Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 271: Bắt kẻ địch




Edit: VietAnh
Beta: Tiểu Tuyền
Ở bên trong một phòng yên tĩnh, bốn đại nam nhân chỉ thấy sắc mặt tiểu cô nương trước mặt như tro tàn, hốc mắt nhỏ đã sớm đỏ, nước mắt lưng tròng, hết lần này tới lần khác lại cố nén không để cho nó chảy ra, vươn một đôi tay trắng như tuyết, ngay cả những đường gân xanh dưới da cũng có thể dễ dàng nhìn thấy được, càng lộ vẻ yếu ớt đáng thương hơn, trong lòng đều có chút động lòng, thật là oan uổng nàng sao?
Lão K đi lên trước mấy bước, vốn là giơ gông đến trên cổ tay nàng, thấy thế không khỏi hơi chậm lại, thân thể dường như không hề nghe theo chỉ đạo của mình, hẳn là không muốn đem bộ gông xiềng này đeo trên tay nàng. Dù sao đạo hạnh của hắn cũng thâm hậu chút ít, liền quát lên: “Còn dám làm càn!” đạo tâm không ổn định, dây xích liền rơi nhanh xuống đất.
Mắt thấy đáng lẽ dây xích này phải trói cổ tay Ninh Tiểu Nhàn lại, mắt của nàng còn chưa mở ra, nhưng hai tay như hồ điệp bay lượn, trong nháy mắt lòng bàn tay hướng xuống đâm đi ra ngoài, thẳng đến vị trí ngực của Lão K !
Mới vừa rồi khi Lão K tự mình tiến lên khóa nàng, chính là đoán chừng tu vi cô nương này không sâu, không dám xung đột chính diện với hắn. Mà nói chính xác đạo hạnh của nàng xác thực không cao, nhưng hành động lão luyện lại tàn nhẫn như vậy, không đi tấn công ba tu sĩ cấp thấp kia, ngược lại đối phó khối xương cứng là hắn. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú, lúc này không khỏi quay đầu lại mà hô: “Các ngươi đối phó con chim kia đi!”
Lời này của hắn nói cũng vô ích, bởi vì trong nháy mắt, Thất tử từ ngoài cửa điện đi tới, một đôi móng vuốt sắc nhọn nhắm thẳng đến hai gã tu sĩ Kim Đan kỳ! Tuy đạo hạnh của nó chỉ mới Đại Thành trung kỳ, nhưng ỷ vào mình có tốc độ cực nhanh, hiếu thắng chiến đấu với hai kẻ địch. Nó đam mê đánh lộn, giờ phút này lại đang đánh nhau ở trong không gian hạn hẹp, chính là đến sân nhà nó , hai gã tu sĩ Kim Đan kỳ lại bị nó làm cho luống cuống tay chân.
Lão K nơi nào còn có thể rút ra thời gian đi giúp bọn họ?  Linh khí của hắn tự động hộ thể, trên người cũng dâng lên một tầng hào quang vàng nhạt. Hiển nhiên có pháp khí tự động đỡ cho chủ rồi. Tinh lực trong mắt Ninh Tiểu Nhàn lưu chuyển, hai bàn tay dài mảnh đột nhiên thay đổi phương hướng, hướng dưới xương sườn hắn đâm tới! Lão K dĩ nhiên sẽ không ngồi chờ chết. Trong lòng bàn tay hiện lên pháp khí bổn mạng, cũng là một thanh kiếm Linh Lung, nhắm vào vị trí bả vai nàng. Kiếm quang bén nhọn, Lão K tập trung thần thông thành đinh ốc mạnh mẽ, trong khoảng cách ngắn như vậy  nếu như bị trúng mũi kiếm, hẳn sẽ bị trọng thương.
Hắn chắc chắn Ninh Tiểu Nhàn nhất định không thể trốn. Lúc trước, hắn đã thúc dục pháp khí đánh cho nàng thành trọng thương. Hiện tại, hắn lại muốn làm một lần.
Ninh Tiểu Nhàn cũng không thể không để ý. Bàn tay trắng nõn vươn về trước, cổ tay khẽ đảo một cái. Răng Nanh đã tự động hiện ra, bị nàng nắm ở trong lòng bàn tay. Giờ phút này vật thiếp thân gần bên, chính là ngắn một tấc, một tấc nham hiểm, tốc độ của nàng nhanh gấp đôi so với Lão K. Bảo kiếm của hắn vừa mới thoát ra khỏi vỏ. Răng Nanh đã đến dưới xương sườn hắn.
Lúc này Lão K mới lộ ra vẻ kinh hoàng, bởi vì pháp khí hộ thân này nhìn bên ngoài thì mỏng manh yếu ớt. Nhưng mỗi điểm mỗi phần đều biến hóa, khó mà đoán được, vì vậy các tu sĩ dường như không tìm ra được nhược điểm của nó mà xử lý, song tiểu cô nương trước mắt hắn lại nhìn ra được, hơn nữa còn dùng chủy thủ chớp động tia sáng màu đỏ tươi, trực tiếp đâm tới. Đột nhiên hào quang màu vàng chợt lóe lên, bụp một tiếng tan vỡ giống như xà phòng. Răng Nanh không tốn chút sức nào mà đâm vào dưới xương sườn của hắn!
Lão K cũng phản ứng nhanh kịp thời, Răng Nanh vừa mới công. Hắn đã lui lại hai trượng, nên đòn công kích này chỉ tạo thành vết thương đâm sâu vào xương sườn của hắn khoản nửa đốt ngón tay. Hắn nhe răng cười một tiếng. Dùng tổn thương đổi lại tổn thương, hắn có lời nhất! Tầm long của hắn cũng chém lên trên vai của nàng, lập tức có thể làm cho nàng mất đi tất cả năng lực chống cự.
Nhưng chờ đầu Ninh Tiểu Nhàn ngẩng lên, sắc mặt của hắn mới chính thức thay đổi. Bởi vì tiểu cô nương này, không bị tổn hại tí long tóc nào! Trên thân kiếm Linh Lung của hắn lại có truyền vào linh lực, thế nhưng không có nửa điểm tác dụng, sao có thể được?
Nhưng NinhTiểu Nhàn buồn bực mà nhếch miệng, quy giáp đeo trên lưng rơi xuống không ngờ lóe lên ánh sáng vàng nhạt. Mới vừa rồi vì đánh cho mặt Lão K bị thương, nàng bắt đầu sử dụng quy giáp Trường Thiên luyện chế cho nàng, quả nhiên tiếp nhận được một kích kia của hắn, nhưng thần lực trong cơ thể nháy mắt bị rút đi một phần năm rồi!
Vật này quả nhiên là hao tổn thể lực a, xem ra sau này không phải vạn bất đắc dĩ, không thể dùng loạn. Nàng híp mắt nhìn dưới xương sườn Lão K bị đả thương, thu hồi Răng Nanh lại, mỉm cười nói: “Ngươi thua.”
Nàng đang nói lời vô vị gì? Hắn bị vết thương nhỏ này cũng còn có khả năng tái chiến, mặt Lão K xanh mét như một tờ giấy cất bước về phía trước, mới chịu dùng lại thần thông, vết thương dưới xương sườn đột nhiên chảy ra một dòng máu tươi, trong cơ thể cũng truyền đến đau nhức kinh khủng. Cho dù hắn tu hành hai trăm năm, cũng rất ít chịu đựng đau đớn quá đáng sợ như vậy, giống như muốn rút tủy lột da, moi tim moi phổi.
Hắn há to mồm, bi thảm hét lên, biểu hiện của người này đã đau đớn đến cực hạn! Hắn vừa nỗ lực đi hai bước, lúc này mới ngã xuống đất không dậy nổi, trong miệng tê tâm liệt phế kêu lên nhưng máu tươi dưới xương sườn của hắn giống như chẳng bao giờ dừng được.
Răng Nanh sau khi hấp thu tàn phiến nhỏ màu lam không biết tên kia đã đạt được tầng năng lực thứ nhất—— bại huyết, hôm nay rốt cục ở nơi này đã thí nghiệm trên người Lão K, hiệu quả còn đáng sợ hơn suy nghĩ của Ninh Tiểu Nhàn.
Người tu tiên rất coi trọng mặt mũi, cho dù bị chặt đi tay chân, cũng không phát ra tiếng thét thê lương như vậy. Giọng của hắn bi thảm thế cũng ảnh hưởng nghiêm trọng tới ba tên tu sĩ khác, ba người kia vừa phân thần ra xem một chút, đã bị Thất tử nắm lấy cơ hội cào hai cái ở trên người. Mỏ nó cứng rắn, móng vuốt sắc nhọn ngay cả da thịt kỳ thú luyện cứng hơn sắt cũng có thể cào xuống, huống chi là da tu sĩ loài người? Có một người bị nắm trúng bả vai, móc câu nhất thời xuyên qua xương tỳ bà, làm kình lực cả người hắn hoàn toàn biến mất; tên còn lại bị nắm cổ tay, cũng chỉ nghe răng rắc một tiếng, mắt thấy đã bị gãy.
Còn dư lại một người là tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Hắn tu vi quá thấp, ngược lại Thất tử chưa từng xuất thủ với hắn. Giờ phút này hai phe xu hướng suy tàn đã định, hắn ngẩn ngơ tại chỗ trong nháy mắt, đột nhiên ngự lên pháp khí, xoay người bỏ chạy!
Có lẽ người này công phu đánh nhau không tốt, nhưng tốc độ chạy chốn này quả nhiên là số 1, chỉ thấy vụt thoáng một cái, hắn cũng đã ở xa hơn mười trượng rồi. Hắn đã nghĩ kỹ, chỉ cần ra khỏi hai mươi trượng để cất giọng hô to, cũng đủ kinh động cả núi Hạc Minh. Quảng Thành Cung nghiêm cấm ngoại nhân ẩu đả trong nội cung, nhất định sẽ chạy tới khuyên can, Thiên Lam biệt viện tuy đuối lý, cùng lắm là bị phạt một chút, nhưng nhất định có thể cứu ba vị sư huynh ra.
Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu: thật là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Người này sợ chết như thế, cũng không biết lúc ấy Lão K vì sao chọn hắn vào đội ngũ?
Nàng biết rõ người này trốn cũng không xa.
Quả nhiên trong nháy mắt tiếp theo, thân hình người này lảo đảm một cái, sau đó dùng tư thế ngã lộn nhào, đầu cắm xuống mặt đất. Đồ Tẫn đứng một bên quan sát phát ra một tiếng rống chấn hồn. Tiếng hô này của hắn người khác không nghe được, nhưng chuyên tấn công thần hồn, muốn bắt tiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ còn không quá dễ dàng.
Hắn quay đầu hướng về chiến trường bên trong nhà cũng phát ra một tiếng rống to. Hai gã tu sĩ Kim Đan kỳ trên người đã bị trọng thương, thần hồn lại chợt bị thương, nhất thời ngất đi; Lão K đang trên mặt lăn lóc gào thét , nhưng bởi vì đau đớn vô cùng kịch liệt mà bất tỉnh luôn. Hắn cũng được coi như là đàn ông, ngưng tụ lại chút pháp lực cuối cùng rót lên kiếm Linh Lung, tự kết thúc chính mình. Hắn là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chỉ cần lột thân xác bên ngoài, ngưng tụ thành hình dáng nguyên thần là có thể chạy trốn.
Đáng thương hắn không biết, ngoài cửa đang có một tổ tông chuyên ăn hồn phách . . . . . . May là hắn cũng không còn cơ hội biết. Bởi vì Ninh Tiểu Nhàn nhẹ nhàng vung tay, Răng Nanh vừa bay ra ngoài ngăn cản kiếm Linh Lung, làm hắn tự vận không được .
Dù sao hắn cũng mất hết sức chống cự. Đồ Tẫn đi tới cười nói: “Xem ra không cần ta xuất thủ, hai người vẫn có thể thu thập hết bọn họ.”
Nàng thu hồi thần thông phá huyết của Răng Nanh, Lão K khan giọng kêu thảm mới ngừng lại được. Nàng lấy dây xích đi tới, trực tiếp trói tay Lão K đang không ngừng thở, Thất tử không đợi nàng phân phó, đã mang ba tên tu sĩ  khác đưa tới đây, nhét vào cùng nhau.
Không lâu lúc trước, nàng còn bị Lão K đánh cho hộc máu trọng thương, hôm nay lại có thể cùng Thất tử bắt bọn họ lại dễ dàng. Quả nhiên ngoại trừ cảnh giới bên ngoài bản thân tăng lên, trang bị tốt xấu cũng quan trọng a.
Làm xong những thứ này, nàng vừa bưng nước trà trên bàn lên nhuận cuống họng, thu hồi kết giới cách âm toàn bộ sân nhỏ, lúc này mới cất cao giọng nói: “Còn không hiện thân? Vào lúc canh ba lén lén lút lút lẻn vào phòng nữ tử, là có ý gì?” Nàng dùng lời lúc trước đối mặt nói với đám người Lão K, nhưng bốn người đã bị bọn họ bắt rồi, chung quanh đây làm gì còn có người khác?
Qua hai hơi thở, quả nhiên có người vỗ tay hai cái, khen: “NinhTiểu Nhàn, thính lực thật tốt, thật bản lãnh.” Sau đó người này liền từ bên ngoài viện nhảy vào, phủi một chút tro bụi không tồn tại, lúc này mới bắt đầu bước tới.
Tuy là hắn nhảy tường tiến vào, nhưng nhìn thần thái cử chỉ bình thản ung dung, giống như tường này, viện này, lầu này cũng là nhà của hắn.
Người da mặt dày như vậy, xem như lần đầu tiên nàng biết.
Nàng âm thầm liếc mắt, tức giận nói: “Mịch La công tử thật có nhã hứng, hơn nửa đêm không ngủ, đặc biệt chạy tới tiểu viện của ta nghe góc tường sao?”
Tối nay Mịch La lại là một bộ áo choàng đỏ rực, trên đầu vòng buộc tóc bằng vàng, nếu nói lỗi lạc phong lưu. Ninh Tiểu Nhàn không khỏi ác ý mà nghĩ, phải nên là cẩm y dạ hành, mặc thế là muốn cho ai xem chứ?
Chỉ nghe hắn cười dài nói: “Đêm dài đằng dẵng, không thể ngủ được, vừa lúc nhớ tới thủ hạ không nên thân của ta kia, ban ngày từng cho mấy tu sĩ hỏi đường chỉ lối, tựa hồ chỉ đến trong viện này của ngươi, cho nên vội vàng sang đây xem nhìn, tránh cho có bọn đạo chích tới cửa làm chuyện xấu, quấy rầy cô nương Thanh Mộng.” Một đôi mắt quyét từ đầu đến chân của nàng một cái.
Nam nhân này rốt cuộc là hồ ly hay là sói, làm sao ánh mắt của hắn thoạt nhìn trần trụi , giống như là muốn nhìn thấu nàng từ trong ra ngoài thế?
Đây cũng là ánh mắt nam nhân nhìn nữ nhân, nàng chỉ cảm thấy sống lưng tê dại một trận, rất muốn khoét ánh mắt hắn xuống.
Nàng làm gì đi nói cho ai địa chỉ của nàng, người biết được nàng ở chỗ này cũng không nhiều lắm, nàng vốn cảm thấy đám người tán tu Cô Ngọc Minh kia sẽ không tùy tiện nói địa chỉ của nàng cho người khác biết, hóa ra người này sai sử bọn thủ hạ làm! Mịch La này, thật tìm việc cho nàng làm mà.
Nàng đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiêm cứu của Mịch La, ngoài cười nhưng trong không cười: “Nhàn hạ như thế này, sao ngươi không đi theo vị hôn thê Kim đại tiểu thư chứ?” Lời vừa mới dứt, nàng đã biết hỏng bét. Giọng điệu này hơi giống như ghen.
Quả nhiên ánh mắt Mịch sáng lên, mừng rỡ nói: “Ngươi. . . . . . ?” Không đợi hắn nói tiếp, Ninh Tiểu Nhàn vội vàng ngắt lời: “Đêm đã khuya, Nhị công tử không có việc gì xin mời trở về đi, ta còn muốn ngủ tiếp thêm một lát đây.” Đưa tay che miệng, ngáp một cái, trực tiếp tiễn khách.
Mịch La nhìn  mười ngón tay linh hoạt của nàng, mặc dù móng tay được cắt sạch đẹp nhưng không sơn đến móng tay, nhưng thon dài nhỏ gọn, hình dáng vẫn cực đẹp, cho nên không biết làm sao. rất muốn chộp vào trong tay tinh tế vuốt ve thưởng thức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.