Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 494: Muốn … sống




Trường Thiên cũng khẽ cười khổ, chỉ vào một góc có nước rò cực lớn “Ta ngồi ở chỗ này, xem nó chảy đã ba vạn một nghìn ba trăm bảy mươi lăm năm, mười canh giờ. Ban đầu nhọc công kiến tạo thủy lộ này, khiến nó qua hơn ba vạn năm vẫn có thể cận chuyển nước, vì để cho chính ta cảm giác được mỗi giây phút bị vây ở chỗ này, thời gian sẽ dài hơn”
Tay nàng núi lấy tay áo Trường Thiên đột nhiên căng thẳng, không nói gì.
“Ta ngồi ở chỗ này, nhìn mọi người bị giam trong Thần Ma Ngục, bị thời gian tàn phá đến chết. Cho đến khi kẻ tù tội cuối cùng chết đi hóa thành xương trắng, ta vẫn hoàn hoàn chỉnh chỉnh ngồi ở chỗ này, sống một ngày bằng một năm, chờ cùng Thần Ma Ngục đồng quy vô tận’ Hắn nhắm mắt nói “Ninh Tiểu Nhàn, nàng có biết cô tịch có mùi vị ra sao không? So với thân trong luyện ngục còn đáng sợ hơn, đó là hận không thể chết đi để thoát khỏi thống khổ”
Hắn cười tự giễu một tiếng “Bản thể của ta là cự xà, hóa thân này cũng hôn mê đã thành thói quen. Qua hơn ba vạn năm, ta có hơn phân nửa thời gian là ngủ say, nếu không đã sớm tâm ma phát tác, điên cuồng tự tìm tới cái chết. Nhưng chỉ với non nửa thời gian thanh tĩnh, ta cũng có mấy lần không nhịn được nghĩ muốn tự bạo nguyên thần – Âm Cửu U không thể giết ta, nhưng ta có thể tự giết mình. Đáng tiếc, ta không cách nào có dũng cảm tự mình ra tay, tới thời khắc cuối cùng lại nao núng nhát gan”
Hắn vỗ về sợi tóc mềm mại của Ninh Tiểu Nhàn nói “Nha đầu, thời điểm lần đầu nàng xông lầm vào Thần Ma Ngục, vừa lúc đem ta từ trong giấc ngủ say ba nghìn năm tỉnh lại” Ai có thể nhận thức được tâm cảnh mừng như điên của hắn lúc đó? Cho dù là người phàm cũng tốt a, chỉ cần là vật còn sống, còn động, có thể nhảy, có thể thở, có thể cùng hắn nói chuyện, để cho hắn hiểu được cuối cùng mình đã được giải thoát khỏi cô dơn vĩnh hằng, hắn đã vô cùng cảm kích trời xanh.
Trong mắt nàng nước mắt chớp động, nhưng lại cười khúc khích “Ta nhớ. Nếu lúc đó chàng còn ngủ thì tốt” Nàng không ngần ngại đánh thức một mỹ nam đâu, thật.
Trường Thiên thấp giọng nói “Cho nên nàng xem, ta cũng không kiên định cường đại giống như nàng tưởng tượng …”
Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên cắt đứt lời hắn nói “Sống có gì vui. Chết có gì sợ? Sống sót, vốn so sánh với đi tìm chết còn khó khăn hơn nhiều, nếu không tại sao những chuyện tự sát chỉ có người chết nhát và người yếu đuối làm ra? Trường Thiên. Chàng không tự bao nguyên thần mới là đúng. Ta … Ta thật cao hứng”
Nàng nắm tay hắn nói “Ở chỗ của ta, có trí giả đã nói chết tử tế không bằng sống vô lại, dù sao sống mới còn có hi vọng. Chỉ cần Nam Minh Ly hỏa kiếm vẫn còn tồn tại trên cõi đời này, một ngày nào đó ta sẽ đem nó đào ra, giao vào trong tay chàng. Cho dù nó đã mất đi, chúng ta cũng sẽ nghĩ biện pháp khác, đem chàng giải cứu ra ngoài” nàng hít mũi một cái nói “Chàng đã dạy ta. Chuẩn bị năm mươi dùng mới bốn mươi chín. Cho dù ông trời có tuyệt tất cả đường, chúng ta còn một con đường – chạy”
Hắn lại qua rất lâu không nói lời nào.
Nàng lo lắng nhìn hắn, Trường Thiên từ trước đến giờ là người vô cùng sắc sảo, người như thế một khi rối rắm, lấy công lực của nàng đi khuyên sợ là khuyên không được, nói không suy chuyển.
Kết quả Trường Thiên rốt cuộc mở mắt ra, hôn một chút trên trán nàng “Trí giả ở chỗ nàng mặc dù tính mạng không dài, nhưng cũng có mấy phần kiến thức … Những lời này, nàng chuẩn bị tư tưởng bao lâu mới có thể nói được? Nàng không có thói quen an ủi người khác”
Nàng thẹn thùng, cũng có chút yên tâm. Cười hắc hắc nói “Sau khi Thanh Loan đi ra ngoài, ta liền bắt đầu suy nghĩ. Như thế nào, để có sức thuyết phục?”
Ngồi đó oán trời trách đất có lợi ích gì?
Mới vừa rồi cơ hồ nàng có cảm giác bị thất bại này đánh bại. Suy nghĩ cũng tan rã. Song ở thời khắc cực kỳ khổ sở và vô vọng, lại có người càng vô vọng hơn đang cần nàng an ủi cùng khuyên nhủ. Suy nghĩ kỹ, nàng càng trở nên thông suốt. Kết quả này, nàng sớm nghĩ tới không biết bao nhiêu lần, chỉ là khi nó thật sự tới, tâm trạng trở nên không cách nào tiếp nhận được.
Song một chuyến đi về phía tây này, mặc dù mục đích chưa có hoàn thành nhưng cũng không có nghĩa là nàng đã chịu nhiều cực khổ, đường đi khúc chiết nhấp nhô cũng có ý nghĩa của nó. Vượt xa khó khăn khi nàng đi qua Giang Tô Triết Giang. Lại có thêm thủ hạ trung thành cùng thực lực cường đại, khác hẳn sự sợ hãi và cô đơn khi vừa xuất hiện ở cái thế giới này, sự tự tin và ấm áp dần được thay thế.
Về phần Nam Minh Ly hỏa kiếm, nhất thời tìm chưa ra thì phải làm thế nào đây? Chỉ cần nàng còn sống một  ngày, cũng sẽ không từ bỏ. Hơn nữa hiện tại tu vi của nàng cũng đã là Phản Hư kỳ, đoán chừng tuổi thọ cũng sẽ không ngắn.
Đã bước lên tiên đồ, nên hiểu rõ các sự lựa chọn, những mặt trái cảm xúc nên sớm vứt bỏ đi.
“Ừ” Trường Thiên cười, môi mỏng cong lên một góc độ đẹp mắt “Nhưng chỉ có thể nói với ta được thôi”
Nàng kỳ quái nói “Ta phụng bồi chàng, còn phải nói sao?”
“Nha đầu giảo hoạt, nàng biết ta đang nói cái gì” Trường Thiên bẹo má của nàng nói “Nàng nếu dám tìm nam nhân khác, chuyện đầu tiên khi ta đi ra ngoài chính là giết chết hắn”
“Chàng yên tâm đi” nàng vỗ ngực mình rất vàng nói “Vì tính mạng nam nhân khác, ta hi sinh phụng bồi chàng”
Cô gái nhỏ này. Trường Thiên đưa tay véo hông nàng hai cái coi như trừng phạt, tới lúc nàng trợn mắt lên nhìn lại mới nói “Ngoan, trước đi ra ngoài, ta muốn một  mình yên lặng một chút”
Ninh Tiểu Nhàn thu lại vẻ mặt giận dữ, hôn lên môi hắn một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Nàng biết uất khí trong lòng Trường Thiên không thể nhanh chóng tiêu trừ, bất quá chỉ là phối hợp với nàng nói giỡn cho qua. Nhưng hắn là một đại yêu quái thường thấy qua sinh tử, tất nhiên cũng từng trải qua nguy hiểm so với tình cảnh hiện tại càng tuyệt vọng hơn, cho hắn ít thời gian, hắn sẽ biết làm sao để điều chỉnh tâm trạng. Mà việc nàng có thể làm, cũng đã làm rồi.
Ngoài xe mơ hồ truyền đến tiếng người. Lúc này nàng mới phát hiện lúc vừa rồi nói chuyện với Trường Thiên, hắn đã im lặng không lên tiếng đem thương thế trên người nàng chữa lành, trong bụng lại càng cảm động. Chẳng qua là hao tổn của thần hồn không thể so với thương thế bình thường, cần phải từ từ nghỉ ngơi mấy ngày.
Nàng cố nén tinh thần mệt mỏi xuống xe. Ẩn vệ lựa chọn nơi ở giữa núi cao, gió lạnh bị chắn bên ngoài hơn phân nửa, chẳng qua là tuyết đọng có chút nhiều. Nhưng điều này cũng không làm khó được người tu tiên, bốn ẩn vệ liên thủ thi triển thần thông, dùng gió đem tuyết trong mấy ngàn thước vuông thổi không còn một mống, lộ ra mặt đất màu nâu. Thuật pháp thần kỳ như vậy khiến người phàm kinh sợ thán phục không dứt.
Kế tiếp, ẩn vệ lấy ra tổng cộng mười cái Định Phong Bàn. Loại pháp khí này là loại hình tổ hợp, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, chôn ở dưới đất có thể hình thành kết giới vững chắc, đem gió tuyết chắn ở bên ngoài, chỉ cần đốt chút lửa trong kết giới là có thể từ từ xua đi giá lạnh. Ẩn Lưu nguyên bản xây dựng theo chế độ quân đội, đây là một trong những pháp khí không thể thiếu lúc hành quân. Một tổ gồm mười vật này đủ để bảo vệ mấy ngàn thước vuông vững vàng. Lúc thượng cổ, đại quân có số lượng hơn mười vạn, trăm vạn thì cần số lượng Định Phong Bàn nhiều hơn, hơn nữa đối với quân đội mà nói, pháp khí này không chỉ có tác dụng chắn gió tuyết mà còn có thể ngăn khói độc và chướng khí ở bên ngoài, phòng ngừa quân địch tập kích quân doanh, quả nhiên là lợi khí hành quân. Có điều lúc này đã cách xưa rất xa, người có tài nghệ luyện chế Định Phong Bàn có rất ít, muốn quy mô lớn là không thể nào.
Người phàm nhân có cơ hội liền dựng lều, hóa tuyết thành nước nấu cơm, chỉ một lúc mùi thức ăn nhẹ nhàng lan tỏa. Bồ tộc trưởng tự mình bưng một bát cháo thịt thỏ thơm nồng tới. Tại nơi hoang sơ thế này, muốn cầm lòng trước chén cháo đầy đủ sắc hương vị thế này là chuyện không dễ dàng, Ninh Tiểu Nhàn cười đón nhận ý tốt của hắn. Thịt thỏ có hiệu quả an thần, nàng uống một hớp, cảm giác hết sức ngon, tâm tình cũng chuyển biến tốt hơn “Kế tiếp Bồ tộc trưởng có tính toán gì không?”
Nhất thời trên mặt Bồ tộc trưởng lộ ra nụ cười khổi “Tiên cô miệng vàng lời ngọc, cứu giúp tính mạng của hơn năm ngàn người Bồ thị ta. Ta nguyên không nên lấy thêm chuyện tới làm phiền đại nhân, nhưng chúng ta mới từ trong hoảng sợ rời khỏi quê quán, một chốc thực sự không nghĩ ra được chỗ nào, cứ trong núi tuyết đi lại, mỗi nửa canh giờ thì sẽ mất đi tính mạng mấy tộc nhân, kính xin tiên cô ra tay giúp đỡ”
Hắn nói lời này là thật. Hôm nay nhiệt độ bên ngoài đều âm hơn ba mươi độ, đừng nói người già phụ nữ trẻ em, chính là tráng hán ở trong đó ngay ngốc hai canh giờ cũng sẽ bị đông lạnh. Mười mấy canh giờ hành quân gấp gáp, cho dù có sự chăm lo của ẩn vệ từ nhiều hướng, cả đội ngũ chạy nạn Bồ Thị cũng đã có hơn bốn mươi người ngã bệnh, còn ba người già chết đi, một người ngã đập đầu xuống đất, đợi tới khi có người tới đỡ phát hiện đã tắt thở bỏ mình. Dưới tình huống này, nếu không tìm được nơi thích hợp cư ngụ, sợ rằng cả Bồ thị phải ngênh đón tai họa ngập đầu.
Ninh Tiểu Nhàn sớm biết hắn muốn mở miệng nhờ cậy mình, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn Đậu Nhị một cái. Người nảy hiểu ý nàng, nhận lấy cuộc trò chuyện tiếp tục nói “Bồ tộc trưởng luôn luôn ở trong thôn, tất nhiên không biết tình huống ngoài núi. Cách đây mười lăm dặm có một tiểu trấn, thị trấn này không tới sáu nghìn người, dân cư ở đây thủy chung không thịnh vượng, trưởng trấn kia vì dân cư mỏng manh mà phát rầu rồi. Tộc trưởng nếu như không chê, không bằng tới chỗ đó an cư cùng tộc nhân? Trong trấn có sẵn không ít phòng ốc trống, cũng là thế dựa lưng vào rừng rậm tuyết sơn, trên núi còn có hồ lớn, đánh cá và săn bắt đều là nghề của dân bản xứ, Bồ thị vẫn có thể duy trì kế sinh nhai cũ”
Bồ tộc trưởng nhất thời mừng rỡ tạ ơn. Cuộc sống ăn nhờ ở đậu nào có tốt như vậy, mà bây giờ kế sinh nhai của mấy ngàn người, việc đầu tiên vẫn là cần tìm nơi ổn định, sau đó từ từ bàn bạc kỹ hơn. Mà Đậu Nhị đã nói ra tiểu trấn này, cũng là việc đã sớm dự định trong bụng, thấy nữ chủ nhân liếc nhìn về phía mình biết lại là một khảo hạch, chỉ cần có thể giải quyết thích đáng vấn đề này, sau này nàng cần dùng người tất sẽ nghĩ tới mình. Hắn biết rõ thực lực bản thân thấp, phải tận dụng cơ hội, chỉ có thể dựa vào trí thông minh và sự cẩn thận để giành trước một bước.
Ninh Tiểu Nhàn để Đậu Nhị cùng hắn nói chuyện, mình đứng dậy đi ra ngoài trong chốc lát, Ẩn vệ muốn đi theo bị nàng phất tay nhã nhặn từ chối. Đều nói cứu người cứu tới tận cùng, đưa phật đưa đến tây phương. Hôm nay nàng cứu nhất tộc Bồ thị khỏi sự nung chảy của ngọn lửa, đã có một khoản công đức tính trên đầu nàng. Chẳng qua là nếu muốn đem nó an ổn bỏ vào trong túi, còn cần giúp Bồ thị nhất tộc an trí thỏa đáng. Dù sao nàng đem toàn tộc của họ từ cố hương đi ra, cũng cần chịu trách nhiệm cho chuyện này.
Thiên đạo mặc dù vô tình, nhưng nhân quả rất được xem trọng.
Nàng từ từ đi một đoạn ngắn, tuyết từ trên bay lả tả xuống nhưng bị chắn ngoài kết giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.