Ninh Thư - Ngận Thị Kiểu Tình

Chương 151: Nữ Chính Khổ Không Chịu Nổi 30





Chuyển ngữ: WanhooTề Sênh giận tím mặt mặt bởi ánh mắt hoài nghi của Ninh Thư.
Ánh mắt nghi ngờ th.ô tục đó, càng khiến Tề Sênh xác nhận một lần nữa cô gái t.hô tục này không phải Mộc Yên La.

Mộc Yên La hào hoa phong nhã, cao quý xinh đẹp sao lại thế này được.“Cút xa ra, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.” Tề Sênh khịt khịt mũi, nóng nảy.Ninh Thư cút thật nhanh.Tề Sênh lại gọi Ninh Thư lại, “Tiểu Hồng, ngươi chờ đã.”Ninh Thư ngoảnh lại hỏi Tề Sênh: “Thiếu gia còn việc gì ạ?”Tề Sênh bước lại gần Ninh Thư, nhìn nghiêm túc từ trên cao xuống: “Tiểu Hồng, ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi có phải Mộc Yên La không?”“Đây là tối hậu thư bản thiếu gia dành cho ngươi, nói bản thiếu gia nghe, ngươi có phải Mộc Yên La không?”Tề Sênh rất nghiêm túc, Ninh Thư xua tay bảo: “Người sao vậy thiếu gia, nô tỳ đã bảo là nô tỳ không phải Mộc Yên La rồi mà, nô tỳ tên Tiểu Hồng, người còn muốn nô tỳ nói bao nhiêu lần nữa chứ.”“Giỏi, giỏi, ngươi trêu ta năm lần bảy lượt thấy vui lắm đúng không?” Tề Sênh xây xẩm mặt mày.“Từ giờ trở đi, ngươi không còn là nha hoàn bên người ta nữa, từ giờ, ngươi chỉ là nha hoàn chạy vặt của Tề phủ thôi.” Nói rồi Tề Sênh quay phắt người đi, đi hai bước lại xoay mặt lại khinh miệt Ninh Thư: “Đây là cái giá của việc ngươi lừa bản thiếu gia.”Phắc diu, tự ngươi đoán mò cả, cô có bảo mình là Mộc Yên La bao giờ đâu, giờ lại đi đổ tội cho cô.Lý lẽ ở đâu?Bị tước đoạt thân phận thị nữ bên người, Ninh Thư bị ma ma quản sự trở mặt vô tình kéo đến chỗ rửa bô, bà tuyên bố với Ninh Thư: “Từ giờ trở đi, ngươi rửa bô cho thơm tho đi.”Ninh Thư: Bà đậu xanh rau má mày Tề Sênh à...Ngược nhau quá đáng nhá! Cái mùi này có thể sánh ngang hương thơm nức mũi ở người cô đấy.Ma ma quản sự hừ lạnh một cái, nói: “Không biết thân biết phận, ta biết ngay ngươi không đáng tin mà, mới được bao lâu đã chọc giận thiếu gia rồi.”Ninh Thư chìa tay, ma ma quản sự ngẩn người hỏi: “Gì đấy?”“Trả bạc hôm đầu ta đưa bà đây, hôm ấy bà bảo ta rất có tiền đồ đấy.” Ninh Thư đòi như thật.Ma ma quản sự hếch mắt nghiêm mặt, “Bà già này lấy bạc của ngươi lúc nào?”Ninh Thư: ...Được thôi, lão ma ma này già rồi ngễnh ngãng, không nhớ gì hết, Ninh Thư cười khỉnh bảo: “Xem như cho bà quan tài.”“Ngươi dám rủa bà già này?” Mặt ma ma quản sự khó coi, “Cũng chỉ là cái đồ dị hợm, ngươi tưởng thiếu gia để ngươi quay lại chắc, đúng là đồ rẻ rách.”“Bà mới là rẻ rách ý, dám nói tiểu thư của chúng ta là rẻ rách, bà biết tiểu thư của chúng ta là ai không, mà dám để tiểu thư nhà ta làm cái việc bẩn thỉu thế này.” Nguyệt Lan ưỡn ngực, trông rất có khí thế, hù dọa cả ma ma quản sự.Chung quy cũng là thị nữ nhà thừa tướng, lên mặt quen rồi.Ninh Thư dựng ngón trỏ với Nguyệt Lan, Nguyệt Lan cười cười với Ninh Thư, phá hủy ngay khí thế vừa rồi.Sắc mặt ma ma quản sự rất khó coi, nhìn Ninh Thư đầy cay nghiệt.Nữ chính gặp vận đen, vẫn luôn có một hai thí tốt độc ác đối phó nữ chính thế này.
Sẽ chẳng bao giờ có chuyện Ninh Thư thừa nhận mình vừa mới tự tìm đường chết đâu.Cô cậy mình là nữ chính mà không kiêng kỵ điều gì.
Cũng đâu có chết được, chỉ cần không bị bảy tên đàn ông kia đ.è xuống coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Việc của cô là giúp Mộc Yên La thoát khỏi lũ đàn ông này, thoát khỏi kết cục NP.Thú thật, thà Ninh Thư chơi với các NPC thí tốt qua đường còn hơn ở chung một chỗ với nam chính, bất cứ lúc nào cũng có khả năng nguy hiểm.

Như giờ này, cô chơi với cái bô dạ hương, chẳng cần lo bị nam chính đ.è xuống.Nguyệt Lan bịt mũi hỏi Ninh Thư: “Tiểu thư, chúng ta phải làm việc này thật ạ? Thối quá.”Ninh Thư vỗ tay một cái, dửng dưng: “Tiểu thư nhà em cao quý xinh đẹp lạnh lùng như thế, phong hoa tuyệt đại thiên hạ như thế, sao làm cái việc này được.
Giặt quần áo tao nhã hơn việc này nhiều.”“Thế chúng ta đi thôi tiểu thư, không phải tiểu thư bảo muốn đi chu du khắp nơi ạ, giờ mình đi luôn.

Tiểu thư thổi còi đi, bảo ám vệ đưa chúng ta đi.” Nguyệt Lan cố nín thở, mặt nghẹn đến đỏ bừng.Ninh Thư đau buồn nhìn trời cao một góc bốn mươi lăm độ, kết hợp với khuôn mặt hoàn toàn thay đổi này, khỏi nói phá cảnh bao nhiêu.“Tiểu thư nhà em còn có việc, sắp đi rồi.” Ninh Thư lên tiếng.Nguyệt Lan: ...“Nô tỳ không thể hiểu nổi tiểu thư đang muốn làm cái gì nữa.” Nguyệt Lan gật đầu chắc nịch, “Tiểu thư đi đâu nô tỳ sẽ theo đó.”Một giọt nước mắt Ninh Thư rơi xuống: “Mùi này quá sức tưởng tượng.” Mùi phân nặng mất hồn quá.“Đúng ạ.” Nguyệt Lan cũng lau nước mắt.“Tiểu Hồng, tiểu thư chúng ta tìm ngươi.” Một nha hoàn gọi Ninh Thư từ xa.Trông thấy nha hoàn bên người Lý Vũ Phỉ, bỗng nhiên trong đầu Ninh Thư xuất hiện đủ các loại âm mưu, ví dụ như giờ Lý Vũ Phỉ thấy cô bị Tề Sênh xua đuổi, nên tìm đủ loại lý do để dày vò cô chẳng hạn.Ví dụ như hủy mặt cô?!“Tiểu Hồng, ngươi qua đây nhanh lên đi.” Nha hoàn thấy Ninh Thư bất động nhưng không dám qua bên kia, bắt đầu gọi Ninh Thư bực dọc.Ninh Thư đi qua, dẫn theo cái mùi nồng gớm khiếp, khiến nha hoàn suýt thì nôn mửa, nói một câu tiểu thư tìm ngươi rồi vội vàng chạy biến.Ninh Thư không nghĩ ra được Lý Vũ Phỉ tìm mình có mục đích gì.Ninh Thư không hề rửa mặt mà đến sân Lý Vũ Phỉ luôn.
Từ khi đến Tề phủ, Ninh Thư nhận ra người mình đủ loại hôi, giờ thêm cả mùi hệ tuần hoàn thức ăn này nữa nên càng thêm mất hồn.Ninh Thư đi thằng vào phòng, Lý Vũ Phỉ bịt mũi ngay lập tức, hỏi Ninh Thư: “Mùi gì thế?”“Ngươi lui xuống tắm qua cái đi, ta có việc muốn nói với ngươi, tắm rồi rắc ít phấn thơm vào.” Lý Vũ Phỉ cau chặt lông mày.Ninh Thư càng thắc mắc, cái cô ả này muốn làm gì đây?Lẽ nào Lý Vũ Phỉ muốn làm bạn tốt với cô? Không thể nào, nữ chính có hào quang ghen, sẽ làm cô gái khác cảm thấy bứt rứt khó chịu với nữ chính, và rồi sẽ gây rắc rối cho nữ chính.Con thí tốt cô trở cô nữ chính nên cái hào quang này biến mất?Không khoa học, không công bằng, dù gì cô cũng là nữ chính mà nhỉ.Ninh Thư quay về tắm rửa rồi rắc phấn thơm lên người như Lý Vũ Phỉ yêu cầu, cô rắc nguyên một hộp.Giờ Ninh Thư rất thơm, thơm vô cùng, thơm đến gay mũi.Ninh Thư đưa theo mùi thơm nồng nặc vào phòng, khiến Lý Vũ Phỉ hắt hơi ngay tức khắc, cô ta che mũi hỏi: “Ngươi rắc bao nhiêu phấn thơm thế, ngươi không ngửi thấy mùi người mình à?”“Nô tỳ ngửi thấy ạ, thơm lắm, tiểu thư Vũ Phỉ, người ngửi thử xem...” Ninh Thư lại gần Lý Vũ Phỉ, giơ cánh tay lên chóp mũi Lý Vũ Phỉ.Lý Vũ Phỉ đen mặt lùi lại đằng sau, khó mà nói nên lời: “Tiểu Hồng, ta gọi ngươi đến là có việc muốn hỏi ngươi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.