàng lặp lại một lần nữa “Ngươi còn di ngôn gì?”
Tên hộ vệ  này nỗ lực từ cổ họng nói ra mấy chữ “Không phải là … ta”
Nàng thật muốn Đồ Tẫn a. Nếu có hắn ở đây, muốn đọc trí nhớ của người này, còn cần nói chuyện thật giả sao, chỉ cần một phút đồng hồ là có thể xong.
Lúc này Tiếu Tử đã kiểm tra xong thi thể của đạo tặc, đi tới thấp giọng nói “Trên người hắn không có một đồ nào liên quan tới thân phận, chẳng qua là ống tay áo cùng chéo áo màu đen có dính một chút xíu màu đỏ, không để ý sẽ không thấy, giống như là thuốc nhuộm”
Ninh Tiểu Nhàn lười nhiều lời, vứt tên hộ vệ tới trước mặt một ẩn vệ nói “Giao cho ngươi, sau khi ta trở lại muốn nghe được sự thật” sau đó đẩy cửa đi ra ngài. Lúc này, một đám ẩn vệ vượt qua tường, vào trong viện.
Ninh Tiểu Nhàn nghênh đón nói “Có đầu mối gì không? Vừa đi vừa nói chuyện”
Thanh Loan đi trước dẫn đường, nói “Nhận được tin tức từ Dương chưởng quỹ, chúng ta liền từ nội viện bắt đầu truy đuổi. Nghĩ tới lá trà ở trong viện đã bị đâm phá mấy bao, sau khi bị lấy đi, dọc đường có thể ngửi thấy mùi hương trà rất đậm. Loại mùi này không thể lừa được mũi các huynh đệ. Quả nhiên một đường đuổi theo, trên đường thỉnh thoảng có thể thấy được lá trà rơi xuống”
Lại nghĩ tới Dương chưởng quỹ đối với tình hình trong thành tương đối hiểu rõ nên cũng mang theo hắn.
Đi qua hai, ba dặm, Thanh Loan chỉ cho nàng xem, quả nhiên trên đường có lá trà bột thật nhỏ, bị gió thổi qua cơ hồ không còn mấy dấu vết.
Một ẩn vệ khác tiếp lời nói “Chúng ta có hỏi thăm mấy hán tử say bên đường. Bọn họ nói một khắc đồng hồ trước từng thấy rất nhiều xe ngựa đi qua nơi này. Đáng tiếc mấy ngày qua không có tuyết đêm, nếu không muốn xóa đi dấu vết bánh xe cần tốn thời gian, chúng ra có thể dễ dàng đuổi kịp”. Nhà có tiền bên trong thành thường nuôi không ít hạ nhân và người làm thuê. Cho nên nơi này cũng thường xuyên có người phàm lui tới.
Ninh Tiểu Nhàn nghe thấy suy nghĩ xuất thần, tiếp lời nói “Nói rất đúng. Nơi này không có tuyết, đã khiến cho bao nhiêu người thất vọng chứ?”
Mọi người ngẩn ra, đây là ý gì? Dương chưởng quỹ âm thầm nghĩ, vị đông gia này dù sao thoạt nhìn vẫn trẻ tuổi, trong lòng gấp gáp, nói chuyện có chút rối loạn. Nhưng hàng hóa trị giá mấy ngàn vạn linh thạch không thấy, cho dù là ai cũng sẽ gấp gáp.
Qua một lát, nàng đột nhiên hỏi “Mấy kẻ say theo lời các ngươi nói đang ở đâu?” Hiện đã là nửa đêm. Trên đường tuy có người qua lại, nhưng cũng không thấy người ngồi bất động ven đường.
Thanh Loan cũng cảm thấy kỳ quái, nhìn chung quanh, thấp giọng nói “Đi một chuyến xong, hiện tại toàn bộ đều không thấy”
Ẩn vệ theo nàng qua bảy tám con đường, dùng không tới hai khắc, rốt cuộc chỉ thấy một khu nhà. Ninh Tiểu Nhàn cau mà “Đó là nhà nào?”
Đây là một gia đình tường cao cửa đỏ, trên tường cùng nóc nhà là ngói lưu ly màu xanh nhạt, trước cửa quét dọn vô cùng sạch sẽ, nhưng không có sư tử đá trấn giữ, trên mái hiên cũng rất mộc mạc. Trong sân nhỏ có đình tứ giác mỏ diều hâu. Ở kinh đô trong thành tấc đất tấc vàng, phòng ốc lớn nhỏ sẽ thể hiện tài lực cùng thế lực của chủ nhân. Với căn nhà này, chủ nhân nhiều nhất là phú thương.
Trong bóng đêm, gia đình này cùng những khu dân cư khác đều đã đóng cửa, không nghe được chút tiếng người nào.
Dương chưởng quỹ thấy ánh mắt nàng quét tới, không đợi nàng hỏi đã thông minh lên tiếng “Đây là tòa nhà của Lý gia, chuyên làm ăn tơ lụa. Lý lão gia làm người trung hậu, gia đình lớn nhỏ an bình, từ trước tới nay rất được hàng xóm ưa thích”
Mọi người nhãn lực đều tốt, đều nhìn ra cửa son có một lớp sơn hồng chưa khô. Cùng với dấu vết trên người đạo tặc bị hộ vệ giết chết kia giống nhau. Trên chéo áo kia có lẽ cũng không phải thuốc nhuộm màu đỏ đúng không? Chắc là đi qua cửa, không cẩn thận bị dính vào. Thanh Loan ghé tai Ninh Tiểu Nhàn nói “Bọn thuộc hạ đuổi theo tới đây. Có mấy người nói, mới vừa rồi có không ít xe ngựa ra vào nơi này. Chỉ gây tiếng động nhỏ, nhưng rất nhanh đã đi vào trong viện, đại môn cũng đóng lại”
Nói như vậy, đồ vẫn còn bên trong sao? Tất cả mọi người chờ Ninh Tiểu Nhàn, nhưng nàng giống như hóa thành tượng gỗ điêu khắc, chẳng qua chỉ đứng tại chỗ nhìn cửa nhà tới xuất thần, đột nhiên cười lạnh “Trò xiếc thô thiển như vậy, cũng muốn lấy ra tính toán ta sao?”
Thanh Loan đứng sau lưng nàng, do dự nói “Nữ chủ nhân, ý của ngài là có bẫy?”
Ninh Tiểu Nhàn thản nhiên nói “Mới vừa rồi chúng ta một đường tới đây, gặp mấy tuần vệ?”
“Ba đợt” gần ngày đấu giá, toàn thành trong kinh đô đều canh phòng sâm nghiêm, cho dù như vậy cũng không chịu nổi người tu tiên càng ngày càng nhiều, vốn có chút đại ân oán, hiện tại cừu nhân gặp nhau đều đang đỏ mắt. Người tu tiên lại theo thói quen, không nói một lời liền rút đao đánh nhau. Cho nên mấy ngày nay trên phố thật ra cũng không thái bình lắm, đốc vụ cục cũng gia tăng binh lực phòng thủ trên phố. Bọn họ một đường tới đây ít nhất gặp được ba đợt thủ vệ tuần tra.
“Đêm khuya đột nhiên có nhiều xe ngựa như vậy đi lại trên đường, tuần vệ lại không nghi vấn gì sao?” Ninh Tiểu nhàn cười đến mấy phần khổ sở “Cho dù bọn họ thêu dệt lý do cho tuần vệ, vậy cũng nên bị ngăn trở một chút thời gian. Từ khi linh trà bị trộm tới lúc Dương chưởng quỹ báo cho các ngươi bất quá chỉ trong chốc lát, nếu như đạo tặc gặp phải tuần vệ, làm thế nào các ngươi lại không đuổi kịp?”
Chuyện phát sinh tới giờ còn chưa tới một canh giờ. Nếu nói đêm dài lắm mộng, đường dài gặp nhiều quỷ, từ cửa hàng tới đoạn đường này cũng không coi là gần, nếu đạo tặc áp tải mấy cỗ xe ngựa qua lại trên đường, trừ khi phóng ngựa chạy nhanh nếu không làm sao có thể tới. Mà đám đạo tặc sẽ làm chuyện ngu xuẩn như vậy sao? Nhưng nếu không làm vậy, một canh giờ không thể đi tới đây.
Nàng cười lạnh nói “Trộm linh trà là mục đích, cũng là thủ đoạn, nếu ta muốn truy tìm, bọn họ sẽ bố trí nghi trận, đem đầu mối một đường dẫn tới nội viện Lý gia. Nếu không những hàng hóa kia là đạo tặc đánh ngã hộ vệ mới lấy ra, cũng không phải lấy ra rồi đánh nhau, vì sao bao đựng lại thủng, có lá trà bay ra? Đối phương biết trong Ẩn Lưu có yêu quái khứu giác nhạy bén, cố ý dẫn dụ chúng ta tới đây. Ta dám khẳng định, trong viện cho dù có xe, bên trong cũng không có vật gì, nửa vụn linh trà cũng không lưu lại. Trong viện tử sợ rằng còn chút đồ thú vị đang chờ chúng ta. Cho dù ở trong kinh đô không thể gây ra án mạng, nói không chừng chúng ta xông vào, nơi này có bảy tám tang vật đang chờ đổ lên đầu chúng ta”
“Nếu chúng ta lâm trận rút lui, người bày bố ván cờ này cũng không có tổn thất. Mười vạn cân linh trà có thể bỏ túi, hắc hắc, vài trăm vạn linh thạch, đây chính là một khoản tiền lớn” giọng nói của nàng có chút không áp chế được hỏa khí. Tung tích linh trà không rõ, mà khoảng cách ngày giao hàng cho Thiên Thượng Cư đã tới. Bình thường nếu có người trộm của nàng một văn tiền, bọn họ sẽ đem người treo lên đánh một bữa, huống chi hiện tại không biết tên này là kẻ nào, tính toán nàng tới mấy trăm vạn linh thạch.
Ẩn vệ trầm mặc. Bọn họ mơ hồ cảm thấy lần truy tìm này quá mức thuận lợi, hiện tại bị Ninh Tiểu Nhàn vạch trần mờ ám, trong lòng lập tức cảm thấy tức giận. Bọn họ đều là yêu quái tâm cao khí ngạo, bụng dạ thẳng thắn, phương thức chiến đấu đều là thô bạo cậy mạnh, bị lừa như vậy, người nào trong lòng cũng không thoải mái, một cơn giận dữ không kìm được tràn ra.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn chằm chằm Lý gia trong bóng đêm, chậm rãi nói “Tại sao nhất định phải dẫn dắt chúng ta tới Lý gia?” quay đầy hỏi Dương chưởng quỹ “Bình thường Lý gia có kẻ khả nghi nào ra vào không?”
Dương chưởng quỹ ngẩn ra toát mồ hôi nói “Đông gia, cái này, cái này ta thật không biết. Hắn ở trong kinh đô cũng không phải nhà cao cửa rộng, chỉ là phú thương trung đẳng, thương hộ giống như hắn, trong thành không có một ngàn thì cũng tới tám trăm …”. Thấy ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên chuyển lạnh, hắn bỗng nhớ lại cấp trên ghét nhất là dùng các loại lý do đưa đẩy trách nhiệm, sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh, ấp úng không nói được tiếng nào nữa.
Ninh Tiểu Nhàn biết hắn nói rất có lý, nhưng đây không phải đáp án nàng muốn biết. Nàng vuốt trán, truyền âm cho Thanh Loan “Đi tìm Lục sự thủ hạ của Mịch La, nhờ hắn tìm hiểu lai lịch Lý gia, ta biết ngươi nhớ chỗ ở của hắn. Mặt khác, gửi tin cho Ngô quản sự” Tóm lại thủ hạ của mình không đủ lực, nàng lại thiếu Mịch la một cái nhân tình.
Thanh Loan cúi đầu đáp một tiếng, xoay người đi.
Thất Tử không nhịn được nói “Nếu như đây là bẫy rập, chúng ta không đi vào là được rồi. Bước kế tiếp nên làm thế nào, trở lại khách sạn bàn bạc kỹ hơn?”
Ninh Tiểu Nhàn ngăn nụ cười lạnh nói “Không đi vào? Chúng ta đã đuổi tới đây, không đi vào sao có thể cam tâm? Lại nói, ngươi cảm thấy đối phương phí lớn sức lực như vậy, trong tình huống toàn thành canh phòng sâm nghiêm mạo hiểm trộm linh trà của chúng ta, lại không tiếc giết chết thủ hạ của mình, lại sắp xếp nhiều người đúng dịp nhìn thấy xe ngựa trên đường … dùng nhiều tâm tư như vậy, hắn sẽ để chúng ta cứ như vậy vỗ áo rời đi sao? Chỉ sợ bây giờ có trở về khách sạn, nửa đêm cũng sẽ có người tìm tới chúng ta gây phiền toái”
Thất Tử ưỡn ngực nói “Muốn chết cứ tới. Người Ẩn Lưu, còn sợ người khác tới tìm phiền toài sao?” Không tìm người khác gây phiền toài, người khác nên cảm ơn trời đất rồi “A, ơ!”
Là Ninh Tiểu Nhàn đổi ngược chuôi kiếm, “bốp” một cái quất trên đầu hắn. Hắn da dày thịt béo, nàng lại không thật sự dùng sức, lần này chẳng qua cũng chỉ kêu chứ không đau, trong đêm tối yên tình truyền đi rất xa.
Ven đường có người nghe thấy quay đầu lại, thấy nhóm người Ninh Tiểu Nhàn nhất thời mỉm cười nói “Ninh trưởng lão”
Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn, ánh mắt cùng sáng ngời, khóe miệng giương lên, lộ ra tâm tình rất khoái trá “Lưu trưởng lão, lại gặp mặt” Dĩ nhiên là người quen, trưởng lão Triều Vân Tông – Lưu Vân Phong
Lưu Vân Phong đánh giá mọi người  một chút, ngạc nhiên nói “Ninh cô nương, đêm khuya yên tĩnh, lại muốn tìm chỗ uống một chén sao? Chung quanh đây cũng không có tửu lâu đâu”
Ninh Tiểu Nhàn cười như không cười nói “Không có tửu lâu, Lưu trưởng lão lại tới nơi  này làm chi?” lão đầu này lần trước ở thành Đô Linh lẩm bẩm tìm bằng hữu uống rượu, lúc đó cho đám Quyền Thập Phương tự mình lên đường, kết quả bắt gặp nàng cùng Hoàng Phủ Minh giết người, có thể thấy được hắn che dấu con sâu rượu trong người khá tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.