Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 19: Tức nhưỡng thần kỳ




Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
Từ lần đầu tiên nàng nghe nói tới “Tức nhưỡng” đã từng tưởng tượng qua loại thổ nhưỡng thần kỳ này có hình dáng thế nào?
Không thể trách nàng tò mò. Mỗi người Hoa Hạ đối với truyền thuyết về tức nhưỡng đều nhớ kỹ trong lòng, trong《 Sơn Hải kinh · Nội Kinh 》có ghi lại: “Hồng thủy ngập trời, Cổn trộm tức nhưỡng của Đế lấy chặn nước lũ, không làm tùy tùng Đế Mệnh. Đế lệnh cho Chúc Dung giết Cổn tại Vũ Giao. Cổn mang thai sinh ra Vũ, Đế chính là mệnh Vũ dẫn đầu tuyên bố đất đã định Cửu Châu.” Thời điểm thượng cổ hồng thủy tràn lan, mặc dù lão cổn kia giải nguy chống lũ thất bại nhưng bảo vật “Tức nhưỡng ” thần kỳ trong tay hắn, đủ để khiến cho người Hoa Hạ từng đời từng đời miên man suy ngẫm.
Đại khái chỉ có trên thế giới này, tức nhưỡng cùng rất nhiều chuyện và vật thần kỳ khác mới có thể trở thành sự thật? Một loại thổ nhưỡng có thể dựa theo yêu cầu của chủ nhân mà nhanh chóng sinh trưởng.
Nàng đã từng tưởng tượng có lẽ tức nhưỡng là một vùng đất đen, có lẽ là một nắm cát vàng. Nhưng trời ạ, xin lỗi cho trí tưởng tượng của nàng quá mức đơn thuần, vật trước mắt này:
Nó chỉ lớn bằng đầu ngón út nàng, thoạt nhìn nó rất mềm mại, rất bóng loáng, có mùi thơm nhàn nhạt, hiện lên màu vàng, hơn nữa còn trong suốt. Dùng một câu để khái quát chính là…
Đậu má rau xanh đây không phải là thạch rau câu trước kia nàng hay ăn sao?
Nếu thứ này là tức nhưỡng, vậy lúc trước ở địa cầu nàng đã nuốt bao nhiêu tức nhưỡng hả?
Nàng không nhịn được duỗi ngón tay ra, đụng nhẹ vào nó. Ừ, quả nhiên rất bóng loáng cũng rất mềm mại a, hơn nữa, nó còn cử động!
Cảm thấy nàng vuốt ve nó, tức nhưỡng rõ ràng lại có thể ngọa nguậy, nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay nàng giống như một con sủng vật nhỏ muốn lấy lòng chủ nhân.
May mắn thần kinh của nàng thô cứng, may mà nàng không giống đại đa số nữ nhân ở địa cầu lúc thấy động vật nhỏ không rõ ở trên người thì đều vừa thét chói tai vừa cầm nó ném đi. Nàng rất trấn định hỏi Trường Thiên: “Vật này, tại sao lại là vật sống?”
Câu trả lời của Trường Thiên còn tuyệt hơn: “Không phải là vật sống, làm sao có thể sinh trưởng đủ?”
Nói rất đúng a! Trừ sinh vật, còn có loại sinh vật kỳ diệu nào có thể không ngừng lớn lên? Đều do cổ nhân viết sách dùng từ quá ngắn gọn cũng quá mơ hồ, khiến nàng vẫn cho rằng tức nhưỡng chẳng qua chỉ là vật chết, nhiều nhất là một pháp bảo thần kỳ.
“Thoạt nhìn nó nhỏ như vậy, thời kỳ thượng cổ lại có thể chống cự hồng thủy, thật quá thần kỳ.” Đây là dùng góc độ nhìn vấn đề của một người địa cầu.
Trường Thiên lại rất khinh thường: “Đó căn bản không phải cách dùng thực sự nó. Cổn trộm từ chỗ hoàng đế nhưng không hiểu rõ tác dụng chân chính của nó, không ngăn được hồng thủy cũng không trách được nó.”
“Linh lực Nanh thú đã bị lấy ra, ngươi thả tức nhưỡng lên trên mặt đất. Sau đó dùng ý niệm đọc chú ngữ, nó sẽ sinh trưởng rất nhanh.” Hắn bắt đầu đọc một đoạn chú ngữ hết sức khó, dạy cho Ninh Tiểu Nhàn.
Kỳ quái! Sao lúc Trường Thiên đọc lại dễ nghe và thoải mái như vậy. Mà từ trong miệng nàng niệm ra lại vô cùng quái dị và không được tự nhiên? “Thật là khó nghe a!”
“Chớ có được tiện nghi còn khoe mã.” Trường Thiên đối với biểu hiện của nàng tỏ vẻ bất mãn. “Thời kỳ thượng cổ, cái chú ngữ này không biết có bao nhiêu người muốn mà không được!”
Một màn trước mắt cực kỳ thú vị:
Tiểu tức nhưỡng vui sướng run rẩy thân thể, sau đó thân thể bắt đầu bành trướng. Thân thể màu vàng nhạt chiếm diện tích càng lúc càng lớn. Lúc nàng đang xoa xoa mắt, tức nhưỡng trước mắt đã trưởng thành dài mười trượng, một vùng đất nhỏ màu vàng nhạt rộng mười trượng!
Nàng duỗi tay ra có chút khó tin, mặc dù tức nhưỡng trưởng thành, thời điểm tay nàng chỉ sờ nhẹ một cái nó vẫn nhẹ nhàng run rẩy, hiển nhiên là nó đang rất vui vẻ.
“Thật thần kỳ nha!” Nàng lẩm bẩm tự nói. Sinh mệnh vĩ đại và kỳ lạ ở cùng một chỗ quả thực làm cho người ta sinh lòng thán phục.
“Hạt giống ở đâu?”
“Ah, ở chỗ này.” Nàng từ trên người móc ra một túi tiền.
Sau khi làm cơm tối ở phái Xích Tiêu xong, nàng đã chào từ biệt với Thiện trưởng lão rồi, lấy lý do thân nhân ở xa gửi thư tới muốn nàng trở về đoàn tụ. Thiện trưởng lão trầm mặc một lát, xem ra có lòng khuyên nàng ở lại, lại không biết nói từ đâu cho phải, cuối cùng, hắn cũng không nói gì.
Vị lão nhân gia thiện lương này đưa cho nàng mấy thỏi vàng nhỏ, mấy bao ngân lượng. Nàng còn nhờ cậy hắn, lấy được một túi ít hạt giống.
Bản thân hạt giống của môn phái tu tiên đều rất trân quý. Bởi vì mặc dù các tu sĩ không nhớ phàm trần nhưng lương thực sử dụng lại nhất định phải tốt! Đồ ăn phàm trần quá nhiều cặn bã, chỉ có túc mễ* (ngô, gạo) của tiên gia mới có thể dưỡng khí dưỡng thể, sử dụng lâu dài còn có công hiệu dần dần tăng trưởng tu vi. Gạo sử dụng trong yến tiệc mà buổi trưa Ninh Tiểu Nhàn làm chính là gạo tiên gia.
Thiện trưởng lão lấy cho nàng là hạt giống gạo Vân Hương, có màu xanh nhạt. Dưới chân núi phái Xích Tiêu mở ruộng tiên, chuyên môn gieo trồng gạo Vân Hương. Đất đai ở đó cứng hơn thép tinh, nhưng hết lần này tới lần khác gạo Vân Hương lại sinh trưởng ở chỗ như vậy, vô luận gieo trồng hay hái đều không hề dễ dàng. Vì vậy, chỉ có đệ tử phẩm cấp hạch tâm nội môn trở lên của phái Xích Tiêu mới có tư cách hưởng dụng gạo Vân Hương, hơn nữa hàng năm đệ tử nội môn phải dành ra thời gian 10 ngày tới ruộng tiên lao động. Đây là yêu cầu bắt buộc của sư môn không có chỗ thương lượng!
Vì vậy, Thiện trưởng lão đưa loại hạt giống này cho nàng, bản thân đã làm trái với nội quy sư môn, phạm vào kiêng kỵ. Từ đó có thể thấy được hắn rất yêu thích tiểu cô nương người phàm này. Trong lòng Tiểu Nhàn sáng như tuyết, cảm kích không thôi.
Nàng cẩn thận từng li từng tí đổ hạt giống ra, dựa theo phương pháp của Trường Thiên Giáo rắc hạt giống xuống tức nhưỡng.
Mặc dù lúc nàng rắc không có phương pháp gì nhưng sức mạnh của không gian lại có thể bắt buộc mỗi một hạt giống đều rơi đúng vào vị trí của mình. Nàng thậm chí có thể thấy, lúc hạt giống rơi xuống tức nhưỡng, lập tức chầm chậm chìm xuống, tiến vào bức tường kép đông lạnh trong suốt, sau đó nhanh chóng mọc rễ, nẩy mầm!
Tốc độ sinh trưởng bằng mắt thường có thể thấy được! Mới qua một phút đồng hồ, những hạt giống này ở ngay trước mắt nàng đã hoàn thành quá trình từ mọc rễ đến nở hoa.
Quả thật giống như đang xem phim phóng sự nha. Nàng ở trên địa cầu từng thấy qua phương pháp quay phim tốc độ thấp chụp ảnh, tức là để cho người xem trong 6 giây thấy được quá trình nụ hoa nở mà bên ngoài phải cần thời gian ba ngày ba đêm, quá trình từ nụ hoa đến khi nở rộ. Cảnh tượng hiện tại nàng tận mắt thấy rõ ràng như ban ngày, không cần phải trải qua cắt nối biên tập, ghép hoặc sản xuất!
Nàng biết chu kỳ sinh trưởng của cây lúa dài hai trăm ngày. Tại Hoa Hạ, cho dù là giống lúa Hải Nam, lúa sinh trưởng ba vụ thì nhanh nhất cũng cần 100 ngày mới có thể chín. Phái Xích Tiêu Hoa tiêu hao khí lực lớn như vậy khai khẩn đất cứng để gieo trồng gạo Vân Hương, mỗi ngày còn phải phái đệ tử cẩn thận cày đất, giẫy cỏ, tưới nước, lao động thủ công một đoạn thời gian rất dài mới có thể có thu hoạch.
Nhưng trong không gian nhỏ này thì nghịch thiên, trước mặt loại thần vật tức nhưỡng nghịch thiên này, quy luật tự nhiên đều bị đánh tan.
Bỗng nhiên một trận gió xoáy tròn thổi qua, cuốn phấn hoa vào một đóa hoa, lại chuyển sang một đóa hoa khác. Ở đây không có ong mật, chủ nhân Thần Ma Ngục ngay cả chút chuyện ấy cũng suy nghĩ đến, lấy gió thay côn trùng tới thụ phấn hoa. Tâm tư người đó thật tinh tế.
Sau đó, nàng tiếp tục nhìn toàn bộ quá trình lúa trổ bông đòng đòng rồi chín, ở trước mặt nàng từng cái từng cái trình diễn. Thấy nhiều chuyện kì quái dĩ nhiên là không còn quái lạ nữa rồi, tâm lý và năng lực tiếp nhận của nàng vẫn tương đối mạnh nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.