Niên Tiên Sinh, Chầm Chậm Yêu Anh

Chương 17:




3h chiều, Niên Quân Đình tỉnh ngủ, cầm di động mở video hội nghị xong cảm thấy nhàm chán vô cùng.
Lạc Tang thấy thế nói: “Lúc ngài đang ngủ, Tiêu tiên sinh có mang một ít sách tới nói cho ngài giải buồn.”
“Sách sao?” Niên Quân Đình kinh ngạc, tên gia hỏa Tiêu Tứ không phẩm vị kia còn biết dùng sách giải buồn, thật khó mà có được: “Mang tới tôi xem xem.”
Lạc Tang nóng mặt nhưng vẫn xoay người đi ôm sách tới: “Có nhiều lắm, ngài cứ xem từ từ.”
Niên Quân Đình cứ tưởng là tạp chí, tùy tay cầm xem, vừa nhìn mặt liền tái rồi, sau đó cầm ném đi: “Đây là thứ quỷ quái gì vậy, muốn ghê tởm chết tôi sao?”
“Nhưng mà… Tiêu tiên sinh nói đây là thứ ngài yêu thích nhất.” Lạc Tang chớp chớp đôi mắt, không quá tin tưởng vào phản ứng của anh ta, không phải anh ta đang giả vờ đấy chứ: “Niên tổng… thật ra ngài không cần xấu hổ đâu, tôi có thể hiểu mà.. dù sao ngài nằm trên giường lâu như vậy, hơn nữa… theo nhà tâm lý học điều tra, rất nhiều đàn ông thích xem cái này…”
“Hiểu cái rắm ấy.” Niên Quân Đình bị cô nói nổi giận không nhịn được mắng lên, người đàn bà này định tức chết mình hay sao?
Mặc kệ cô ta đã, trước gọi cho Tiêu Tứ nhưng vừa bấm gọi đầu kia liền truyền tới tiếng cười ma quái: “Haha, Đình Đình à, sách tôi đưa có phải rất kích thích hay không?”
“Tiêu Tứ, đừng tưởng ai cũng giống như cậu, ok?” Niên Quân Đình cảm thấy không còn mặt mũi nữa rồi, thế mà lại để Lạc Tang nhìn thấy mình thích xem loại sách báo thấp kém thế này.
“Sao vậy, tôi là tốt cho cậu mà, cậu nói rốt cuộc cậu cũng có phản ứng, xem nhiều mới có thể kích thích, nói không chừng sẽ khỏi hẳn đấy.”” Tiêu Tứ ngây thơ nói: “Vốn dĩ tôi muốn đưa cậu băng đĩa cơ nhưng cảm thấy bên cạnh cậu còn có chị gái kia hầu hạ, hai người cùng nhau xem mấy loại phim này không tốt lắm, cậu nói chị ta chưa kết hôn, cậu lại huyết khí phương cương, trai đơn gái chiếc, không chừng không khống chế được, làm ra chuyện gì, hắc hắc... Vậy không tốt lắm đâu...”
Niên Quân Đình theo bản năng nhìn Lạc Tang ở bên cạnh, sợ cô nghe thấy âm thanh đáng đánh của Tiêu Tứ liền điều chỉnh âm lượng nhỏ lại sau đó mắng “đồ tâm thần” liền tắt máy.
Lần nữa ngẩng đầu đối mặt với người đàn bà ăn mặc cũ kỹ ở bên cạnh, trong đầu anh ta nhớ lại câu nói của Tiêu Tứ, khuôn mặt tuấn tú run rẩy: “Mang đống sách kia qua đây, sau này Tiêu Tứ mang mấy thứ vớ vẩn tới liền cự tuyệt nhận luôn.”
“Vâng.” Lạc Tang thấy bộ dạng chán ghét của anh ta, trong lòng cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ anh ta không thích xem mấy cái này, không giả vờ sao?
Xem ra cô phải nhìn anh ta bằng con mắt khác rồi.
Buổi tối, Ngô quản gia không ở đây, việc xấu hổ nhất chính là lau người.
Có kinh nghiệm lần trước, Lạc Tang nơm nớp lo sợ, không dám nhắc tới chuyện lau người.
Niên Quân Đình cũng không muốn lắm, nghĩ đến người đàn bà kia có khả năng tìm cớ dùng ánh mắt như lang như hổ nhìn mình chằm chằm, anh ta liền cảm thấy không thoải mái, hơn nữa nếu lại có phản ứng vậy thì quá xấu hổ.
Cọ tới cọ lui, mãi cho đến 10h, vẫn là chị Lan đi lên nhắc nhở: “Thiếu gia, thời gian không còn sớm, cậu lau người xong thì nên đi ngủ.”
Lúc nói chuyện, bà cười khanh khách nhìn Lạc Tang.
Lạc Tang trộm nhìn Niên Quân Đình một cái, thấy anh ta xụ mặt không lên tiếng, thấy rõ đêm nay là tránh không khỏi, cô đành phải căng da đầu đi xả nước ấm.
Vừa ra ngoài thì chị Lan đã không còn nữa.
“Giúp tôi vào phòng thay quần áo lấy quần sịp từ trong ngăn kéo lại đây.” Niên Quân Đình cũng không thèm nhìn cô mà trực tiếp ra lệnh.
“... Vâng.” Lạc Tang thả chậu nước xuống, xoay người đi vào phòng thay quần áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.