Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 357: Thủ túc tương tàn




Edit: Trang Ju
Beta: Tiểu Tuyền
Bách Tùng Hàn là một bùa sư, đối với vật lộn cận chiến không tinh thông lắm, đối mặt với một kiếm hội tụ tràn đầy cừu hận bén nhọn của Hình Đại, hắn làm sao tránh được?
Bách Tùng Hàn đúng là không có tránh thoát, một kiếm này nhanh như chớp thẳng tắp chém tới từ bên hông của hắn. Hình Đại thích nhất đem người chém eo, bởi vì người bị cực hình này nhất thời sẽ không chết, còn phải chịu đựng rất nhiều đau đớn mới có thể chết đi. Người lập kỷ lục cao nhất, bị hắn chém phía sau eo, phải gào khóc ước chừng tầm một canh giờ mới cạn máu mà chết.
Có điều trên mặt Hình Đại không có vẻ vui mừng, chẳng qua là càng tức giận hơn. Hắn rất hiểu cảm giác linh kiếm đâm vào thân thể, lần này nhẹ bẫng như xẹt qua không khí, nơi nào chém trúng người chứ? Thân ảnh của Bách Tùng ở trong không khí cũng từ từ biến mất.
Hẳn là ảo ảnh! Chân thân của lão tiểu tử đó không biết trốn đi từ lúc nào, chỉ phóng ảo ảnh ở giữa sân, còn giấu diếm được tất cả tai mắt của mọi người.
Nếu đến lúc này còn không biết có người bố trí bẫy rập đối phó bọn họ thì người trong sân cũng quá đần. Trong khi Hình Đại thở hổn hển, cẩm bào nam tử tự giễu, khóe miệng khẽ nhếch lên, sắc mặt hắn chẳng biết tại sao một mảnh ửng hồng, sau đó cố gắng ngồi thẳng thân thể, lạnh lùng nói: “Ra đi, ngươi còn muốn trốn tới lúc nào?”
Đoàn người trong rừng chậm rãi đi ra.
Người đi đầu, phong thần tuấn lãng, hồng bào tung bay, giữa lông mày lúc nào cũng là nụ cười sáng rỡ, không phải là Mịch La còn có thể người nào?
“Đại ca, bắt nghiệt chướng nguy hiểm bực này, sao không gọi ta cùng đi? Phải biết huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim.”
Hắn trên cao nhìn xuống, nhìn Khánh Kị công tử nửa ngồi dưới đất. Cái huynh đệ cùng cha khác mẹ này có đôi mắt đỏ tươi giống hắn.
Khánh Kị công tử khẽ thở dài một hơi nói: “Ngươi căn bản không có bị thương, mới vừa rồi người bị Ôn Yêu đánh lén không phải là ngươi.” Đây là câu khẳng định không phải là câu hỏi nghi vấn. Hắn nhận được thám tử phía trước báo lại, nói lúc Mịch La cùng Ôn Yêu đánh nhau đã bị thương, sinh tử chưa rõ, lường trước thủ hạ của Mịch La không rảnh để đi bắt nó, lúc này hắn mới yên tâm lớn mật ra tay đối phó Ôn Yêu trước.
Nhưng loại tình báo này, dù sao cũng là dùng hai mắt người khác, lỗ tai người khác. Nếu như hắn đích thân tới hiện trường biết đâu có thể phát hiện một chút thủ đoạn của Mịch La rồi, đáng tiếc a.
Mịch La híp mắt, cười nói: “Nếu Mịch La không bị thương, đại ca làm sao dám yên tâm lớn mật đối phó Ôn Yêu?”
Khánh Kị hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cũng tính toán thật tốt. Để cho ta thu thập nó, ngươi ngồi đợi ngư ông đắc lợi.”
Mịch La đằng hắng hai tiếng, lắc đầu: “Ca ca thân ái của ta, làm sao ngươi vẫn không hiểu, nếu ta muốn giết Ôn Yêu, mới vừa rồi đã dứt khoát giết,không thể nào khiến nó chạy khỏi lòng bàn tay của ta.” Hắn gằn từng chữ, “Từ lúc vừa mới bắt đầu, người ta muốn đối phó chính là ngươi, không phải là Ôn Yêu.”
Hắn ôn nhu nói: “Mấy ngày trước chúng ta đã hàn huyên với nhau, đại ca  đã có lòng yêu mến. Ta đây làm đệ đệ nhất định phải báo đáp, không ngờ cơ hội tới nhanh như vậy.”
Mấy canh giờ trước hắn đặc biệt đem tin tức Ôn Yêu tiết lộ cho gian tế nằm vùng ở trong đám thủ hạ của mình, để cho hắn khó mà chuẩn bị đầy đủ. Nếu không, đối phó loại Ôn Yêu thiên phú kỳ dị tinh quái này, cũng không phải chỉ nhờ vào hai cao thủ kiếm đạo như vậy. Mà phải là kỳ năng dị sĩ như Bách Tùng Hàn. Khánh Kị vẫn cảm thán lần này bắt quá mức vội vàng, sự thật lòng hắn cũng chỉ có thể vội vàng như vậy.
Trong lúc Ôn Yêu đánh nhau ở bên trong, Mịch La cố ý ra lệnh thế thân của mình ngụy trang bị thương ngã xuống đất. Ngay cả phương hướng cuối cùng Ôn Yêu chạy trốn, cũng là hắn thiết kế. Hắn đã trải qua sa trường, biết rõ cái gọi là kế “Vây ba để một”.Lúc ấy Ôn Yêu vội vã chọn phương hướng ít người nhất chạy trốn. Cái hướng kia, nhắm thẳng vào chỗ ở của Khánh Kị công tử.
Hắn chính là muốn buộc Khánh Kị động thủ.
Tài liệu có liên quan đến Ôn Yêu ở trong tay Mịch La, so sánh với Khánh Kị đầy đủ hơn nhiều lắm, biết rõ Ôn Yêu khó dây dưa. Giết địch một ngàn, tự thương tổn tám trăm, Khánh Kị vội vã điều nhân thủ tới. Cho dù có thu thập được con yêu quái đã sống trên vạn năm, thì mình cũng phải trả một cái giá thật lớn.
Cục diện trước mắt quả nhiên làm Mịch La hết sức hài lòng. Người Khánh Kị mang đến tạm thời căn bản đều chết sạch, hiện tại trong sân chỉ còn lại có một Hình Đại và một tên lâu la không biết tên, người ca ca này của mình lại không tu luyện khắc khổ lắm. Hiện tại thực lực cũng chỉ là Hóa Thần sơ kỳ.
Mỗi một bước trong kế sách của hắn đều có hiệu lực. Trước mắt, còn có kết quả nào hoàn mỹ hơn hay sao?
Khánh Kị nhìn vào đôi mắt giống mình như đúc với vẻ khó có thể tin, lúc này mới phát hiện hai cặp mắt sát khí bức người, cơ hồ cũng là giống nhau như đúc: “Ngươi...... Muốn giết ta? Ngươi dám giết ta? Không sợ lão đầu tử......”
Lão Thiên hồ – chủ nhân phủ Phụng Thiên mặc dù đã gần đến cảnh thiên nhân ngũ suy, sớm muộn gì cũng chết, nhưng hung uy vẫn còn.
“Giết ngươi không phải là ta, mà chính là Ôn Yêu!” Mịch La cắt đứt lời của hắn, dù bận vẫn ung dung nói, “Vì mấy chục vạn công đức kia, vì muôn dân trăm họ, Khánh Kị công tử phủ Phụng Thiên truy kích Ôn Yêu, bất hạnh bỏ mình. Nếu như Lão đầu tử không nhớ ra được điểm này, ta tùy thời cũng có thể nhắc nhở ông ấy! Chớ quên, lần trước ta ở phía Bắc tác chiến đột nhiên bị thương, cũng không phải là cái bẫy ‘ ngoại địch ’ đánh lén sao?” Hắn đem hai chữ “Ngoại địch” gằn rất nặng, ý là nhắc nhở Khánh Kị, giết người chỉ cần một lý do cũng đủ.
Trong lòng Khánh Kị trầm xuống. Bên cạnh chỉ có  Hình Đại, tu vi của hắn mặc dù tinh thâm, nhưng song quyền nan địch tứ thủ. Người đứng sau Mịch La phẩm cấp Đại Thừa kỳ trở lên  ít nhất có bốn, đệ đệ âm hiểm này nói không sai, mới vừa rồi nếu nó thật muốn thu thập Ôn Yêu, dứt khoát sẽ không để Ôn Yêu còn có cơ hội chạy trốn tới bên này.
Hắn giương mắt yên lặng nhìn Mịch La. Người em từ nhỏ mà hắn vẫn coi thường hiện tại đđang ứng yên, trên người không nhiễm một hạt bụi, lấy thái độ đặc biệt xấc láo của tộc Thiên Hồ nói với hắn: “Thời gian Đại ca trì hoãn lâu như vậy, linh dược ăn vào đoán chừng nên có hiệu lực đi? Ừ, có lẽ không có? Bách Tùng Hàn, ngươi tới nói cho đại công tử biết chuyện gì xảy ra.”
Thân ảnh Bách Tùng Hàn hèn mọn từ phía sau Mịch La đi ra, hướng Khánh Kị cung kính hành lễ, lúc này mới nghiêm mặt nói: “Hiệu lực của đôi bùa chết thay trắng đen không giả, nhưng ở phía trên bùa chết thay màu trắng ta còn thả một chút xíu huyết phí tán, khi bùa chết thay hoạt động trên người đại công tử có ôn độc, cũng đem đạo hàn khí giải hết rồi, cái này cũng không tốt, huyết phí tán vừa rồi nhất định khiến cho ngài ngũ tạng như đốt......”
Khánh Kị ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Bách Tùng Hàn, ngươi được lắm.”
Bách Tùng Hàn nghe vậy liền thi lễ một cái: “Khánh Kị công tử cũng là yêu trung hào kiệt, đáng tiếc vừa bắt đầu ta đã theo Mịch La công tử, nếu không nhất định sẽ trung thành phụng ngài làm chủ.”
“Tốt, thật là con chó ngoan.” Khánh Kị nhắm mắt, cũng lười nhìn lại hắn, “Chính là huyết phí tán mà thôi, vì sao ta đến bây giờ còn không đứng lên được?”
“Khụ, mới vừa rồi đại công tử len lén nuốt một viên Ngũ Vị Uẩn linh đan, đây là thuốc tốt nhất của phủ Phụng Thiên, theo lý thuyết chính là thuốc giảu huyết phí tán, thuốc đến giải ngay.” Bách Tùng Hàn liền ho một tiếng, “Đáng tiếc Huyết phí tán của ta là do Mịch La công tử tìm cao nhân chế biến, bên trong có một vị đan tâm mộc, gặp Ngũ Vị Uẩn linh đan sẽ chuyển thành  hiệu quả tê dại. Cho nên tán độc của huyết phí tán mặc dù giải, nhưng hiện tại cả người của ngài đều bủn rủn, không thể động đậy.”
Khánh Kị cười thảm một tiếng: “Nếu đã như thế, ngươi vì sao không dứt khoát để cho ôn độc trên người ta phát tác?”
Mịch La lắc đầu: ” Dù sao gươi cũng là đại công tử của phủ Phụng Thiên, sao lại chết đi không có tôn nghiêm như vậy? Rồi lại nói, trên người của ngươi linh dược dồi dào, cho dù là ôn độc cũng không dễ dàng lấy mạng của ngươi đúng không?” khóe môi hắn khẽ mỉm cười, “Hiện tại, chuyện xưa đã trả xong, đại ca thân yêu, ngươi nên lên đường. Ngươi hi vọng chết đi như thế nào? Ta nhất định thỏa mãn.”
Trong con ngươi đỏ rực của hắn, đắc ý giống như chơi trò mèo vờn chuột cực kỳ.
Khánh Kị thẳng tắp nhìn hắn một lúc lâu, chỗ sâu trong đáy mắt chớp động lên ánh sáng châm chọc, để cho Mịch La đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái.
“Thật là đệ đệ tốt của ta, mọi thứ đều tính đến. Đáng tiếc, ngươi duy nhất không tính đến chuyện này.” Đại công tử phủ Phụng Thiên đột nhiên cười, giống như là trong lòng đột nhiên làm ra một quyết định, ngay tiếp theo cả người liền thanh tĩnh lại.
Hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng. Nội dung nói ra ngay cả Mịch La nghe đều sửng sốt, nhất thời quên để mọi người động thủ.
“Cứu mạng a ——!”
Khánh Kị hôm nay thế đơn lực bạc, thân vùi lấp trong vòng vây, hắn gào to như vậy rất không phong độ, là muốn hướng người nào cầu cứu?
Giờ này khắc này, ai có thể động thủ giúp hắn?
====
“Cao nhân” đang ẩn ở mấy trượng bên ngoài, nghe lén bọn họ nói chuyện. Toàn bộ  kế hoạch Mịch La cũng không có nói cho nàng biết, cho nên nàng không biết người này chính là mục tiêu, lại là ca ca của hắn. Có điều nghĩ lại đối với chuyện giữa huynh đệ tranh đấu lẫn nhau lâu, vô luận có chuyện Ôn Yêu này hay không, bọn họ sớm muộn gì cũng là kết cục không chết không thôi.
Trường Thiên ở nàng bên tai trầm thấp cẩn thận nói: “Đi thôi”.
Nàng không ngu ngốc, cho nên biết mình tốt nhất thừa dịp lúc này chạy đi. Phủ Phụng Thiên thế lực lớn, mà loại bí sự Đại công tử Nhị công tử thủ túc tương tàn bị người ngoài như nàng biết rồi, dù sao cũng là loại tai hoạ ngầm. Mịch La tâm kế thâm sâu, thủ đoạn ùn ùn, ai bảo đảm hắn thu thập Khánh Kị xong sau đó trở đầu để đối phó nàng chứ?
Lúc này chính là cơ hội rút lui.
Đồ Tẫn cùng Thất tử cũng phải bày mưu đặt kế, ba người dưới sự che chở của rừng tậm chậm rãi lui về phía sau, quả nhiên không làm kinh động bất luận kẻ nào.
Đáng tiếc thế sự luôn là ngoài dự đoán mọi người. Nàng mới lui ra mấy bước, Trường Thiên đột nhiên quát một tiếng nói: “Dừng lại, Ôn Yêu ở phía sau nàng!”
Thân thể mềm mại của nàng đột nhiên cứng ngắc, thoáng nhìn về phía sau, trên cỏ cách mắt cá chân nàng không tới hai thước có một sợi khói màu xanh biếc  nhẹ nhàng bay bổng bất định, giống như là chờ con mồi tự chui đầu vào lưới. Nếu không phải Trường Thiên nhắc nhở, nói không chừng nàng sẽ trực tiếp đụng phải vào.
Tất cả mọi người ở đây đều chủ quan rồi.
Thì ra mới vừa rồi thoát khỏi mặt đất dây dưa Khánh Kị, cũng không phải là chân thân cuối cùng của Ôn Yêu. Nghĩ đến cũng đúng, lão yêu quái sống lâu như nó, làm sao vừa mới đánh nhau đã bị nhốt vào lồng? Cũng phải giấu lại nghề chứ, còn có ai có thể so với lão già bị phong ấn trên vạn năm, hiểu được đạo lý “Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt”?
Nó ở hai nhóm người phía trước châm một mồi lửa, bọn hắn bây giờ đã muốn đánh sống đánh chết quên cả trời đất,  Ôn Yêu này liền chui xuống đất mà chạy.
Hiện tại Ninh Tiểu Nhàn thu lại hơi thở toàn thân, cho nên Ôn Yêu xem nàng là người phàm, cũng là một ký chủ tốt đúng không?
Nàng nín hơi ngưng thần, từng cái tế bào toàn thân đều tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.