Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 107: Bao cỏ (kẻ ngốc)




Edit: Tran Phuong
Beta: Tiểu Tuyền
Nàng nhanh mồm nhanh miệng gỡ bỏ hiểu nhầm: “Đàm tỷ bị thương mắt cá chân, nhờ ta thay tỷ ấy đưa cơm.” Lại nói: ” Dịch Dung Đan cao cấp đã chế xong. Ta đặt trên bàn.” Nàng biết người này khẳng định không muốn dùng dung mạo thực sự của mình, tự giác lùi khỏi tiểu lâu, đóng cửa lại.
Trong phòng quả nhiên vang lên tiếng bước chân, chỉ lát sau có tiếng nước. Ninh Tiểu Nhàn biết Ôn nhị công tử khẳng định đang dịch dung. Người này bình thường dựa vào dịch dung đan mà sống, như vậy cách dùng chắc phải thành thạo hơn mình, quả nhiên hơn mười giây sau, cửa sảnh liền mở ra.
Ôn nhị công tử đứng bên bàn, mỉm cười với nàng. Hắn mượn diện mạo của gia đinh đã chết, gương mặt này hẳn đã được tỉ mỉ lựa chọn, quả nhiên rất bình thường, không có điểm gì nổi bật, ném giữa đám đông sẽ không nhận ra ai với ai, nhưng thắng ở chỗ cười ra cười, khóc ra khóc, biểu tình sinh động tự nhiên hơn mấy ngày trước nhiều, không còn là gương mặt cương thi nữa. Đối với Ôn nhị công tử mà nói, hiệu quả này chính là điều hắn cần.
Lúc Ninh Tiểu Nhàn đứng ngoài cửa, trong đầu hiện lên vô số ý niệm. Trường Thiên thì thầm bên tai nàng chỉ có mấy chữ: “Người này là Hứa bán yêu.”
Nhưng hàm lượng tin tức trong lời này quá lớn!
Tin tức đầu tiên: Ôn nhị công tử là bán yêu! Cái này giải thích vì sao dịch dung đan cấp thấp không có hiệu quả rõ rệt với hắn. Theo Trường Thiên giảng giải bán yêu có bề ngoài khác biệt so với người thường, hoặc mặt khác biệt, hoặc thân hình khác biệt. Trước mắt thân hình Ôn nhị công tử rất giống người thường, phía sau không có thêm cái đuôi dài, tay cũng không nhiều thêm một ngón…. lại muốn Dịch Dung Đan cao cấp, như vậy là gương mặt có đặc thù của yêu quái, không thể gặp người ta, chỉ có dùng Dịch Dung Đan cao cấp, mới có thể hoàn toàn đổi thành diện mạo nhân loại.
Thảo nào ấn tượng của mọi người trong phủ thành chủ là hắn luôn ru rú ở trong nhà.
Tin tức thứ hai, thành chủ hoặc mẫu thân của Ôn nhị công tử, một trong hai người là yêu quái. Nếu nói thành chủ là yêu quái. Nhưng theo Ninh Tiểu Nhàn biết quản hạt Nham thành là Thanh Hư môn – một tiên phái tương đối bảo thủ, không có khả năng để một yêu quái đứng đầu một thành, như vậy chỉ có khả năng mẫu thân của Ôn nhị công tử là yêu quái thuần huyết, đồng thời phân nửa là không ở trong phủ.
Trước không nói khẩu vị của Ôn thành chủ có bao nhiêu đặc biệt, riêng việc nuôi đứa con bán yêu trong Nham thành cũng có nguy hiểm rồi. Trừ phi Ôn thành chủ hoặc Ôn nhị công tử thật có chỗ hơn người, bằng không sao Thanh Hư môn lại để mặc một bán yêu trong phủ thành chủ, tự do đi lại trong Nham thành? Ngươi cũng đừng nói Thanh Hư môn không phát hiện được thân phận bán yêu của hắn, vậy cũng đơn giản như hi vọng xa vời Mã Y Lợi không phát hiện Văn Chương ngoại tình, chứng cứ như vậy còn chưa đáng tin.
“Đa tạ Ninh cô nương có ơn tặng thuốc!” Ôn nhị công tử lần thứ hai nói cảm ơn nàng: “Giới thiệu một lần nữa, Ta họ Ôn, tên Lương Vũ.”
“Không cần khách khí, theo nhu cầu mà thôi, ta là Ninh Tiểu Nhàn.”
Ôn Lương Vũ chần chừ một chút mới nói: “Ninh cô nương, cô nương vào phủ là có chuyện cần ta giúp đỡ sao?”
Người này hỏi thật hàm súc, thật ra thì vẫn muốn hỏi nàng vào phủ thành chủ rốt cuộc có mục đích gì. Nàng cũng không để ý, nếu đổi thành nàng thấy có người mới gặp qua một lần lén lút vào phủ thì nàng cũng quyết không tin chỉ là tới đưa thuốc cho mình.
“Ta quả thật là được Đàm tỷ nhờ. Tỷ ấy lo lắng không ai dám đưa cơm cho ngươi. Ngươi đừng trách tỷ ấy là tốt rồi.”
Ôn Lương Vũ cười nói: “Thì ra là thế. Trong phủ gần đây phát sinh một số việc. Cho nên ta mới hỏi vậy, Ninh cô nương đừng phiền lòng.”
Nàng muốn biết nhất là đã xảy ra chuyện gì, đáng tiếc vừa gặp mặt sao tiện đặt câu hỏi? Hai người hàn huyên một hồi, Ninh Tiểu Nhàn liền cáo từ.
“Trường Thiên, diện mạo vốn có của hắn rốt cuộc trông như thế nào?” Nàng hiếu kỳ muốn chết, chân trước vừa rời tiểu viện liền truy vấn. Hiệu quả của Dịch Dung Đan cao cấp không qua được ánh mắt của Trường Thiên, hắn tất nhiên có thể trực tiếp nhìn ra bộ dáng thực sự của Ôn nhị công tử.
“Ừhm….”
“Mau nói đi!” Làm giá cái gì, ta còn đang tức giận đây.
“Mỏ nhọn, tai nhọn, mắt vàng, bên mép có râu.”
“….. Đó là cái giống gì?” Nghe hắn tả căn bản không tưởng tượng được hình dáng cụ thể, chỉ có thể cảm giác hoàn toàn khác nhân loại.
“Đại khái là một loại hồ ly đi. Khuôn mặt của bán yêu và yêu quái thuần huyết không giống nhau, mang theo vài phần đặc thù của loài người. Không khó nhận rõ thân hệ.”
“Ồ, Ôn thành chủ khẩu vị thật nặng, năm đó cư nhiên tìm một yêu quái……” Nàng chắt lưỡi hoàn toàn không có ý thức bản thân là nhân loại cũng thích một yêu quái thuần huyết.
Nàng không có nhưng hắn có a: “Nàng còn không biết xấu hổ nói người khác, chính nàng thì sao?” Trường Thiên thốt lên. Nghĩ đến bộ dáng chật vật chạy thục mạng của nha đầu hôm qua, hắn liền cảm thấy nhụt chí. Chỉ là hôn một chút thôi, đã vậy còn chưa hôn được đã dọa nàng sợ thế sao?
“Á!” thình lình bị hắn nói vậy, Ninh Tiểu Nhàn đỏ mặt tới mang tai, may là có Dịch Dung Đang chống đỡ, người khác không đoán ra: “Không…. không thể nào.” Nàng hận chết mình cứ ấp a ấp úng.
“Không có?” Giọng Trường Thiên trở lên trầm thấp, tràn đầy mùi vị nguy hiểm: “Nàng tiến vào Thần Ma ngục, chúng ta cùng tâm sự.”
“A ha ha ha! Vẫn còn ở phủ thành chủ mà? Nói chính sự đi, chính sự! Ôn thành chủ và yêu quái có thể có chuyện xưa gì?” Trong nháy mắt nàng dời trọng tâm câu chuyện. Tâm sự? Đi vào lại bị đánh một trận mới là thật đi? Nàng cũng không định như vậy, đặc biệt gần đây quan hệ giữa hai người không quá ổn định, hệ số súng cướp cò rất cao. Nàng vẫn muốn giữ ở mức độ nhất định.
Trường Thiên lười vạch trần nàng: “Ta từng nói với nàng, yêu quái có trên trăm năm đạo hạnh sẽ có thể biến thành hình người. Ôn thành chủ đương nhiên gặp gỡ yêu quái, đoán chừng bề ngoài của nó là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp.”
Lại thắc mắc: “Nhưng Ôn nhị công tử có huyết thống yêu tộc, vì sao không có bản lĩnh biến hình?” Nàng từng nghe Trường Thiên nói, rất nhiều “yêu nhị đại” vì được yêu quái sinh ra, thời gian nắm giữ thuật biến hình ngắn hơn yêu quái bình thường.
“Trên người hắn có huyết mạch nhân loại, gây cản trở đến việc vận dụng yêu lực. Nếu hắn muốn dùng bất luận pháp thuật gì, thì phải bỏ hết nửa dòng máu kia. Còn được gọi là “hoán huyết”, sẽ biến thành nhân loại thuần huyết hoặc yêu quái thuần huyết.”
Sống như vậy cũng quá biệt khuất! “Nói như vậy, Ôn nhị công tử chẳng phải rất đáng thương à, lớn lên người không ra người, yêu không ra yêu, còn không dùng được pháp lực.”
“Chuyện gì cũng không có tuyệt đối, cũng chia lợi hại.” Trường Thiên không nghĩ vậy: “Nàng chỉ thấy thái độ làm người của hắn thống khổ nhưng không nghĩ tới hắn mang dòng máu yêu quái sẽ mang lại cho hắn khả năng gì. Tuổi thọ của yêu quái dài hơn người phàm nhiều, hắn chí ít có thể sống hơn hai trăm tuổi, sống lâu gấp đôi so với nhân loại bình thường; tuy không thể sử dụng yêu lực nhưng khí lực, tốc độ cũng mạnh hơn nhân loại nhiều, thậm chí có thể kế tục thiên phú yêu tộc từ mẫu thân. Xã hội bây giờ, đây đều là những bản lĩnh phàm nhân cầu không được.”
Ninh Tiểu Nhàn thừa nhận Trường Thiên nói cũng có lý. Nhưng hắn chưa từng sống trong xã hội loài người, với ngạo nghễ thần thú của hắn, cũng không có khả năng cảm giác được kẻ quanh năm suốt tháng không dám dùng diện mạo bán yêu khác người của mình, thân ở nhân tộc lại tự ti, tịch mịch, oán hận và thống khổ. Theo nàng, Ôn nhị công tử còn có thể gắng giữ tâm bình thường đã là rất giỏi rồi.
Nàng đột nhiên thốt lên ý nghĩ: “Nếu nhân loại muốn trở thành yêu quái hoặc bán yêu có được không?”
Trường Thiên cười nói: “Tất nhiên là được.” Hắn nghĩ tới việc Ninh Tiểu Nhàn có huyết mạch nhân loại, nhưng lại lại dùng thuật yêu tu, độ khó tuyệt không thấp hơn Ôn nhị công tử học pháp thuật. Kỳ thực hắn để Ninh Tiểu Nhàn rèn luyện thể chất là định đi ra con đường thứ ba, nhưng bây giờ nói với nàng những điều này là quá sớm.
Lần này vào phủ thành chủ xem ra cũng thuận lợi. Nhưng nàng sắp tới cổng phủ thành chủ, phía trước lại nhảy ra một kẻ cản đường.
Nàng nhìn người này liền thở dài.
Ôn phủ đã có Ôn nhị công tử, vậy dĩ nhiên là có Ôn đại công tử. Theo lời Đàm Thanh Hà, vị Ôn Lương Cẩn – Ôn đại công tử này tên thì hay nhưng người đã không thiện lương lại càng không cẩn thận.
Người sống lâu ở Nham thành đều biết Ôn đại công tử này là một cực phẩm. Nếu nói hắn là người tốt vậy thì hắn hứng thú rượu chè cờ bạc không nhỏ, khi nam phách nữ cũng làm không ít. Chỉ là Ôn thành chủ quả thực kinh doanh Nham thành phát triển không ngừng, mọi người liền có thể chịu đựng hành vi của Ôn gia đại công tử. Hắn thích nhất là thông đồng với phụ nữ đàng hoàng, có tiện nghi cũng không luyến tiếc chiếm, không có chuyện lại thích quấy rầy mấy quả phụ xinh đẹp như Đàm Thanh Hà; nhưng nếu nói hắn là người xấu, hắn lại chưa từng bức tử lương dân, cũng không dính máu tanh, tiếng xấu vang xa.
Nghe Đàm Thanh Hà giới thiệu, Ninh Tiểu Nhàn tổng kết đây là một tiểu nhân, tội không đáng chết nhưng đáng ghét như con ruồi. Hiện tại con ruồi lớn này lại ngang nhiên chặn lối trước mặt nàng.
Thằng nhãi này đại khái di truyền nét đẹp của cha mẹ, dáng dấp cũng không tệ, đặc biệt là đôi mắt phượng đưa tình, xứng được gọi tuấn tú, đáng tiếc môi đỏ tươi, cước bộ phù phiếm, hiển nhiên tâm lực không đủ. Ôn Lương Cẩn cười nói: “Từ gia tỷ nhi, hôm nay lại tới đưa cơm cho phế vật kia sao?” Đôi mắt không ngừng quét qua quét lại trên người nàng, sau đó than thở: “Một mình sống rất cực khổ? Nhìn nàng gần đây gầy đi quá.”
Ninh Tiểu Nhàn rùng mình. Vóc người nàng tinh tế hơn Đàm Thanh Hà, nhưng vào phủ lâu như vậy cũng chỉ có con ruồi này nhìn thấu sự khác nhau giữa hai người.
Ôn Lương Vũ trừ vẻ ngoài khác người, đầu óc tốt hơn hắn, lễ mạo (lễ nghi) chu toàn hơn hắn, khí lực, tốc độ cũng hơn, ngay cả thọ mệnh cũng gấp hai lần hắn, thật không biết ai mới là phế vật. Nhiều năm như vậy mà bao cỏ này cũng không phát hiện đệ đệ mình là bán yêu, coi như kỳ tài. Nếu ở ngoài phủ, nàng có cả trăm biện pháp có thể đuổi loại ruồi bọ đại thiếu vô lương này đi nhưng bây giờ nàng là Đàm Thanh Hà. Đàm tỷ bình thường đối phó người này thế nào?
A, đúng rồi, nghiêm túc: “Công việc mà thôi. Đại công tử, lão gia đang tìm ngài, muốn hỏi ngài mấy chuyện cho mướn cửa hàng.” Dù sao cũng là cốt nhục, trên danh nghĩa Ôn thành chủ là đem mấy cửa hàng cho Ôn Lương Cẩn xử lý, trên thực tế là đem lợi nhuận cho hắn tiêu xài. Ai biết cửa hàng trong tay vị đại thiếu này thua lỗ nhiều lần, hôm qua lại có khổ chủ cho vay đến cửa cáo trạng. Hôm qua Ôn đại thiếu không ở trong phủ, hôm nay thành chủ cần tìm hắn hỏi, nàng giả truyền thánh chỉ như vậy cũng không kẽ hở.
Quả nhiên chỉ thấy Ôn đại thiếu xụ mặt xuống, hiển nhiên hoàn toàn không còn hăng hái, lẩm bẩm vài câu, cũng không để ý tới nàng nữa, khó chịu đi về phía thư phòng Ôn thành chủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.