Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 273: Gây khó khăn




Edit: Hàn Tuyết
Beta: Tiểu Tuyền
Sau đó Lý Kiến Minh xoay người nghiêm mặt nói với Diệu Thiên Tuyết “Hắn có thể trộm lời nhắn, có thể sửa đổi văn kiện, tạo sổ sách giả, tiến tới lừa gạt …, ở trung gian kiếm tiền bỏ túi riêng. nếu không tìm ra con chuột lớn này, lưu lại tai họa ngày sau!”
Người ở giữa sân nghe hắn nói có lý, nhất thời đều chìm vào suy tư không lên tiếng. Không khí gây khó dễ Lý Kiến Minh bị hóa giải không ít.
Tên họ Lý này, mắng cũng quá độc, từ trên mũi đao sắt bén như vậy, vẫn có thể tránh được danh tiếng. Trong lòng Bùi Vu Viễn nhảy dựng, giọng lanh lảnh nói: “Đừng kéo sang chuyện khác, hiện tại trước làm rõ chuyện Xà Thiệt thảo còn chuyện chỉnh đốn sổ sách về sau xử lý cũng không muộn. Trong tay Lý phó chủ sự không có tờ giấy, còn có gì có thể chứng minh không?”
Một Các lão khác ngắt lời nói: ” Cực kỳ dễ dàng. Gửi tin hỏi thăm chuyện này ở chỗ Từ Vận Thanh cũng được, để cho hắn chuyển tới một mảnh tin nhắn khác không phải là xong sao?”
Bùi Vu Viễn lắc đầu: “Sau khi chuyện này bị ta phát hiện, ta đã hỏi tất cả Các lão, chỉ có Từ Vận Thanh là không trả lời lại! Hôm nay ta hỏi tổng bộ tư (hành chính tổng hợp ty), mới biết được hôm qua hắn vừa lên đường đi Trung Châu rồi, lộ trình quá xa, đưa tin thì ít nhất phải bốn ngày mới nhận được”
“Vậy liền chờ thêm bốn ngày là được, vì sao hôm nay phải triệu tập các lão?” Vẫn là tên các lão kia mở miệng nói.
Bùi Vu Viễn cười lạnh nói: “Bởi vì Lý phó chủ sự đã tặng cả gốc cây Bạch Hoa Xà Thiệt thảo ra ngoài, nếu không vội vàng đoạt về, nói không chừng đã bị dùng xong rồi!” Lời này vừa nói ra, tạo thành một trận ồn ào.
Trong đầu Lý Kiến Minh cũng là một trận ong ong, bởi vì lời này của Bùi Vu Viễn có ý ngầm, trong đám người bên cạnh mình có gài tai mắt của hắn. Nếu không Xà Thiệt thảo đưa cho người nào, họ Bùi làm sao biết được?
Diệu Thiên Tuyết nhíu mày nói: “Lý phó chủ sự, việc này là ngươi không đúng. Bạch hoa Xà Thiệt thảo giá trị hơn trăm vạn. Trong các cũng chỉ có một bụi, còn bỏ ra số tiền lớn mời người chăm sóc nhiều năm. Ngươi đưa sổ sách lấy đồ tới cho ta ký tên, cũng chỉ nói cần điều phối sử dụng lá Xà Thiệt thảo. Nhưng không nói rõ tặng cả bụi Xà Thiệt thảo cho người ta. Ngay cả lá cỏ, mỗi một tấm cũng giá trị mười vạn linh thạch, sao ngươi dám giẫm đạp bảo vật trong các như thế?”
Nàng lạnh lùng lên tiếng nói: “Người nọ là ai?” Trong đôi mắt đẹp cũng nổi lên vẻ tức giận, cũng chỉ có Lý Kiến Minh mới có thể hiểu tức giận này —— ngay cả ta ngươi cũng gạt?
Cho dù trong lòng hắn thấp thỏm, cũng cảm thấy ấm áp trong lòng, ôn tồn nói: ” Lá Xà Thiệt thảo sau khi tách gốc, chỉ có thể sống hai canh giờ. Mà ở trong thời gian càng lâu, dược hiệu càng kém. Ta chú ý tới điểm đó, mới đưa cả cây dược thảo cho người nọ.”
Hắn hít sâu một hơi, thành khẩn nói: “Người nọ số tuổi không lớn, lại là người luyện đan có thiên phú nhất mà ta thấy, đan dược nàng luyện ra, dược hiệu tốt hơn hẳn so với những đan sư khác. Trong tay của ta có đan dược nàng luyện Kết Kim Đan và Nguyên Anh đan. Xin các vị xem qua!”
Hắn từ trong ngực lấy ra đan dược mà Ninh Tiểu Nhàn đưa cho. Cung kính hai tay đưa tới. Diệu Thiên Tuyết nhận lấy, mở ra cái hộp ngửi, gật đầu nói: “Mùi thơm ngát xông vào mũi, hình như là dược tốt. Trương các lão, mời kiểm tra hiệu quả một chút xem?”
Trương các lão đang ngồi kia là một luyện đan sư giỏi, tất nhiên là biết nghiệm đan, giờ phút này nhận linh đan xong liền lấy dụng cụ nhỏ ra bắt đầu nghiệm xem.
Lúc này những người khác rối rít nói: “Nghe môn hạ báo lên, ngày hôm trước trong các chúng ta đột nhiên bán ra mấy vị tốt thuốc. Vô luận là đệ tử trong các hay là đệ tử các phái đều tới tìm mua, chẳng lẻ chính là người này luyện ra?”
Lý Kiến Minh kìm hãm nụ cười trên mặt. Chân thành nói: “Chính là người này! Nàng luyện ra hai loại thuốc này, hiệu quả tốt hơn mấy phần so với Kết Kim Đan và Nguyên Anh đan bình thường! Nàng lấy ra mấy vị kỳ dược, sau khi ta trở lại các có lật xem bí điển, mới biết được là kỳ dược xuất hiện thời kỳ thượng cổ, Phương thuốc đến nay đã thất truyền!”
Đa số mọi người trong tịnh xá nhìn nhau, toàn bộ nhẹ gật đầu. Nếu Đa Bảo Các có thể có thêm một vị đại đan sư giỏi, đối với danh vọng trong các, hay là đệ tử Quảng Thành Cung, thì cũng là một tin vui lớn.
Bùi Vu Viễn quan sát nét mặt mọi người, trong lòng thấy không ổn, quay đầu nói với Diệu Thiên Tuyết nói: “Chủ sự, nếu như lúc bình thường, Lý phó chủ sự làm như vậy cũng không coi là quá mức. Nhưng gốc cây Xà Thiệt thảo này, ba tháng trước Khâu phó chưởng giáo đã đồng ý, giao nó cho Lộng U tiên sinh chế thuốc!”
Bịch, lời này như một viên đá tạo lên sóng ngầm ngàn trượng!
Quảng Thành Cung có ba phó chưởng giáo, Khâu Xử Viễn là một trong số đó, không ngờ sớm đã chỉ định đưa Xà Thiệt thảo cho luyện đan đại sư Lộng U tiên sinh. Chuyện này, không dễ dàng giải quyết.
Diệu Thiên Tuyết mặc kệ những người khác thì thầm với nhau. Nàng nghiêng mắt nhìn sắc mặt đột biến của Lý Kiến Minh, không để lại dấu vết mà thu hồi ánh mắt, cau mày nói: “Bùi phó chủ sự, sao ta lại không biết chuyện này thế?”
Bùi Vu Viễn cung kính nói: “Lúc ấy Diệu chủ sự đang ở núi Tây Lương, chuyện này lại không quá khẩn cấp, cho nên viết tin xong đặt ở trong đống đơn công việc bị quên mất. Mấy ngày nay Diệu chủ sự mới trở về, có lẽ trong các cũng không báo lại việc này, bởi vì Xà Thiệt thảo với tư cách là bảo vật trấn các, chưa từng rời đi ôn phòng một bước!” Nói xong một câu cuối cùng, hắn không nhịn được ném đá giấu tay.
Lý Kiến Minh đứng lên, nghiêm mặt nói: “Chuyện này ta thật không biết!”
Bùi Vu Viễn cười lạnh nói: “Ba tháng trước, Lý phó chủ sự còn ở trong trận Luân Hồi truyền thuyết kia, sau khi trở về nói như vậy chắc hẳn cũng không có thời gian tự mình đi xem sự vụ đơn từ công việc, sao sẽ biết chuyện này?”
Mặc dù Lý Kiến Minh biết rõ trong lời nói của tên này còn ẩn chứa đao kiếm, nhưng hơn phân nửa là sự thật, phản bác không được, không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống, lặng yên không lên tiếng.
Lúc này, Trương các lão chịu trách nhiệm kiểm nghiệm đan dược đã kết thúc công việc, đi tới kích động nói: “Hai viên đan dược kia, dược hiệu quả thật thần kỳ. Nếu là tu sĩ đại viên mãn sử dụng, Viên kết Kim Đan này có thể tăng 5% thành công đánh sâu vào Kim Đan Kỳ so với đan thường; mà Nguyên Anh đan này, tỷ lệ thành công có thể đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ là 4% so với đan thường!” Hắn quay đầu nói với Lý Kiến Minh “Vị đan sư này hiện tại ở nơi nào, ta muốn đi trước lãnh giáo một phen!”
Hai chữ lãnh giáo, vốn là mang theo vài phần không khách khí, nhưng giờ phút này từ trong miệng hắn nói ra, người người đương nhiên cũng biết hắn thật lòng thành tâm muốn thỉnh giáo người ta, bởi vì hai viên linh đan này biểu hiện thật sự không tầm thường. Bình thường Kết Kim Đan và Nguyên Anh đan, cũng chỉ giúp tu sĩ thêm mười phần trăm và năm phần trăm tỷ lệ thành công thôi, hai viên đan dược ngược lại, mạnh mẽ tăng tỷ lệ thành công lên một mảng lớn. Đây là dược hiệu bá đạo bực nào?
Giá tiền hai viên đan dược này, căn bản không phải là gấp đôi kết Kim Đan và Nguyên Anh đan bình thường! Dù là đắt gấp hai lần nữa, các tu sĩ cũng nguyện ý được nó vào trong tay, chỉ vì sớm một chút phá cảnh thành công, ít đi mấy phần nỗi khổ thất bại lúc thần hồn xé rách!
Sắc mặt Diệu Thiên Tuyết hơi nguôi giận, ho nhẹ một tiếng nói: “Đúng là như thế, xin Lý phó chủ sự mời vị đan sư này tới. Chúng ta muốn biết hắn rốt cuộc nắm chắc mấy phần luyện chế thành công Hóa Thần đan.”
Lý Kiến Minh nghe ra trong lời nói của nàng có ý bảo vệ, cảm kích nói: “Sáng sớm hôm qua ta vừa cùng vị tiểu hữu này hẹn ước, sáng nay nàng liền có thể đem đan dược Hóa Thần đan luyện chế xong đưa tới!”
“Sáng nay liền có thể đưa đến? Vị đan sư này khẩu khí thật lớn, lão phu nguyện ý chờ đợi!” Diệu Thiên Tuyết còn chưa trả lời, một giọng nói tinh anh già nua liền từ ngoài xa mà truyền tới.
Giọng nói này vừa vang lên, Bùi Vu Viễn lập tức lộ vẻ vui mừng. Đôi mi thanh tú của Diệu Thiên Tuyết nhíu lại, đứng lên xoay người hướng cửa nghênh đón, chắp tay làm lễ ra mắt, mỉm cười nói: “Lộng U tiền bối đại giá quang lâm, Đa Bảo Các hết sức vinh hạnh!”
Người tới là lão nhân đang mặc áo đen, râu tóc như tuyết, đầu tóc xử lý được thật chỉnh tề, song sắc mặt vô cùng tốt, vừa vặn đúng với bốn chữ chân lý”Hạc phát đồng nhan”( già nhưng vẫn tráng kiện). Lưng của lão thẳng tắp, trong mắt tinh thần đầy đủ, người một phòng đều không thể phát giác lão đến khi nào, hiển nhiên trong người cũng có đại thần thông.
Lão chính là đan sư hơn bảy trăm tuổi Từ Lộng U, là người đương thời có thể luyện ra đan Hóa Thừa Đan hiếm có. Hóa Thừa đan chính là trợ giúp tu sĩ Luyện Hư kỳ đại viên mãn, sử dụng đan dược hướng tới lúc đánh sâu vào Đại Thừa. Nếu nói đan sư có thể luyện chế Hóa Thần đan là vạn người có một, như vậy đan sư có thể luyện ra Hóa Thừa Đan, dõi mắt cả Nam thiệm bộ châu cũng là vô cùng hiếm có!
Giờ phút này lão mới vừa vượt qua cánh cửa, đã khẽ miệng nói: “Diệu chủ sự khách khí. Ta vừa tới cửa, đã nghe nói có đan sư muốn đưa Hóa Thần Đan mình luyện chế tới, trong lòng nhất thời liền ngứa ngáy hết sức, không kịp đợi chờ người giữ cửa thông báo, tự mình đã chạy tới trước. Xin Diệu chủ sự chớ trách ta.”
Diệu Thiên Tuyết cười nói: “Lộng U tiền bối nói đùa. Ngài có thể hạ mình tới đây, từ trên xuống dưới Đa Bảo Các cầu còn không được.” Sắc mặt nàng nghiêm túc lên tiếng nói, “Đang muốn hỏi thăm tiền bối, ba tháng trước Khâu phó chưởng giáo phái ta có nói muốn giao Xà Thiệt thảo cho tiền bối hay không?”
Từ Lộng U vuốt râu trắng ở hàm dưới nói: “Lúc ấy Khâu Xử Viễn muốn luyện chế một nhóm Hóa Thần Đan cho môn hạ đệ tử. Sau khi ta biết chuyện này, liền nhận lời hắn, ba tháng sau tới lấy thảo luyện dược. Hôm nay đã qua ba tháng, ta đúng hẹn đến đây.” Dựa vào bối phận của lão là có thể gọi đầy đủ tên của Khâu Xử Viễn.
Chuyện này là thật sự!
Sắc mặt Lý Kiến Minh nhất thời trở nên vừa xanh vừa trắng. Bùi Vu Viễn cười nhìn hắn một chút, cũng không lên tiếng, ngồi xem Diệu Thiên Tuyết xử trí hắn như thế nào.
Diệu Thiên Tuyết cũng biết mình không có cách nào bảo vệ Lý Kiến Minh nữa rồi, âm thầm hít sâu một hơi nói: “Lộng U tiền bối, Lý phó chủ sự mới vừa trở lại nhận chức của các ta, không biết ba tháng trước Khâu phó chưởng giáo đặt minh ước này, nên đã đưa Xà Thiệt thảo cho đan sư khác luyện chế rồi. Chuyện này là chúng ta không đúng. . . . . .”
Từ Lộng U khoát tay nói: “Không sao. Mới vừa rồi ta nghe Lý phó chủ sự nói, vị đan sư này đối với đan đạo cũng rất có tâm đắc? Vừa là như thế, ta cùng chờ với các vị ở chỗ này, nếu như hắn thật có thể luyện ra Hóa Thần đan, lão phu tuyệt đối không trách cứ Đa Bảo Các!” Lão ngừng một chút nói “Từ thời kỳ trung cổ tới nay, vô thượng đan đạo từ từ xuống dốc, đến nay đan sư có thể luyện ra Hóa Thần đan cũng đã không còn mấy người nữa. Vừa là đồng đạo có thể tỷ thí với nhau để học hỏi mới là chuyện tốt!”
Lời lão nói đầu tiên là giọng nói chìm, lát sau khẽ nhếch lên hưng phấn, hiển nhiên bao hàm mong đợi, làm người ta vừa nghe liền biết lão tâm ý chân thành. Mọi người đang ngồi ai cũng kính nể nói: “Khó trách trên con đường đan đạo, cũng chỉ nghe nói chỉ có ngàila2 luyện được thần dược Hóa Thừa Đan, hóa ra Lộng U tiên sinh thủy chung chỉ ôm ý nghĩ nghiên cứu, trong mắt chỉ có đan đạo, không giống người ta lục đục với nhau.”
Từ Lộng U ngàn dặm xa xôi chạy tới tham gia xem lễ đại điển. Bùi Vu Viễn phí hết công sức, mới hẹn lão đến buổi lễ của tinh xá Đa Bảo Các, chính là vì cho Lý Kiến Minh một kích trí mạng, vậy mà lão đầu tử ngu ngốc này, thế nhưng nói gì tỷ thí lãnh giáo, chính là chuyện tốt? Sắc mặt hắn như thường, nhưng trong lòng đã đem Từ Lộng U mắng một trăm lần a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.