Bá Thiên Vũ đứng lặng, mặc cho hai dòng máu mũi đang không ngừng chảy xuống trên gương mặt đã in hằng 30 ngón tay to lớn.
Một lúc sau, hắn mới nhàn nhạt cất lời.
- Em ruột thì thế nào, Bá Thiên Vũ này đã thích ai thì dù có là má mìn mã fi a, bố cũng phải đoạt về làm nữ nhân cho riêng mình.
- Hừ! Em ruột? Em ruột cái con cóc!
- Nhìn mặt tôi với ông xem, có thấy điểm nào xinh đẹp giống Tiên Tiên không?
- Lừa thằng này, ông còn chưa đủ tuổi!
Ơ thằng này hay, Tiên Tiên không giống cha mày thì giống mẹ nàng, liên quan vãi cả liền, thế mà cũng sủa được.
- Gì, giống mẹ nàng? Ông nói vậy?
- Bớt xạo lìn. Nhìn cái bản mặt và thiên phú củ chuối của ông xem, ông nghĩ ông có thể xoạc được một người đẹp như vậy?
- Đéo tin!
Thế mày thì được chắc?
- Tất nhiên. Một người có ăn, có học, lại có tư duy thông minh như tôi, tiên nữ hạ phàm cũng phải nằm xuống hô lên bốn từ “anh ơi, tới đi” chứ đừng nói đến tiểu tiên nữ, Tiên Tiên bé bỏng.
Thôi thua thằng hãm lờ này rồi, nói không thể nào lại được. Hắn quá điên, quá ảo tưởng, quá tự sướng rồi.
Lạy!
Nhưng mà cũng không thể trách Bá Thiên Vũ.
Bá Tiên Tiên thật sự quá đẹp, quá mức lung linh, mỹ lệ, cứ hệt như là tiên nữ từ trong tranh, từ trong hư cấu bước đi ra vậy, khiến nam nhân nhìn thấy nàng thì không thể không chết mê, chết mệt, thèm khát mỗi đêm được ôm nàng, sủng hạnh nàng.
Đặc biệt, Bá Thiên Vũ còn là anh trai nàng, được ở bên nàng sớm tối, muốn gặp là gặp giống như câu “lửa gần rơm, chỉ cần xà một chút là cháy banh ruộng”, cộng với đó cơ thể đang ở trong độ tuổi thiếu niên trưởng thành, mà nói trắng ra là giai đoạn nam nhân n*ng… n*ng… n*ng con chim cu nhất trong cuộc đời, dù đã cố thanh tỉnh đầu óc, không nghĩ đến chuyện bậy bạ nhưng thỉnh thoảng khi tỉnh giấc vẫn thấy đũng quần nhớt nhát một màu trắng đục. Hắn lại càng không thể nào kìm lòng.
Hắn muốn Tiên Tiên, hắn khao khát Tiên Tiên, ngay từ nhỏ đã như vậy.
Hắn muốn Tiên Tiên là của riêng hắn, chỉ một mình hắn.
Nếu thế giới này không cho hắn Tiên Tiên, hắn thề, hắn sẽ hủy diệt cả thế giới!
- Bộp bộp bộp!
Bất giác, nhiều tiếng vỗ tay vang lên, Đại trưởng lão – Bá Lang Lang bước ra đứng trước mặt Bá Thiên Vũ cùng gương mặt sư tử và nụ cười khinh bỉ trên môi.
- Quả không hổ danh là phế vật, kim súc sinh Bá Thiên Vũ. Không ngờ ngay cả em gái ruột của mình mà cũng muốn chiếm đoạt.
Lão lạnh lùng nói.
- Nhưng mà để ta cho ngươi biết, ngươi sẽ không bao giờ làm được điều đó!
Bá Thiên Vũ lau máu mũi trên mặt, tâm trạng bây giờ vì đang quạo nên cũng đéo cần để tâm người trước mặt có là Đại trưởng lão, cường giả Ngưng Lực cảnh tầng 6 với quyền hành trong khắp Bá gia này chỉ thua mỗi lão gia chủ và một vài lão tổ ít ló mặt ra ngoài, hay là ai có sức mạnh vô biên đi chăng nữa.
Hắn đạm mạc nói.
- Vậy ông nghĩ thằng cháu Bá Vân Tiêu của ông có cửa với muội ấy?
- Hừ, đó là điều đương nhiên. Cháu ta là thiên tài mạnh nhất Bá gia, 15 tuổi đã có tu vi Luyện Khí cảnh tầng 10 đỉnh phong, danh xưng một trong ngũ đại thiên tài của trấn Thanh Hà. Chỉ cần nó đột phá Ngưng Lực cảnh trước 18 tuổi, ta sẽ xin lão tổ gả Tiên Tiên cho nó. Một phế vật như ngươi há có thể đòi so sánh với nó, thật nực cười.
- Ừ nực cười. Vậy giờ ông có muốn cược không?
Đã đang quạo, đang điên, đang hứng máu chó trong người mà lão già đầy râu mép này còn khiêu khích tính nhẫn nại của hắn bằng việc muốn cướp lấy Tiên Tiên yêu dấu của hắn, đem cho thằng cháu xấu như ma của lão, tên Bá Vân Tiêu yếu nhớt.
Bá Thiên Vũ chân chính bộc lộ bản chất đại ca thồn lèm được ẩn giấu trong hắn.
Đại tưởng lão nhếch môi.
- Cược? Một phế vật như ngươi thì có thể cược các gì, nói ta nghe thử.
- Đơn giản thôi. Tôi với thằng cháu thiên tài của ông làm một trận, sống chết mặc số, thế nào?
- Ha ha ha ha…
Đại trưởng lão vừa nghe xong thì bỗng nhiên cười to, sau đó lão gật gù, chấp nhận vụ đặt cược mà cũng như không đặt cược này.
- Được. Ngươi đã muốn chết thì Đại trưởng lão như ta sẽ giúp ngươi được toại nguyện.
Thật ra, Đại trưởng lão cũng đã chán ghét Bá Thiên Vũ từ lâu vì vẻ mặt tên tiểu tạp chủng này lúc nào cũng ngông nghênh, ỷ mình là cháu cưng của Gia chủ nên hiếm khi tôn trọng những vị trưởng lão cao cao tại thượng như lão, làm lão quê xệ nhiều ngày, sáng ăn không ngon, tối ngủ không yên. Nhất là vào thời điểm khi có khách từ bên ngoài đến thăm viếng.
Nhìn xem, không phải lúc này hắn cũng đang thể hiện cái mặt như muốn van xin rằng “ông, cho tôi đi ông, cho tôi ăn đấm đi ông!” với lão?
Lão đã rất muốn thông hắn, nhưng mà ngại thân phận giữa cường giả Ngưng Lực cảnh tầng 6, danh vị Đại trưởng lão với một tên mao đầu tiểu tử phế vật, sẽ khiến người người cười chê nên cắn răng nhịn nhục.
Giờ tự dưng hắn muốn chết, lão ngu hay sao mà không giúp hắn, tiễn hắn lên đường bình an?
Lão nhìn hắn như nhìn người đã chết, hỏi.
- Địa điểm, thời gian, ngươi nói đi?
Bá Thiên Vũ lập tức trả lời.
- Một tháng sau là cuộc tổng kiểm tra thực lực của con cháu trong tộc. Thời gian và địa điểm chính là nó đó.
- Được a, vậy thì càng tốt. Chúng ta nhất trí a.
Nhận được đáp án, trong lòng Đại trưởng lão lại càng cảm thấy vui vẻ, khoái trá.
Ngon, tên phế vật này thật là biết lựa chỗ chết a. Không biết khi ấy, nhìn đứa cháu yêu quý bị giết mà không thể làm gì do hai bên đã đặt cược, có lão tổ làm chứng, thì người ông gia chủ như ngươi sẽ đau khổ đến mức nào đây hả, Bá Thiên Lăng?
Ngươi đau khổ, tâm tư lo cho gia tộc không còn, vậy thì chức vị Gia chủ theo chiếu lệ của tổ tông sẽ quy thuộc về ta rồi, khà khà khà!
“Cười? Ừ, cứ cười thoải mái đi thằng già”.
Bá Thiên Vũ nhìn vẻ mặt như sắp được xoạc gái đẹp của Bá Lang Lang, trong lòng lạnh lẽo vô cùng.
“Tao lựa nơi đó giết cháu mày là để mày không có khả năng cứu nó”.
“Còn tại sao lại là một tháng sau là bởi tao cần thời gian để tăng lên thực lực, nếu khi đó mà vừa đủ thì tao thịt luôn lão già mày đấy, đồ con lợn”.
- Một lời đã định. Thế, ông đến đây tìm tôi có việc gì?
Bá Thiên Vũ chợt hỏi.
Đại trưởng lão nghe vậy thì lập tức từ “cơn phê” tỉnh người, lão ho khan vài cái rồi hỏi hắn.
- Sáng nay, tám người Bá Văn Bị, Bá Lâm Bất, Bá Văn Lực, Bá Văn Ngo, Bá Văn Ke, Bá Anh Gủ, Bà Từ Côi, Bá Từ Lôi đã bị người hành hung ngay ngoài sân nhà ngươi. Ngươi có biết một chút tin tức nào liên quan đến hung thủ không?
- Không. Sau khi tôi trông bọn trẻ tu luyện xong thì ra ngoài trấn đi dạo, không quay về nhà nên không biết. Mà mấy đứa đó không phải đều có tu vi cao cường, Luyện Khí tầng 7, tầng 8 sao, thế nào lại bị người ta đánh? À, chắc là do gây gỗ với vị thiên tài Luyện Khí tầng 9, tầng 10 nào đó nên bị đập cho chứ gì. Mà nói không chừng là do thằng cháu thiên tài Bá Vân Tiêu của ông gây ra cũng nên. Ông thử về hỏi nó xem, biết đâu lại y như lời tôi nói.
Bá Thiên Vũ thật thà đến mức đạt hai từ “giả dối” trả lời.
Đáng lẽ, hắn rất muốn sủa to lên rằng “chính bố mày gây ra đấy, có gì không?” nhưng lại sợ vị Đại trưởng lão này hết hồn, lo lắng cho cái mạng nhỏ của thằng cháu Bá Vân Tiêu vào một tháng sau mà hủy bỏ ước định, nên hắn đành thôi.
Người xưa từng có câu “bớt sủa lại một chút thì tốt cho sức khỏe” mà, phải nên làm theo a.
Đại trưởng lão đưa mắt sư tử nhìn hắn thật sâu, trong đầu suy nghĩ tên tiểu tạp chủng phế vật này nếu đã muốn không nói thì cũng chả làm được gì nó, với lại nó cũng chỉ còn sống được 1 tháng nữa thôi nên cứ kệ mẹ nó vậy.
Thành ra lão cũng chả muốn dây dưa thêm ở chỗ rách nát này, lão nhàn nhạt nói.
- Hy vọng những lời ngươi nói là thật.
Sau đó liền quay người, bỏ đi mất hút.
Cạch!
Bá Thiên Vũ đóng nhanh cửa phòng, trở lại khôi phục Niệm Lực.
Nhưng…
Hắn đã có động lực để được thường xuyên nghe giọng Cự Bặc Tiên Ông và những câu tụng kinh đau tai, nhức óc.
///
Đã 20 chương rồi đấy. Ném cho Tác một ít Kim phiếu đi nào, u huhuhu @@