Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư nhìn quần áo mình mặc, kiểu dáng may cắt đúng là không phù hợp để làm việc.
Nhưng vấn đề là nhà nguyên chủ buôn bán, nguyên chủ toàn quần áo dạng này thôi.Dù nguyên chủ có đơn giản nhưng vẫn có khiếu thẩm mỹ nhất định.Ra nhà ngoài, Ninh Thư thấy bố Trương Gia Sâm đi chân đất, xắn quần, chân dính toàn bùn, cầm tẩu thuốc ngồi trên bậc thang, chắc hẳn là mới ra đồng về.Bố chồng Miêu Diệu Diệu chẳng nói chuyện với nguyên chủ mấy, có việc gì đều nói với Trương Gia Sâm chứ không nói chuyện với cô.Ninh Thư vào nhà trên đặt bữa sáng lên bàn.
Ninh Thư hơi đói nên ngồi xuống, Trương Tiểu Muội và Trương Tình Tình nói với Ninh Thư: “Bố vẫn chưa vào bàn, sao chị đã ngồi trước rồi.”Ninh Thư không biết phải chú ý cái này nên đứng dậy.
Trương Tiểu Muội níu tay Ninh Thư, nũng nịu: “Chị Miêu ơi, chị bảo cho em đồ ngủ mà.”Ninh Thư nhìn Trương Tiểu Muội, áo lông cô ta đang mặc cũng là nguyên chủ mua.
Việc Trương Tiểu Muội thích làm nhất đó là hễ thấy Miêu Diệu Diệu có cái gì đẹp là vòi Miêu Diệu Diệu.
Tất tần tật từ túi xách, quần áo, đồ trang điểm, rồi cả những thứ nhỏ nhặt như kẹp tóc.Miêu Diệu Diệu không có giá trị quan, tiền với cô chỉ là con số mà thôi.
Nên dù có là một cái kẹp tóc cũng rất đắt.Trương Tiểu Muội cứ đòi Miêu Diệu Diệu cái gì cô đều cho hết, nhưng Trương Tiểu Muội chưa từng gọi cô một tiếng chị dâu, mà cứ gọi chị Miêu gì đó mãi.Chẳng hiểu xưng hô kiểu gì.Trương Tiểu Muội thấy Ninh Thư không nói gì lại vung vẩy tay Ninh Thư, “Chị Miêu, chị cho em mượn mặc một hôm được không?”Ninh Thư: …Bảo là mặc một hôm nhưng thành của cô ta luôn.“Diệu Diệu, cô cho Tiểu Muội mặc một hôm, sau tôi bảo em trả cô.” Mẹ Trương Gia Sâm đặt bát dưa chua lên bàn.Trương Tiểu Muội bĩu môi không nói gì.Ninh Thư chỉ bảo: “Ăn xong rồi tính.”Bố Trương Gia Sâm qua ngồi ở đầu bàn.Bữa sáng đơn giản vô cùng, gồm có mấy cái bánh bao, một bát dưa chua và cháo ngô loãng.
Lạ nhất là ba người mỗi người chỉ được ăn một cái bánh bao.
Còn vất vả như bố Trương Gia Sâm sẽ được ăn no.
Mỗi bữa cơm đều được mẹ Trương Gia Sâm tính chuẩn lượng thức ăn mỗi người.Hôm Trương Gia Sâm đi rõ ràng đã cho mẹ anh ta rất nhiều tiền để bà cải thiện bữa cơm, nhưng ngày nào cũng vẫn ăn uống đạm bạc.Ninh Thư thì thấy mẹ Trương Gia Sâm chẳng muốn cho người ngoài ăn ngon.
Khi nào người ngoài đi sẽ có thức ăn ngon thôi.Và cô là người ngoài trong căn nhà này.Trương Tiểu Muội có một người anh sinh đôi, đến bữa ra ăn cơm mà đầu không ngẩng, tay vẫn nghịch điện thoại, chẳng nói năng câu gì.Cái điện thoại này cũng của nguyên chủ mua.Nguyên chủ đã chuẩn bị trước rất nhiều món quà khi về quê Trương Gia Sâm.
Trương Gia Sâm gọi hỏi người nhà muốn gì và rồi nguyên chủ chuẩn bị từng món quà một ngay.Nghĩ mà Ninh Thư thấy nguyên chủ ngốc ghê.Ninh Thư ngồi xuống bàn, mẹ Trương Gia Sâm múc một bát cháo ngô loãng cho Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn cái bát, bát dính cái gì đó đen đen như chưa được rửa, đũa cũng không sạch.Lại được thấy mẹ Trương Gia Sâm vừa ăn vừa ho vừa nhổ đờm ra thì Ninh Thư chẳng muốn ăn gì cả.
Cầm cái bánh bao ăn mà như kiểu bột chưa lên men, ăn cũng chẳng ngon.Buồn nôn ghê, đây là con dâu mới về nhà chồng, có đến mức cần khắt khe vậy không?Ra oai phủ đầu à?Cô không biết nguyên chủ nhẫn nhịn kiểu gì nhưng Ninh Thư đây không nhịn được.Cái nhà này đã sĩ diện lại còn tự ti trước Miêu Diệu Diệu, ai cũng muốn đè đầu cưỡi cổ Miêu Diệu Diệu, nhất là bà mẹ chồng kia.Ăn cơm xong, mẹ Trương Gia Sâm sai Ninh Thư ngay: “Cho lợn ăn đi.
Gà vịt tôi cho ăn rồi, cho lợn ăn xong thì đi cắt cỏ.”Ninh Thư: …Ninh Thư không có rảnh để mà làm mấy cái đó.
Cô phải quay về xử lý Trương Gia Sâm, và tất nhiên là tiêu diệt cả mấy con đỉa hút máu này nữa.Ninh Thư gật đầu với mẹ Trương Gia Sâm, cô nói với Trương Tiểu Muội: “Em muốn đồ ngủ còn gì? Về phòng lấy với chị.”Trương Tiểu Muội nhoẻn miệng cười, vào phòng với Ninh Thư ngay.
Mẹ Trương Gia Sâm nhìn thấy thế run môi nhưng không nói gì cả.Ninh Thư đưa bộ đồ ngủ hồi sáng thay ra cho Trương Tiểu Muội.
Trương Tiểu Muội sờ đồ ngủ sung sướng, cảm thán: “Bộ đồ này mềm mại quá.”Ninh Thư nói với Trương Tiểu Muội: “Chị hơi mệt, em cho lợn ăn với đi cắt cỏ giúp chị được không?”Trương Tiểu Muội xị mặt, bất mãn: “Mẹ bảo chị làm thì đó là việc của chị.
Chị gả vào nhà em thì phải nghe lời chứ.”Ninh Thư không thay đổi sắc mặt, lấy một chai nước hoa kiểu dáng xinh đẹp ở trong vali ra, bảo: “Em giúp chị vậy chị tặng chai nước hoa hàng hiệu này cho em.”Trương Tiểu Muội cướp ngay chai nước hoa trong tay Ninh Thư mở ra ngửi thử và lại đóng nắp lại, giữ chặt trong tay không định trả Ninh Thư.“Nhưng mà mẹ bảo chị làm mà.” Trương Tiểu Muội hơi do dự.Ninh Thư lại đưa một lọ sơn móng tay, “Cho em cái này, cả bộ trang điểm kia nữa.
Chị giữ mấy cái này lắm đấy, nếu chị không mệt cần nhờ em giúp thì chị cũng chẳng nỡ cho em đâu.”“Thế em giúp chị.” Trương Tiểu Muội cuỗm hết các thứ đi rồi vội vàng rời khỏi phòng Ninh Thư.Ninh Thư khoá cửa lại, nhét hết đồ đạc, quần áo vào vali.
Cô không ngồi đây đợi Trương Gia Sâm đến đón mình đâu.Vứt vợ mới cưới ở quê và về đi làm một mình là hiểu Trương Gia Sâm không muốn sống chung với Miêu Diệu Diệu rồi.“Sao con lại cho lợn ăn, chị dâu con đâu?” Tiếng mẹ Trương Gia Sâm vang lên ngoài sân, giọng bà cực to, chắc là nói cho Ninh Thư nghe.Trương Tiểu Muội bảo: “Chị Miêu hơi mệt nên con làm hộ chị.
Mẹ ơi, chị Miêu cho con mấy thứ để con làm hộ chị ấy.”Mẹ Trương Gia Sâm nói với em chồng: “Người thành phố trông thì xinh xắn duyên dáng nhưng mà lười.” Chắc do Ninh Thư cho Trương Tiểu Muội nhiều thứ nên không hạnh hoẹ Ninh Thư.Ninh Thư vẫn ngồi ngẩn người trong phòng, đợi đến lúc bố mẹ Trương Gia Sâm đi làm, Trương Tiểu Muội đi cắt cỏ, còn mỗi cậu em chồng đang nghịch điện thoại một mình trong phòng.Ninh Thư để lại lời nhắn là con về nhà, không cần đi tìm con.
Rồi xách vali lặng lẽ rời khỏi nhà, men theo đường làng ra đến trạm xe, mua vé rồi đi mất.Nói thật là sống nhẫn nhịn trong căn nhà đó bức bối khó chịu lắm.
Chẳng lẽ Trương Gia Sâm chưa từng nghĩ đến chuyện Miêu Diệu Diệu sẽ sợ hãi, sẽ không quen khi sống ở nơi xa lạ đó à.Xe rất xóc, suýt là Ninh Thư nôn ra.
Sáng cũng chẳng ăn mấy nên hơi mệt, cô lẩm bẩm Chú Thanh Tâm trong bụng..