Ninh Thư - Ngận Thị Kiểu Tình

Chương 178: Nữ Chính Khổ Không Chịu Nổi 57





Chuyển ngữ: WanhooGã thần y này trời sinh cho cái bản mặt khinh khỉnh, dù là với thằng nhóc thì cũng thế.Đáng ra Ninh Thư tìm thằng nhóc về kế thừa y thuật cho thần y thì thần y cũng nên giả vờ hỏi han nó đôi ba câu, nhưng đằng này không.Thằng nhóc ở lại nhà trúc, mọi chuyện chăm lo cho thằng nhóc đều đến tay Ninh Thư làm Ninh Thư khá nhọc lòng, trẻ con chính là cái đám phiền phức nhất.Sau khi tắm rửa cho thằng nhóc xong, nó lại bảo nó sợ muốn ngủ cùng Ninh Thư.
Ninh Thư ra vẻ mình ngây thơ trong sáng lắm, ngủ với con trai thế nào được.
Dù thằng nhóc chỉ có năm, sáu tuổi nhưng cũng là con trai mà.Trước chuyện Ninh Thư không có tấm lòng từ bi, thần y chẳng có ý kiến gì, hắn hỏi Ninh Thư: “Ngươi đã hái được thuốc cần chưa?”Đấy, bị thằng nhóc này xao nhãng nên đã quên mất nhân sâm mình đào được.
Cô lấy nhân sâm ra khỏi giỏ trúc, bảo với thần y: “Người xem con đào được nhân sâm chuẩn bị chế Dưỡng Tâm Hoàn cho người rồi này.”Thần y hờ hững: “Thứ đó không cần cho ta, khỏi cần chế, phí phạm.”“Tại sao không cần chứ, trái tim người có vấn đề mà, chú ý điều dưỡng là không sao đâu.” Ninh Thư nói, “Nhân sâm con tìm riêng cho người đó.”Thần y nhìn nhân sâm trong tay Ninh Thư, nói: “Nhân sâm này rất tốt nhưng lúc ngươi đào đã không chú ý cách đào, có chỗ đã bị xước vỏ rồi.”“Ta bảo ngươi học nhiều vào mà, có cái gì tốt bị ngươi hủy hoại hết.” Có vẻ thần y đang tiếc rèn sắt không thành thép với Ninh Thư.Ninh Thư cũng xuề xòa: “Không sao đâu, con mang đi chế thành Dưỡng Tâm Hoàn luôn ấy mà chứ không đem đi bán nên sư phụ khỏi phải bình phẩm.”Thần y hời hợt: “Không cần biết là cây thuốc có mua bán hay không đều phải bảo đảm dược tính của dược liệu.

Ngươi đã hủy hoại dược tính của dược liệu, đây không chỉ đơn giản là vấn đề bình phẩm.”Ninh Thư vội vàng gật đầu thưa: “Con biết rồi ạ, về sau nhất định con sẽ chú ý.”Ninh Thư là người mặt dày nhất trong những người mặt dày thần y từng gặp, nói cô cái gì cô cũng không tức.
Dù hắn có mắng nhiếc thậm tệ cô cũng không để trong lòng, rốt cuộc là tấm lòng quảng đại hay là không có trái tim đây?Hôm sau, trước sự cầu xin của củ cải nhỏ, Ninh Thư đã dẫn thằng bé đi tìm cha mẹ.
Cũng không đi xa, chỉ đi xung quanh tìm thử thôi.Ban đầu thần y định đi cùng, nhưng Ninh Thư nghĩ đến tình trạng cơ thể thần y thì không thích hợp trèo đèo lội suối lắm.Củ cải nhỏ thông minh lắm, nó tìm về theo lối cũ và tìm thấy hai thi thể trong rừng cây.
Thi thể có hơi khác lạ, quần áo của cô gái không còn, nhìn là biết trước khi chết đã gặp chuyện gì.Củ cải nhỏ cắn răng không để mình khóc, nó mặc lại quần áo cho mẹ rồi nói với Ninh Thư rằng: “Tỷ tỷ, đệ muốn hỏa táng cha mẹ đệ.”Ninh Thư ngạc nhiên, người cổ đại quan trọng việc xuống đất, hỏa táng tức là chết không toàn thây đấy.
Sao củ cải nhỏ lại muốn hỏa táng cha mẹ nhỉ.“Đệ muốn mang tro cốt cha mẹ bên mình.” Củ cải nhỏ cắn răng, quai hàm run cầm cập.Ninh Thư gật đầu với củ cải nhỏ: “Được rồi.”Củ cải nhỏ tự đốt đống lửa, cuối cùng cầm về một hũ tro cốt.Ninh Thư hỏi: “Sau này có tính gì không, trong nhà còn người thân nào không? Không có thì theo sư phụ ta học y thuật đi.”“Trong nhà còn người thân, nhưng những người thân đó không phải người thân.
E là họ biết cha đệ gặp chuyện chẳng lành còn vui mừng ấy, đệ không về đâu.” Củ cải nhỏ lắc đầu, tuy mặt còn non nhưng nói chuyện không non chút nào.Trẻ con nhà giàu đều trưởng thành sớm.Ninh Thư hỏi: “Được rồi, nhóc biết đám cướp nhà đệ trông thế nào không?”Củ cải nhỏ nói: “Là một chàng trai rất ưa nhìn.”Ninh Thư hồi hộp, hỏi: “Có phải giống một người đọc sách không?”Củ cải nhỏ gật đầu, “Đúng vậy, hắn cứ nói cha đệ tăng giá cao các thứ, hại bách tính, hút xương máu bách tính.
Cha đệ giải thích nhà đệ làm ăn đàng hoàng, không hề tăng giá, nhưng kẻ đó không nghe.”Phắc diu, chính xác là Ôn Như Họa rồi, chắc chắn là vậy.Quảng cáo rùm beng mình chính nghĩa, rồi hắn có tư cách gì đi giết người?Ai cho hắn cái quyền cướp đi sinh mạng của người khác, rõ ràng là tự mình uất ức còn muốn đi xử phạt người ta.Ninh Thư muốn giết thằng cha đó rồi đấy.“Chúng ta về thôi.” Ninh Thư dắt củ cải nhỏ về nhà trúc.Thần y ở cổng đợi Ninh Thư với củ cải nhỏ về.
Thấy cái hũ trong tay củ cải nhỏ thì nói lạnh lùng: “Tắm rồi ăn cơm.”Củ cải nhỏ đặt tro cốt trong nhà, lúc ăn cơm vừa ăn vừa khóc.

Thần y gắp thức ăn vào bát thằng bé, nói rằng: “Từ nay con theo ta học y thuật đi.”“Cảm ơn sư phụ.” Củ cải nhỏ cầm nước mắt, cảm ơn thần y.Thần y nói: “Giờ gọi sư phụ vẫn sớm, còn có một vài nghi thức cho đồ đệ chính thức, không thiếu những cái đó được.”Ninh Thư cảm thấy khó thở, còn có nghi thức gì cơ á, ngay từ đầu thằng nhãi thần y này đã không có ý định nhận cô làm đệ tử rồi.Thế mà để cô bón phân, để cô nhổ cỏ, giày vò cô đấy.Hôm sau củ cải nhỏ tắm rửa dâng hương, sau đó lại dập đầu uống thuốc.
Qua một loạt các nghi thức rườm rà mới trở thành đệ tử thần y, hơn nữa còn là đệ tử duy nhất nữa.
Ninh Thư đứng bên nhìn mà đố kị ước ao.Củ cải nhỏ Hứa Ngọc trở thành đệ tử thần y, thân phận của Ninh Thư cũng trở nên lúng túng, cô đâu phải đệ tử thần y.
Thần y dửng dưng: “Về sau con cứ gọi nàng là đại sư tỷ, mặc dù vô dụng nhưng cũng đã theo học ta một thời gian, nhập môn sớm hơn con.”Gì mà vô dụng, nói khó nghe chết được.“Sư tỷ.” Hứa Ngọc gọi một tiếng sư tỷ với Ninh Thư đang nhe ranh múa vuốt, Ninh Thư bật cười ha ha thốt một tiếng: “Tiểu sư đệ.”Hứa Ngọc bắt đầu bước vào học tập với cường độ cao, thần y giao cho nó rất nhiều nhiệm vụ.
Hứa Ngọc học hành quên ăn quên ngủ, có vẻ như muốn quên đi nỗi đau mất cha mẹ.Tuy Ninh Thư không phải đệ tử thần y, nhưng thần y cũng đặt ra yêu cầu nghiêm khắc như nhau với Ninh Thư.

Ninh Thư không có ý kiến, đây chính là cơ hội tốt để học bản lĩnh.Tuy nhiên Ninh Thư vẫn canh cánh chuyện chẳng hiểu sao thần y bào chế nhầm thuốc thành xuân dược.
Với thần y thì đó chính là sai lầm tối thiểu không thể phạm vào.Hơn nữa thuốc đó không tốt cho cơ thể thần y, gây ra hưng phấn, mất khả năng khống chế, máu lưu thông nhanh cho con người.
Không biết tại sao trong cốt truyện bệnh tim của thần y không phát tác nhỉ, chắc là có liên quan đến hào quang vai chính.“Sư phụ à, người đừng bào chế thuốc gì cả, nếu người phải bào chế thuốc thì cứ để đó cho đồ nhi, không được thì còn có Hứa Ngọc, để cho nó làm.
Đệ tử là để đỡ đần cho sư phụ mà, đúng không?” Ninh Thư hỏi Hứa Ngọc.Hứa Ngọc vội gật đầu: “Đúng ạ sư phụ.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.