Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 117: Thần hỏa luyện hồn




Edit: Nora
Beta: Tiểu Tuyền
“Không sai, là nó… Là thứ nàng tặng ta ngày ấy. Đợi nhiều năm như vậy nàng đều chưa từng hiện thân. Nay con đã được hai mươi, cũng nên tặng nó lại cho con.”
Ôn Lương Vũ là bán yêu nên có khứu giác hơn người, lập tức ngưởi được trên chiếc trâm này có mùi thơm thanh thanh nhàn nhạt, thoang thoảng hàm xúc: “Mẹ con… là hồ yêu? Trên trâm này có khắc chân thân của bà?”
Ôn Cách trầm ngâm nói: “Có lẽ vậy. Trước giờ ta đều chưa từng được thấy chân thân của nàng. Những năm này tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy có dấu vết để lại. Mục đích ta gặp con cũng chính là muốn biết chân tướng hồ ly trên trâm này, đại khái… có lẽ nàng là yêu hồ.”
Ôn Lương Vũ thầm cười khổ trong lòng. Với đạo hạnh này của mình, nếu so với dáng vẻ hồ ly phát ra trên trâm này đâu chỉ kém xa vạn dặm. Nếu mình lớn lên có bộ dạng giống mẫu thân sao cha còn dám đến gần, nào còn có chuyện hạ mình đến?
Hắn vân vê chiếc trâm trên tay, nhịn không được khẽ nắm chặt lại mãi không buông. Ôn Cách nhìn hắn vài lần, chần chờ nói: “Vũ nhi, ta nhốt con trong tiểu viện nhiều năm như vậy, con có hận ta không?”
Ôn Lương Vũ cả kinh nói: “Cha nói gì thế? Mạng của Vũ nhi là do cha cho, nơi này bảo vệ con, con còn cảm kích không kịp, sao có thể nói đến chữ “Hận” chứ?”
“Tốt, tốt” Trong lòng Ôn thành chủ như buông được một tảng đá lớn, vỗ vỗ vai nhi tử nói: “Con là đứa trẻ ngoan, nhưng ta lại không phải một người cha tốt. Ai~, ta thẹn với con.” Dứt lời, Ôn Lương Vũ cung kính tiễn ông đi đến cửa tiểu viện, chậm rãi đi xa.
Ôn Lương Vũ nhìn theo bóng lưng cao ngất của lão cha, ngẫm lại lại thấy trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Lúc này, Ninh Tiểu Nhàn đang định gặp Lưu Mãn Tử bị nàng bắt nhốt vào ngục một lần. Đây dù sao cũng là người đồng loại đầu tiên bị nàng tự tay nhốt vào Thần Ma ngục.
“Á, nữ chủ nhân, người thật muốn gặp hắn sao?” Cùng Kỳ cẩn thận hỏi.
Nàng nhận thấy Trường Thiên đang xem sách tuy không hề chớp mắt nhưng chiếc cằm có chút siết chặt, hiển nhiên là có chút để ý. Ha Ha, rất nhiều hành động vô thức của Trường Thiên bị nàng nhìn thấu rồi, ví như rất nhiều biểu hiện của cơ thể hắn hiện tại đã nói lên hắn không muốn nàng đi thăm hỏi Lưu Mãn Tử. Tại sao vậy?
Nàng liếc xéo lò đan này: “Như thế nào, ta không thể gặp sao?” Khó trách ai cũng muốn làm lão gia quý tộc, cảm giác chèn ép người này thật vui!
“Có thể, có thể!” Cùng Kỳ thoáng cái cười ha ha: “Thần Ma ngục này đều là của chủ nhân, có chỗ nào không được đến chứ. Chỉ là chủ nhân nên chuẩn bị tâm lý, trạng thái của hắn bây giờ… không được tốt lắm.”
Không tốt lắm?
Vì vậy nàng đã chuẩn bị tâm lý để xem đối phương “không tốt lắm” thế nào, nhưng đợi đến lúc đi vào tầng thứ tư Thần Ma ngục quan sát, Ninh Tiểu Nhàn vẫn không khỏi nhíu mày. Trước mắt Lưu Mãn Tử lẳng lặng nằm trong góc phòng giam, hai mắt nhắm nghiền, thần sắc yên ổn, y phục chỉnh tề không chút tổn hại, thoạt nhìn như đang ngủ say. Người bị nghiêm hình thẩm vấn qua không phải phải ngồi ghế hùm, uống nước ớt cay, cộng thêm đầu tóc bù xù, mặt mũi bầm dập, máu tươi be bét, quần áo cũng phải nát bươm dính chút máu sao? Dáng vẻ của Lưu Mãn Tử này sao lại khác xa dự đoán của nàng đến như vậy?
“Bộ dáng này là dáng vẻ bị dùng hình sao?” Nàng hỏi thẳng.
Cùng Kỳ thở dài một hơi nói: “Nếu là gia hình tra tấn thì hắn đã có thể thoải mái chịu đựng rồi. Nữ chủ nhân, tu sĩ khác với thường nhân, chỉ cần bảo vệ được tinh thần thì sẽ không cần quan tâm đến tra tấn trên thân thể, các loại cực hình ngoài da chỉ có thể tổn thương cơ thể hắn mà thôi.”
Nàng nghĩ một chút liền hiểu rõ. Ở thế giới của nàng có vài đặc công được huấn luyện chuyên nghiệp, quả thật lúc bị dụng hình có thể “Thần du vật ngoại” (như đi vào cõi thần tiên), tránh được đau đớn sâu sắc trên thần kinh. Mà ở đây, các tu sĩ trời sinh đã có bản lĩnh này, lợi ích của tu tiên quả nhiên rất nghịch thiên.
“Như vậy, hắn có chỗ nào không tốt?”
“Chỗ ấy!”
Lần theo chỉ điểm của Cùng Kỳ, nàng nhìn về phía ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn áp tường, lúc này mới nhận thấy cái chụp đèn này rất không tầm thường. Cây đèn chỉ lớn bằng bàn tay, phát ra ánh sáng trắng trong suốt nhu hòa nhưng thường xuyên có một làn khói đen lóe lên. Nó được chế từ lưu ly lục giác, trạm trổ tinh tế, sáng long lanh, trên thân đèn còn có hoa văn cực đẹp quấn quanh, xem ra cũng là vật có giá trị xa xỉ, đem ra ngoài ít nhất có thể bán được mấy ngàn lượng. Nhưng lại rất kỳ quái, bảo vật phẩm cấp thế này tốt nhất không nên đặt ở trong tù, mà nên ở trong bí thất của người nào đó mới phải.
Mặt khác, hỏa diễm to như hạt đậu bên trong đèn kia nhìn có chút quen mắt. Nàng nhìn kỹ lại hóa ra là một ngọn lửa đen nhánh đang lặng lẽ cháy, phát ra ánh sáng yêu dị, hơn nữa khi nàng tới gần ngọn lửa này còn như có sự sống bắt đầu vặn vẹo, như đã nhận ra nàng, hoan nghênh nàng. Má ơi! Đây không phải là Huyền Minh thần hỏa của Trường Thiên sao, hơn nữa đáng sợ nhất là bên trong ngọn lửa là lửa đốt hồn phách.
Cuối cùng nàng dời ánh mắt về phía viên châu thiêu đốt đang đặt trong thần hỏa. Viên châu này lớn gần bằng trái banh tennis, bề mặt đều bịt kín, cũng không biết được chế thành từ gì mà bị thần hỏa như vậy thiêu đốt cũng không nứt toác hay hóa thành tro, người xem lại có thể nhìn cả vào bên trong.
Thứ được chứa bên trong cũng rất đơn giản, chỉ là một nhúm sương mù màu trắng, như khói, như sương, như mây, hình thể vô định, biến ảo tự do. Người bình thường nhìn thấy đồ vật linh dị như vậy có lẽ còn có thể kề sát vào quan sát nhưng Ninh Tiểu Nhàn ngược lại lập tức lui ra sau hai bước.
Bởi vì với năng lực của nàng có thể nhìn rõ, sương trắng bên trong viên châu này tụ lại chính là khuôn mặt của Lưu Mãn Tử! Nghiêm khắc mà nói sương trắng này ngưng tụ lại chỉ từ vai của Lưu Mãn Tử trở lên, nhưng lại giống y như cơ thể thật, các sợi hồn phách căn tu của hắn cơ hồ lộ rõ ra.
Trong lòng nàng hiểu rõ nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Đây là hồn phách của Lưu Mãn Tử?”
Trước mắt nàng đang nhìn thấy hồn phách Lưu Mãn Tử lăn qua lăn lại trong viên châu, không ngừng tụ thành khuôn mặt trên mặt viên châu, rồi lại không ngừng tiêu tán đi thành một đám sương trắng. Mỗi một lần hằn lên mặt cầu khuôn mặt đều vô cùng dữ tợn, hai mắt trợn trừng như muốn nứt ra, miệng lại há to như đang kêu gào trong yên lặng, mỗi một cơ trên mặt đều không ngừng run rẩy, hiển nhiên vẫn đang nhận lấy đau đớn. Lưu Mãn Tử như thể đã mất hết thần trí, ngoại trừ hết một lần lại một lần phí công va vào vách viên châu, hoặc là hóa ra song chưởng liều mạng đánh ra bên ngoài thì không biết làm gì khác nữa, đến cả nàng đứng gần như vậy cũng không nhận thấy gì.
Thần sắc thống khổ của hắn quá chân thật, làm cho nàng cũng cảm động, hai tay cứ tuôn mồ hôi lạnh.
“Không sai.” Cùng Kỳ cười nhạo với hồn phách của Lưu Mãn Tử: “Từ khi tên ngu ngốc này bị tóm vào Thần Ma ngục thì hai mắt cứ lảo đảo, xem ra còn có ý định nghĩ ra vài lời nói dối lừa gạt. Hừ hừ, ếch ngồi đáy giếng! Dựa vào kiến thức của hắn, nào biết đâu rằng Trường Thiên đại nhân chưa bao giờ cần phải thẩm vấn phạm nhân!”
“Ta nào nói nhảm với hắn làm gì, liền trực tiếp rút hồn phách của hắn ra. Người nhiều miệng lưỡi, nói sao cũng đều có lý, đến cuối có thể lừa cả thế gian. Nhưng, thần hồn thì chưa bao giờ biết nói dối cả! Rõ một năm một mười, triệt để như toàn bộ nước cờ.”
Lão hổ trên lò đan oán hận nhìn hồn phách Lưu Mãn Tử, giống như người bị đánh trọng thương chính là nó: “Trường Thiên đại nhân nói hắn đả thương hồn phách của người, bởi vậy muốn lấy gậy ông đập lưng ông. Tiểu hỏa chầm chậm thiêu đốt như vậy là có mùi có vị nhất rồi. Nhân gian có nhắc đến loại cực hình “xuống vạc dầu” trong địa ngục cũng tương tự thế này, chỉ có thể nói loài người không có trí tưởng tượng. Loại thống khổ dùng thần hỏa luyện hồn còn đau đớn hơn xuống vạc dầu gấp ngàn lần, gian khổ hơn vạn lần!”
“Huyền Minh thần hỏa của Hám Thiên Thần Quân được xưng là không lệnh không thu, không gì không thể đốt! Trong đó ngọn lửa đốt hồn chuyên để tấn công thần hồn. Thời thượng cổ thần ma đầy trời, còn chưa có ai chịu được thần hỏa của Trường Thiên đại nhân thiêu đốt. Hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà được hưởng qua thần hỏa gia thân đã là cất nhắc hắn lắm rồi!”
Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy lò đan này vuốt mông ngựa trôi chảy như thể bước vào vùng trời mới: “Chiếc đèn nhỏ trên vách đá này cũng là hình cụ trong lao?” Dường như nàng đã biết được công dụng của thứ này, quả nhiên đồ vật đẹp mắt chưa chắc công dụng thật sự sẽ tốt đẹp.
“Không sai! Bộ hình cụ này có hiệu quả cực khủng bố, bộ dạng lại nhỏ nhắn, có mỹ danh là “Nhất Tiêu Dao”.Lưu ly bảo đăng bên dưới có thể tẩm bổ thần hồn, khiến cho lúc nó dụng hình sẽ không bị tổn hại quá nhiều, thuận tiện cho quan giám ngục dễ thu thập những hồn phách này. Viên châu này được gọi là Phong Hồn Cầu.Hồn phách bị nhốt bên trong, một tiếng động cũng không thể thoát ra, nếu không trong ngục này đều tràn ngập tiếng gào thét thảm thiết suốt ngày, còn ra thể thống gì nữa? Những Thần Ma cự yêu còn có thể chịu đựng hơn vài chục năm thì hồn phách mới bị đánh tan. Lưu Mãn Tử này quá vô dụng, mỗi lần luyện hồn phách của hắn liền tiêu tán, nhưng ở bên trong Phong Hồn Cầu này không thể thoát đi đâu mà lại bị ngưng tụ, phải chịu thần hỏa luyện hồn tra tấn lần nữa. Thời gian tra tấn dài ngắn đều phụ thuộc vào quan giám ngục có vui vẻ hay không. Nếu như họ thật sự oán hận thì sẽ dùng thứ này đền đáp lại, không hết không dừng. Rất nhiều thần ma ở thượng cổ nghe thấy danh tiếng “Nhất Tiêu Dao” đều sẽ biến sắc.”
Ở bên trong Phong Hồn Châu sẽ mãi luôn nhận lấy nghiệp hỏa càng thêm đáng sợ khi bị thần hỏa tra tấn! Ninh Tiểu Nhàn vươn tay nắm chặt lan can, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
“Trường Thiên.” Nàng ngập ngừng ấp úng cả buổi: “Thả hồn phách của hắn ra đi. Người này tuy hèn hạ nhưng cũng không phạm phải tội tày trời…”
Hắn không lên tiếng, chỉ là “Nhất Tiêu Dao” trong Huyền Minh thần hỏa đã đột nhiên biến mất, Phong Ma Cầu như nổ bung thành bọt xà phòng bị đâm vỡ. Hồn phách Lưu Mãn Tử như được đại xá, lung lay hai cái liền chui tọt vào thân thể. Hơi tiếp theo hắn liền mở mắt ra, nhìn thấy Ninh Tiểu Nhàn thì toàn thân cả kinh run lên, chỉ quỳ trên mặt đất không thể cúi đầu lạy nổi, nói không ra hơi, thần sắc cực kỳ sợ hãi.
“Xuống đây đi, không còn gì hay để xem nữa đâu.” Lúc này Trường Thiên mới lên tiếng. Hai người trên lầu liếc mắt nhìn nhau, ngoan ngoãn đi xuống.
Hắn biết, chỉ cần nhìn thần sắc trên mặt nàng đã rõ tiểu cô nương này sợ lắm rồi. Hắn liếc nhìn nàng: “Sợ ta sao?”
Ninh Tiểu Nhàn mạnh mẽ lắc đầu. Hắn tuyệt đối sẽ không đối với nàng như vậy, nàng có gì phải sợ chứ!? Trước nay Trường Thiên vẫn luôn rất dịu dàng với nàng, dù có tức giận cũng chỉ đánh vào mông hai cái nhưng lực đạo cũng nhẹ vô cùng. Nếu không với thân thể nhỏ nhắn như nàng, người ta chỉ cần một tay đã bóp nát. Qua thời gian dài, nàng đã quên mất nam nhân bề ngoài tuấn mỹ này vốn có hết tất cả đặc tính của cự yêu thượng cổ: thô bạo, cường hoành, khủng bố, hơn nữa còn tùy tâm sở dục. Hắn cũng từng được liệt vào loại thần minh lạnh lùng quan sát thế gian, xem mạng người như cỏ rác.
Tình cảm ở xã hội văn minh không thích hợp với nơi này. Trong cái thế giới này, cường giả và kẻ yếu bị bóc trần hết tất cả mặt nạ, cường giả chi phối hết thảy, kẻ yếu mặc người chém giết, chính thức là vật cạnh thiên trạch, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn. Chỉ nhìn Trường Thiên đối đãi Lưu Mãn Tử, vì oán hận hắn đả thương thần hồn Ninh Tiểu Nhàn mà Trường Thiên muốn giết cứ giết, muốn lăng trì thì lăng trì, nếu muốn Lưu Mãn Tử khổ thân thì hắn sẽ sống không bằng chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.