Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 17: Thiếu hiệp lạc đường




Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
Nàng thật sự rất đói bụng, nồi súp khoai lang cũng đã chín, tỏa ra hương thơm câu dẫn con sâu tham ăn trong nàng.
Sau đó, bụng của nàng không chịu thua kém ‘ục ục’ kêu lên một tiếng.
Tiếp đó, Quyền Thập Phương và Trường Thiên thính lực hơn người đều nghe thấy.
Trường Thiên vẫn trầm mặc như trước, chân mày Quyền Thập Phương khẽ động, tựa hồ biết mình nên rời đi nhưng bộ dáng có chút lúng túng. Hắn giật giật môi giống như muốn nói cái gì nhưng vẫn không nói ra.
Chẳng lẽ? Trong đầu Ninh Tiểu Nhàn bỗng xuất hiện một suy đoán: “Quyền thiếu hiệp lạc đường?”
Ý nghĩ này khiến cho chính nàng cũng cảm thấy buồn cười. Ai ngờ Quyền Thập Phương chần chừ hồi lâu mới thấp giọng nói: “Sau khi Ninh cô nương ăn xong có thể ta dẫn trở lại bữa tiệc hay không?” Cảm giác về phương hướng của hắn vẫn luôn không tốt lắm. Kiếm tiên nha vẫn luôn bay tới bay lui trên trời, không cần độn thổ đường phố ngõ xóm làm gì, không nhận ra đường cũng không có gì đáng ngại. Nhưng nơi này là ngọn núi chính của phái Xích Tiêu, ngự kiếm phi hành thì quá không tôn trọng với chủ nhân nên vừa rồi hắn mới đi bộ. Kết quả đi tới đi lui càng ngày cách mục đích càng xa.
Nếu đổi thành những người khác, lúc này nhất định sẽ ném bát tô, lập tức thành thật dẫn hắn trở về. Chỉ có điều nàng lại là Ninh Tiểu Nhàn nha, đối với nàng mà nói, thời gian làm việc đã kết thúc, bây giờ là thời gian cá nhân để nàng nghỉ ngơi, có làm việc hay không cũng phải nhìn tâm tình của nàng! Huống chi, ngay từ lúc bắt đầu tu tiên, Trường Thiên đã nói với nàng, muốn tu tiên trước hết phải tu tâm, luôn vâng vâng dạ dạ với người khác thì còn rèn luyện bản tâm thế nào?
Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là trực giác của nàng cho rằng Quyền Thập Phương thật sự không ngại đợi nàng ăn xong súp khoai lang rồi dẫn hắn trở về.
Cho nên nàng chỉ đáp lại một chữ: “Được!”
Nhưng lúc nàng bắt đầu ăn lại cảm thấy có chút không ổn. Bởi vì Quyền thiếu gia cứ nhìn chằm chằm nàng. Nói đúng hơn thì hắn đang nhìn chằm chằm súp khoai lang trong nồi. Da mặt nàng dù có dày đi nữa cũng không có cách nào ăn khoai lang trước mặt một đại suất ca mà lại để người ta đứng một bên nhìn a!
Vì vậy nàng không thể làm gì khác đành phải nói: “Quyền chân nhân có muốn nếm thử súp khoai lang hay không?” Nếu hắn cự tuyệt, nàng sẽ tranh thủ uống hai phần súp sau đó dẫn hắn trở về. Cảm giác được trai đẹp nhìn chằm chằm khi ăn cơm thật ra cũng không tốt đẹp giống như suy nghĩ nha.
Ai biết Quyền Thập Phương lại đồng ý thật, còn nghiêm túc gật đầu nói: “Có”
Nàng trợn tròn mắt, người này cũng quá thành thật rồi. Quyền đại thiếu gia không cần món ngon trên bữa tiệc, lại chạy tới chỗ này đoạt một nồi súp khoai lang với nàng sao?
Lại thấy Quyền Thập Phương bỗng sờ chiếc nhẫn trong tay một chút, trong tay lập tức có thêm hai cái chén ngọc, hai bộ đũa ngọc. Hành động này lại khiến nàng hâm mộ đến đôi mắt cũng muốn đỏ lên. Nhẫn trữ vật a, có thứ này thật thuận tiện nha! Lại không nghĩ đến, trên người nàng đang vác cả tòa Thần Ma Ngục.
Cũng không đợi nàng đưa tay đón, Quyền Thập Phương đã chủ động múc một chén đưa cho nàng rồi mới múc chén của mình.
Aizz, thực sư là nam nhân tốt biết chăm sóc.
Mới uống một ngụm, chỉ thấy lông mi hắn giương lên, hiển nhiên kinh ngạc sao mùi vị này lại ngon như vậy. Mặc dù tư thế ăn canh của hắn văn nhã nhưng tốc độ ăn lại không chậm chút nào, mới vài ngụm ngay cả vỏ khoai lang trong súp cũng ăn hết sạch.
Nàng rất tinh mắt lập tức nói: “Đừng khách khí, cứ lấy thêm đi.”
Kết quả Quyền Thập Phương cũng ngay lập tức thoải mái múc thêm một chén nữa.
Nàng kinh ngạc nói: “Quyền chân nhân, đồ ăn trên yến tiệc không hợp khẩu vị của ngài sao?” Lại có thể uống súp khoai lang say sưa như vậy. Nếu hắn dám nói đồ ăn yến tiệc mời khách không ngon, bà cô sẽ khinh bỉ hắn cả đời!
“Mai chưởng môn mời khách, mùi vị tất nhiên là ngon, nhưng ta cảm thấy không thể ngon bằng chén súp khoai lang này.” Quyền Thập Phương nói, không có chú ý tới nét mặt Ninh Tiểu Nhàn thoáng cái đã đen.
Ý thế là gì? Nàng cực khổ vất vả muốn chết, tốn rất nhiều tế bào não mới nghĩ ra được món ngon tuyệt thế, lại không bằng món súp khoai lang không cần kỹ thuật hàm lượng sao? Soái ca, ngươi tài giỏi lại đẹp trai thì cũng không thể vũ nhục người ta như thế!
“Khi còn bé nhà ta nghèo, mẫu thân thường xuyên làm súp khoai lang, khiến ta có ấn tượng sâu đậm. Nhưng sau khi lớn lên, ăn ở đâu cũng không có loại hương vị đó, chỉ có món súp của Ninh cô nương có hương vị giống như đúc với mẫu thân ta làm.” Lời của hắn nói có chứa cảm xúc khiến cho người ta không thể không tin.
Hóa ra lúc nhỏ Quyền đẹp trai đã từng rất nghèo a, được rồi như vậy thì tha thứ cho hắn. Nàng lấy ra một vật quơ quơ trước mặt hắn: “Nói toạc ra thì không đáng giá tiền, món súp khoai lang của ta có mùi vị đặc biệt bởi vì bỏ thứ này vào.”
Quyền Thập Phương nhìn lại, không khỏi chợt hiểu ra: “Thì ra là như vậy!” Trong tay nàng cầm một trái táo.
Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên nhớ tới một chuyện nên hỏi: “Đúng rồi, hôm nay Mai đại tiểu thư mặc y phục thế nào?” Kế hoạnh của nàng đã làm hư bộ đồ kia, chắc Mai Uyển Đình phải đặt làm một bộ đồ mới, không biết nàng ấy sẽ mặc y phục thế nào để đi gặp Quyền Thập Phương. Mặc dù Mai Uyển Đình tính tình công chúa kiêu ngạo nhõng nhẽo nhưng nàng ấy cũng chưa làm gì chuyện xấu với Ninh Tiểu Nhàn, thế mà mình lại còn tính kế lên váy của nàng ta, trong lòng nàng có chút áy náy.
Kết quả thiếu niên anh kiệt trước mặt sửng sốt, suy ngẫm cả buổi mới lắc đầu. Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn thở dài, Mai đại tiểu thư một phen chuẩn bị đều làm cho kẻ mù nhìn, Quyền Thập Phương ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn nàng.
Hai người nhanh chóng tiêu diệt hết nồi súp khoai lang, Ninh Tiểu Nhàn rửa sạch nồi chén. Nàng đang muốn dẫn hắn trở về, bỗng nhiên có một nữ đầu bếp vội vàng chạy tới, vừa lau mồ hôi vừa hô: “Tiểu Nhàn! Thiện trưởng lão tìm ngươi đấy, nhanh đi đi. Dù gì ngươi cũng là chủ bếp, trong bữa tiệc lại tự tiện. . . !” Hai chữ “Rời đi” còn chưa nói ra, nàng ta lập tức ngây người. Bởi vì từ trong rừng cây đa đột nhiên có thêm một đại soái ca, hơn nữa còn lễ độ cười cười với nàng.
Ninh Tiểu Nhàn nói xin lỗi với Quyền Thập Phương: “Xem ra ta phải đi trước, xin để nàng dẫn ngươi đi.” Nàng vén áo thi lễ rồi xoay người rời đi.
Lúc này sắc mặt Quyền Thập Phương có chút lúng túng. Cô nương này tuổi còn trẻ mà đã là chủ bếp? Hắn còn nhớ rõ, vừa rồi khi ăn món mỹ vị quý và lạ kia mình đã nói ghét bỏ món ăn đầu bếp làm, còn nói: “Hương vị tất nhiên là tốt, nhưng ta cảm thấy không thể bằng chén súp khoai lang này”, không biết trong lòng người ta sẽ có cảm tưởng gì. Hắn làm người luôn luôn trầm ổn, nhưng khi ở trước mặt cô gái này lại nhiều lần lỡ lời, trước kia chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy.
***
Công việc một ngày đã xong, Ninh Tiểu Nhàn nhanh chóng chạy trở về thôn Thiển Thủy, trước tiên thong thả tắm rửa sạch sẽ. Làm việc bận rộn cả ngày dưới ánh nắng chói chang cả người đã sớm đổ mồ hôi khó ngửi rồi, không tắm rửa sạch sẽ sao có thể đón chào thời khắc quan trọng sắp tới? Ninh Tiểu Nhàn a Ninh Tiểu Nhàn, hôm nay ngươi sẽ phải thoát thai hoán cốt, bước đầu tiên chính là từ người phàm bước lên con đường tu tiên!
Đương nhiên trước tiên nàng đã che ma nhãn lại rồi mới cởi quần áo, nhưng nàng đã quên mất, mặc dù Trường Thiên không nhìn thấy nhưng thính lực lại vô cùng tốt.
Hoa quý thiếu nữ ngồi trong thùng gỗ to vui vẻ tắm rửa. Chỉ tiếng nước chảy bắn lên đã đủ khiến cho người ta mơ màng rồi, huống chi lúc này trong miệng nàng còn đang hát ca khúc cổ quái: “Ta yêu tắm rửa, làn da thật đẹp”.
Trường Thiên ở trong ngục chỉ biết lắc đầu. Nha đầu này có khi tâm tư rất tinh tế, sao lại có lúc thần kinh thô giống như dây thép thế? Hắn không thể nhắm mắt dưỡng thần, bởi vì vừa nhắm mắt lại, tiếng vang phía ngoài càng thêm rõ ràng. Năm giác quan của hắn linh mẫn như thế, Ninh Tiểu Nhàn đeo ma nhãn trước ngực, mùi hương cơ thể của thiếu nữ nhàn nhạt, ấm áp lập tức bao vây lấy hắn. Đáng tiếc nàng căn bản không nghĩ tới chuyện này.
Kể từ khi nàng mở ra cửa lớn của Thần Ma Ngục, linh khí ngoại giới tràn vào cung cấp bổ sung cho hắn. Nếu hắn vẫn muốn duy trì thần trí tỉnh táo thì tiêu hao thần lực sẽ càng lớn. Cách làm sáng suốt nhất là thường xuyên phải phong bế thần thức để bản thân nghỉ ngơi và khôi phục. Song hắn lại không làm như vậy, bởi vì hắn không nhịn được, nhịn không được muốn canh gác ngoại giới, canh gác tiểu nha đầu này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.