Niên Tiên Sinh, Chầm Chậm Yêu Anh

Chương 3:




“Cô mà cũng biết ngượng ngùng?” Niên Quân Đình căn bản không tin, gương mặt lộ vẻ trào phúng: “Vừa nãy là cô khăng khăng muốn đẩy tôi vào còn không phải vì mục đích này hay sao?”
Lạc Tang giật giật khóe môi: “Tôi đã giải thích, là vì Ngô quản gia không khỏe.”
“Cô cho là tôi sẽ tin sao?” giọng điệu và ánh mắt của Niên Quân Đình đầy khinh thường: “Cô mới đến có mấy ngày, đừng có nói như bộ mình thân thiết với Ngô quản gia lắm ấy.”
Lạc Tang thật hết nói, có cảm giác không nói nên lời.
“Vẫn để tôi cởi giúp ngài đi.” Cô không muốn tiếp tục tranh cãi nữa, liền tiến lên cúi người túm chặt quần ngủ của anh ta, một tay khác ấn vào mông anh ta.
Cả người Niên Quân Đình cứng đờ, khó chịu, nghiêng đầu, tầm mắt bị mái tóc dài của người đàn bà ngăn trở, đôi mắt cũng bị ngăn cản cho nên nhìn không rõ nhưng thật sự lần đầu tiên nhìn gần như vậy mới phát hiện gương mặt của cô ta thật đúng là mềm mại, có lẽ là hơi xấu hổ cho nên hơi ửng đỏ, giống như anh đào vậy.
Nghe Ngô quản gia nói cô ta 30 tuổi rồi.
Nhưng đàn bà 30 tuổi mà làn da tốt như vậy sao?
Còn có mùi hương nhàn nhạt từ trên người cô ta, có phần giống mùi hoa lê, vô cùng thanh nhã, dễ ngửi, hoàn toàn không giống mùi hương mà loại đàn bà thành thục nên có.
Mà trên mông, cảm giác được đầu ngón tay của cô ta chạm vào, thật sự giống như không xương vậy.
Niên Quân Đình đột nhiên giật mình thế nhưng lại thất thần vì người đàn bà lớn tuổi hơn mình.
Không được, đến chạy nhanh dời đi lực chú ý.
“Cô đã 30 hẳn là kết hôn sinh con rồi chứ?”
“Không có.” Lạc Tang không dám cúi đầu xem, nâng anh ta lên liền kéo quần ngủ xuống sau đó nhanh chóng quay mặt đi.
Niên Quân Đình nhìn cô: “Phẩm vị của cô không tốt lắm, không gả được cũng rất bình thường.”
“Tôi quen như vậy rồi.” gương mặt của cô không hề có gì là bị đả kích, không hề gợn sóng.
Niên Quân Đình bị nghẹn, đột nhiên cảm thấy không thú vị: “Cô ra ngoài trước đi, tôi xong xuôi sẽ gọi cô vào.”
Lạc Tang rời đi liền vội vàng xuống lầu cầm chổi quét dọn miểng sành, không bao lau sau thì Niên Quân Đình ở trong toilet gọi cô.
Cô đẩy cửa đi vào, anh ta vẫn còn ngồi trên bồn cầu nhưng vị trí quan trọng được bị anh ta dùng quần ngủ kéo lên che đi.
Cô tiếp tục đỡ anh ta lên lại kéo quần sau đó ôm anh ta lên xe lăn.
Đối với kiểu ôm công chúa này, Niên Quân Đình vẫn rất khó chịu nhưng thật sự không có cách nào mà chỉ có thể nhịn.
Trở lại nằm trên giường, anh ta cảnh cáo nói: “Nếu ngày mai Ngô quản gia hỏi tôi nửa đêm có đi vệ sinh hay không thì cô liền nói không có, tôi không hy vọng người khác biết tôi bị một người đàn bà bế đâu”.
“... Tôi biết rồi”.
Thật là một người đàn ông sĩ diện.
“Lại rót cho tôi ly nước, tôi khát.” Người đàn ông lại ra lệnh.
Lạc Tang thở dài, thật sự cảm thấy cần thiết phải nói một câu: “Niên tổng, đêm nay ngài đã uống hai ly nước, chính là bởi vì uống nhiều quá, cho nên nửa đêm mới luôn muốn đi vệ sinh, hơn nữa uống nhiều nước sẽ dễ bị sưng vù.”
Niên Quân Đình lạnh lùng hừ một tiếng, liếc xéo cô: “Cô cho là tôi không biết sao? Còn không phải không muốn buổi tối mò dậy hầu hạ tôi sao? Muốn lười biếng à, năm mơ đi, tiền dễ kiếm như vậy sao? Cô không chịu nổi có thể rời đi.”
Lạc Tang bất đắc dĩ: “Đương nhiên không phải, tôi cũng vì tốt cho ngài mà thôi, nếu ban đêm ngài ngủ không ngon giấc là bất lợi cho miệng hồi phục vết thương.”
“Cô cho rằng tôi muốn uống lắm sao? Từ bé đến lớn tôi đều như vậy, miệng khô một cái là khó chịu ngay cần phải duy trì miệng ướt át mới ngủ được nhưng mà chưa bao giờ sưng vù, có lẽ là uống lắm thành quen.” Niên Quân Đình nhíu mày, gương mặt lộ vẻ bực bội.
Lạc Tang: “...”
Đây là chứng cưỡng bách máu cún gì đây?
“Cái này... Không thể bỏ sao?”
“Không thể” lời cự tuyệt chém đinh chặt sắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.