Niệm Vô Song

Chương 14: Thiên Hạ Vô Song - Tgthập Tứ Lang 14





Đàm Âm nhìn không dời mắt, đây là thành trấn nàng chưa bao giờ đi qua, phong cách phòng ốc, màu sắc, thậm chí cách ăn mặc của mọi người cũng hoàn toàn khác với những gì nàng biết trước đây, nàng cảm thấy vừa thú vị, vừa mới lạ.
Xe dừng lại, tất cả mọi người xung quanh kính sợ tránh đi, tuy nói hôm nay nhân yêu tiên hỗn tạp, nhưng vận dụng chim cực lạc kéo xe còn khí phái thật sự hiếm thấy, không chừng là vị Đại Tiên trên núi nào đó, không thể đắc tội.
Đại tăng lữ nhìn Đàm Âm một chút, nàng còn nhìn chằm chằm bên ngoài, phố đối diện chẳng qua là cửa hàng bình thường nhất, nàng đều có thể nhìn lâu như vậy, có mới lạ như vậy sao? Thường ngày hắn ra ngoài làm việc, rất ít phô trương thanh thế lớn như vậy, bên ngoài long xà hỗn tạp, náo động chính là gây phiền toái cho mình, hôm nay hắn vừa mắt với Đàm Âm, bèn cố ý đem xe đi vào thành trấn, thế mà nàng lại không hề không phát hiện có gì không ổn, hắn không khỏi trầm ngâm.
"Chúng ta tìm khách sạn ở đi." Hắn rốt cuộc mở miệng nói chuyện, vừa mở miệng liền không đứng đắn, "Người ta vẫn chờ mong có thể cùng mỹ nữ tỷ tỷ tới một gian phòng ở, Tiểu Cơ tỷ tỷ, đêm nay chúng ta có muốn thắp nến bàn bạc đêm không?"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đàm Âm lưu luyến thu hồi ánh mắt, trấn tĩnh nhìn đại tăng lữ, hỏi ngược lại: "Nói chuyện tại sao ngươi lại có nhiều chuyện nghiêm túc như vậy? Hay là nói chuyện về hình dáng của ngươi?"
Hắn lại xẹp xuống, lẩm bẩm: "Cái này...!Nam nữ thụ thụ bất thân, cô nương trẻ tuổi như cô phải rụt rè một chút."
Đàm Âm không chú ý hắn nói thầm cái gì, nàng vốn ôm lòng hiếu kỳ về dung mạo của hắn mới lên xe, nhưng hiện tại nàng đối với mặt của hắn một chút hứng thú cũng không còn, thành trấn mới lạ lại phồn vinh này đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của nàng.
Nàng nhảy xuống xe, nhìn trái phải, chỉ cảm thấy trong mắt đầy rực rỡ, không biết bắt đầu nhìn từ nơi nào.
Một người bán rong lắc trống bỏi đi tới trước mặt, phía sau lưng là rương gỗ cao bằng nửa người, bên trên cắm đủ loại chong chóng và đủ loại đồ chơi, một đường đi tới chào hàng, ánh mắt Đàm Âm trong nháy mắt lại bị hấp dẫn qua, không tự chủ được đi tới trước, cầm lấy con cá chép nhỏ treo trên rương gỗ tỉ mỉ nhìn kỹ, không nỡ buông tay.
"...!Ngươi thích?" Đại tăng lữ thần sắc quái dị, con cá chép này chế tác không tinh xảo đẹp đẽ, cũng không khác biệt, tùy ý có thể thấy được, rốt cuộc làm sao lại lọt vào pháp nhãn của nàng?
Đàm Âm một lòng một dạ thưởng thức những đồ chơi chuỗi châu nhỏ kia, căn bản không chú ý hắn nói cái gì.

Trong thời kỳ nàng còn sống, thế gian còn chưa phồn hoa như vậy, lại càng không cần phải nói những món đồ chơi thú vị này, cho dù Cơ gia tay nghề tuyệt đỉnh, cũng không có ai làm những thứ này.
Nàng nhìn thấy một tiểu hồ ly trên chuỗi ngọc màu đỏ rất sống động, vô cùng đáng yêu, nhịn không được mà xoa vuốt trong tay.
Người bán hàng rong thấy nàng thích, liền cười nói: "Đây đều là đồ chơi thủ công làm, không đáng mấy đồng tiền, cô nương thích, mua một cái ta tặng tiếp cho cô."
Đàm Âm quả nhiên mười phần động tâm, bỗng nhiên tay áo bị kéo nhẹ một cái, đại tăng lữ tiến lại gần, tràn ngập mong đợi mà nhìn nàng: "Tiểu Cơ tỷ tỷ, tỷ thích hồ ly như vậy sao? Sau này ta biến cái cho tỷ xem có được hay không, cam đoan đẹp hơn cái này gấp một ngàn lần..."
Nói còn chưa dứt lời nàng liền rời đi, lực chú ý lại bị bên kia làm tượng đất hấp dẫn.
Người bán hàng rong thấy nàng đi xa, liền quay đầu lại nhìn đại tăng lữ một cái, khẽ gật đầu.

Đại tăng lữ cười cười, trực tiếp nắm lấy con hồ ly châu vừa mới bị nàng vuốt v e, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Người bán hàng rong cười khổ, lại không nói chuyện, lấy hết hồ ly và cá chép của chuỗi ngọc xuống đưa cho hắn, tiện thể còn tặng chiếc chong chóng nhỏ, rồi đi theo.
Đại tăng lữ một mặt thổi chong chóng, một mặt bóp nát đàn cá chép kia trong lòng bàn tay, chỉ chốc lát có mật ngữ quanh quẩn bên tai: " tra xét hồi lâu, không thu hoạch được gì, thân thế cô nương kia thật quái dị, tiếp tục điều tra."
Hắn thổi cho chong chóng quay nhanh, chậm rãi đi đến bên cạnh Đàm Âm, vỗ vỗ nàng, cười nói: "Tiểu Cơ tỷ tỷ, nào, đưa tỷ đi chơi."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.