Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 473: Lần theo dấu vết




Edit: Trang ju
Beta: Tiểu Tuyền
Tu vi của nàng mỗi ngày đều tinh tiến, tâm tình so với lúc là người phàm không thể giống nhau, coi như không nhìn thấy ánh mắt của mấy người đàn ông đó.
Sau khi nàng ngồi xuống yên tĩnh không một tiếng động, cho dù có người muốn tiến đến gần, thấy Thất Tử ngồi bên cạnh ánh mắt sắc bén, không giống người dễ bắt nạt thì lập tức bỏ ý niệm đó.
Một lát sau, trong quán rượu lại khôi phục ồn ào náo nhiệt, tạo thành thế đối lập với thế giới gió tuyết bên ngoài rất rõ ràng. Đột nhiên có một hán tử nhỏ gầy nói: “Đêm hôm qua, bên ngoài trấn ta xảy ra một chuyện lớn.”
Mùa đông dài đằng đẵng, đa số mọi người đều không có chuyện để làm, trừ buổi chiều lên gường ôm vợ sớm một chút ra thì chính là thám thính ít tin tức bát quái cho qua ngày. Cho nên hắn ta vừa nói câu đó, tất cả mọi người đều có hứng thú, thúc dục hắn nhanh giải thích. Có người hào phóng ném cho tiểu nhị một đồng tiền để hắn bưng cho hán tử gầy gò kia một chén rượu để uống, cái đó gọi là phí nhuận giọng.
Hán tử gầy gò uống rượu, ho nhẹ một tiếng nói: “Giờ Dậu một khắc ngày hôm qua, ta từ trên Tây Sơn săn thú trở về, thấy mấy chiếc xe ngựa dừng lại dưới chân núi, còn có tiếng người ngựa hỗn loạn. Ta đang muốn tiến lên, thình lình thấy phía dưới ánh sáng rực rỡ vạn trượng, mới biết được các thần tiên đang đánh nhau…”
Ninh Tiểu Nhàn nghe đến đó, trong lòng kêu lộp bộp.
Chỉ nghe hắn nói tiếp: “... Ta cũng không dám đi xuống nên nấp trên sườn núi nhìn xuống. Quả nhiên có mười mấy tiên gia đánh nhau thành một đoàn, ngoài ra có mấy cô nương run lẩy bẩy chui ra từ trong xe ngựa, thần sắc bối rối, xem ra muốn thừa lúc rối loạn chạy trốn, kết quả bị mấy tiên gia đè xuống ném trở về trên xe.”
“Lần đầu tiên ta thấy tiên gia đánh nhau. Tràng diện đó quá kinh người ah. Có một tiên gia rống giận một tiếng, người sống trong nháy mắt biến thành một con sư tử to thật to, trên đầu có sừng dài, da lông toàn thân giống như ngọn lửa. Ta núp trên sườn núi vẫn có thể cảm giác được khí nóng trên người nó. Thế nhưng người đối đầu với hắn cũng không đơn giản ah, nghênh đón một cái lập tức biến thành người cao hơn hai trượng. Cầm trong tay một thanh phương thiên họa kích đánh nhau với con sư tử kia, khó phân thắng bại. Những người khác vận thần thông, từng cặp chém giết nhau, chốc lát lại có người ngã xuống.”
Hán tử gầy gò nói tới đây thì dừng lại uống một hớp rượu. Người bên cạnh không tin nói: “Ngươi lại nói quàng. Nếu bên ngoài trấn xảy ra chuyện lớn như thế, tiếng đánh nhau lớn như vậy? Sao đến bây giờ chúng ta còn chưa biết?”
Người gầy khinh bỉ nói: “Thần tiên đánh nhau không muốn làm cho những người phàm tục chúng ta biết không phải quá dễ dàng sao?”
“Như vậy thần tiên nào thắng?”
“Cái này...” Hắn ấp a ấp úng nói: “Ta nhìn trận đánh đó dần dần khiến trời đất dao động, ngay cả ta trốn trên sườn núi cũng sắp bị liên lụy nên vội vàng chạy. Một canh giờ sau mới trở lại, ha ha, gió êm sóng lặng, đừng nói người, ngay cả xe cũng không trông thấy rồi, cả vết máu trên mặt đất và dấu vết đánh nhau toàn bộ đều không còn, chỉ có mấy vết thương trên vài cây to.”
Người khác nghe nửa tin nửa ngờ, có người nói: “Khoác lác, ba hoa chích choè, ngươi có chứng cứ không?”
Người gầy buồn bực nói: “Ở đâu ra chứng cớ? Người tiên gia có thể lưu lại chứng cớ cho chúng ta nhìn?” Nói cả buổi đều không bằng không chứng, mọi người “xùy” thật dài một tiếng, lải nhải cười nhạo hắn.
Tuy nói Đậu Nhị giờ này hẳn đang từ phía tây đi về hướng này nhưng từ tình huống hắn miêu tả, rất có thể lúc đoàn xe Đậu Nhị đi ngang qua Tây Sơn bị tập kích. Hơn nữa lúc người gầy này rời khỏi cuộc chiến nên cũng không biết kết quả cuối cùng ai thua ai thắng. Chỉ có điều Ninh Tiểu Nhàn cũng không vội vã ra ngoài xem xét, mà tiếp tục ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Cho đến khi người gầy kia lại uống thêm ba bát rượu, bộ dạng say rượu, cảm thấy hài lòng đứng lên đi ra ngoài. Ninh Tiểu Nhàn biết, cuộc chiến kia cho dù thật sự phát sinh cũng là chuyện đêm hôm qua rồi, có khó khắn trắc trở gì thì tất cả đều đã kết thúc, nàng có muốn ra tay cũng phải bàn bạc kĩ hơn.
Tuyết rơi lớn nhiều ngày, uống mấy chén rượu nhỏ, thừa dịp say rượu về nhà ngủ ngon, thật sự quá thoải mái. Người gầy kia thất thiểu đi trên tuyết. Lúc sắp đến nhà chợt thấy đằng trước xuất hiện hai bóng dáng, lập tức sợ hết hồn. May mà hắn chưa say quá, cố gắng nhìn vẫn có thể nhận ra, hai người này là khách lạ vừa xuất hiện trong quán rượu, trên mặt cô gái kia còn có lúm đồng tiền nho nhỏ, rất dễ nhận ra.
Ninh Tiểu Nhàn lấy ra một thỏi bạc năm lượng, quơ quơ trước mặt hắn: “Vị huynh đệ này, nếu ngươi chịu dẫn chúng ta đi xem chỗ xảy ra đánh nhau ở Tây Sơn để nhìn một cái, đĩnh bạc này là phí hao tổn cho ngươi.”
Đại Tây Bắc giá hàng cực thấp, giá bán một chén rượu mạnh chỉ có một văn, rượu nhạt thì hai văn, loại rượu hoa điêu trắng thượng hạng chỉ khoảng hai mươi văn một chén. Năm lượng bạc này đủ để người gầy này ăn uống ba tháng, hắn dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, đánh giá mấy vị trước mắt cười hì hì xoay người nói: “Tốt, tốt, cách nơi này cũng không xa, mời đi theo ta.”
Có tiền sai sử mọi người, hắn lập tức nhanh chân mang theo Ninh Tiểu Nhàn rẽ qua mấy đường rẽ, càng đi càng vắng vẻ, gần nửa canh giờ sau dẫn tới rừng tùng một mảnh tuyết trắng mới ngừng lại nói: “Chính là chỗ này.” Vừa nói vừa chỉ sườn núi trên cánh rừng nói: “Lúc ấy ta núp ở chỗ kia.” Đám người Ninh Tiểu Nhàn ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên trên sườn núi có một dốc thoải, cách cánh rừng khoảng hai mươi trượng, nếu có người núp bên trong cũng rất bí mật.
Cánh cừng này có ít nhất bốn, năm khoảnh, đều là cây tùng và song tử diệp. Trên chỗ đất trống bọn họ đứng vốn là cây rừng tươi tốt, chẳng qua hiện tại trên đất rất nhiều cọc gỗ chết thấp ngắn. Quả nhiên nơi này không còn lưu lại dấu vết gì, trên mặt đất đều là tuyết và cây tùng sụp đổ, trừ đoàn người họ ra, không có nửa dấu chân, không chút vết máu, chớ nói tới vết xe, ngay cả cây cối đổ cũng chưa từng có. Nếu theo như người gầy nói, tình hình chiến đấu đêm qua ở nơi này khá kịch liệt mới đúng.
“Từ đêm qua cho tới hôm nay không có tuyết rơi?”
“Không có.” Người gầy này chỉ vào mấy cây tùng chung quanh nói: “Trên cây có vết tích, không phải người trấn trên chúng ta có thể làm ra, ta nghĩ đại khái là dấu vết các lão thần tiên lưu lại.”
Ninh Tiểu Nhàn đi tới vuốt thân cây một lúc, thở dài, vứt bạc cho người gầy kia: “Ngươi đi đi.”
Hắn hết sức vui vẻ nhận lấy bạc, mới chạy nhanh được hai bước đã nghe cô nương phía sau nói: “Sau này bớt làm chuyện thất đức, nói không chừng ngươi còn có thể có một phòng vợ con.” Người gầy kia không dám quay đầu lại cũng không dám lên tiếng, chỉ vùi đầu chạy về phía trước, một đường chạy một đường kinh hãi: “Làm sao nàng ta biết ta thu bạc người khác? Sao nàng ta biết ta còn chưa có vợ con?”
“Ninh Tiểu Nhàn, không nhìn ra tâm địa ngươi còn rất tốt, lại chịu tha cho hắn.” Lúc này trong rừng chậm rãi xuất hiện một bóng người, mở lời nói: “Làm sao ngươi phát hiện sơ hở của hắn?”
Đối phương một câu đã kêu tên của nàng rồi, có thể thấy được cái bẫy này quả nhiên được thiết kế để đợi nàng đến. Ninh Tiểu Nhàn thản nhiên nói: “Lời là ngươi dạy hắn nói, cho nên này sơ hở cũng do ngươi lộ ra mà không phải do hắn.” Đưa tay chỉ mấy cây tùng kia nói: “Mấy vết thương trên cây là bị cương khí đánh, cây trong rừng đều đổ, bị các ngươi kéo đi, chỉ có trên cái cây cách đây khá xa một chút mới để lại dấu vết cực kì nhỏ. Chập tối ngày hôm qua hắn thấy được cuộc chiến đấu, lại qua một canh giờ cũng chính là sau khi trời tối mới trở lại nơi này. Haiz, lấy nhãn lực một người phàm tục lại dưới ánh sáng như vậy, làm sao có thể thấy vết rạch mảnh như sợi tóc ở trên cây?”
“Nếu hắn không nhìn thấy, như vậy lời đó có người dạy hắn nói.” Nàng chậm rãi nói: “Đã có người dạy hắn, như vậy chính là đặc biệt muốn dụ bọn ta đến chỗ này. Đúng không?”
Người kia vỗ tay nói: “Tâm tư thông minh, xem ra có thể suy một ra ba, ta rất vừa ý. Chờ sau khi ngươi chịu trói, ta sẽ giữ ngươi lại tự mình dạy dỗ, làm cho tất cả các nam nhân đều quỳ gối dưới gấu váy của ngươi.” Hiện tại hắn đã đứng ở chỗ sáng, chính là mỹ nam tử khuôn mặt như ngọc, môi son, cao ráo hoa phục, nhìn qua còn có mấy phần chính khí, song cho dù giọng nói hết sức ôn hòa nhưng lời nói ra lại tràn ngập dâm tà và ác độc.
Ninh Tiểu Nhàn cũng nổi giận, chẳng qua hiện tại nàng kiềm chế tốt hơn trước kia, chỉ hỏi: “Ngươi lại muốn đùa giỡn cái gì?” Không đợi hắn trả lời, tùy ý nói: “Được rồi, ta cũng lười biết, lúc này Đậu Nhị đang đâu?”
Nàng không điếm xỉa tới khiến đối phương tức giận nói: “Đậu Nhị cái tên ăn cây táo, rào cây sung đã bị bắt giữ, đang chờ mấy vị bên cạnh ngươi đi làm bạn đây.”
Nàng nghĩ thầm, nếu đối phương dùng từ “Ăn cây táo, rào cây sung” như vậy người trước mắt nếu không phải là người của Minh Thủy Tông thì chính là Thiên Thượng Cư. Thời gian đánh cướp đám hầu gái đã qua nhiều ngày như vậy, Minh Thủy Tông cho dù chậm chạp hơn nữa cũng phải phản ứng. Nhóm hầu gái này là thành phẩm bán ở chỗ đấu giá năm sau của Thiên Thượng Cư, một khi đánh mất sẽ tạo thành tổn thất rất lớn, Vì vậy chắc chắn họ sẽ phải phái người chặn đường đoạt về. Chẳng qua Minh Thủy tông cũng biết, đôi chị em song sinh này không giống các mỹ nữ khác, thiếu một thì giá trị con người sẽ giảm rất nhiều. Cho nên lần mua bán này thu lợi tuyệt không phong phú như trước kia. Tính toán chỉ có thể truy đuổi mấy mỹ nữ, vấn đề là vãn hồi lại bao nhiêu tổn thất. Hơn nữa trong chuyến hành trình này còn có một cô gái có thể chất Lịch Trung Kim, bức họa lại được Chung Ly Hạo đưa đến trong tông.
Quả nhiên nghe hắn nói tiếp: “... Kẻ bất tài ta là phó tông chủ Minh Thủy tông – Văn Nhân Bác. Ninh Tiểu Nhàn ngươi thúc thủ chịu trói, ta bảo đảm sau đó ngươi thoải mái không cần phải chịu khổ.”
Mỗi câu nói của hắn đều một câu hai ý nghĩa, làm con gái nghe vào tai khó chịu nói không ra lời. Ninh Tiểu Nhàn nhíu nhíu mày, quyết định không nói nhảm với hắn. Trường Thiên thuận miệng hạ lệnh, Thất Tử bên cạnh nàng lắc mình một cái nhào về phía Văn Nhân Bác.
Tên kia không né không tránh, nhìn Thất Tử xông lên trên mặt lại còn mang theo ý cười, một bộ dáng không hề sợ hãi. Quả nhiên Thất Tử còn chưa vọt tới trước mặt hắn, phía trước người hắn ta phát ra một đạo ánh sáng màu xanh gợn sóng. Ánh sáng đó chợt lóe lên, thoạt nhìn cũng không nổi bật lắm nhưng lại cứng rắn bắn ngược Thất Tử ra ngoài!
Phải biết rằng, sau khi trên người hắn có thêm lực lượng của thất tượng, dù chưa dốc hết toàn lực, sức lực bổ nhào về phía trước cộng thêm tốc độ là cực kỳ lớn. Nhưng tầng vách ngăn màu xanh nhạt này lại có thể đem công kích của hắn từng chút một không lọt một giọt bắn toàn bộ ra ngoài. May mà bản thân hắn phản ứng cực nhanh, sau khi bị bắn trở lại trên không trung lộn nhào đổi hướng, lướt nhẹ trở về bên cạnh Ninh Tiểu Nhàn, lắc đầu mấy cái, xem ra cũng bị sức lực của mình đụng tới hoa mắt chóng mặt.
Trên mặt đất có mai phục?
Thất Tử vẫn không nói gì, đột nhiên giẫm đạp xuống mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.