Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Chương 53: Sang cách vách phạt




Trở về từ Quế Lâm, Đinh Hạo bắt đầu trở nên bận rộn. Cậu muốn tiếp tục học đào tạo chuyên sâu là chuyện tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là phải thông qua cuộc thi, nhất là cuộc thi tiếng Anh chết tiệt.
Bạch Bân trong lúc Đinh Hạo ôn tập tiếng Anh, đã được hưởng thụ lại cảm xúc năm nào. Đinh Hạo bị Bạch Bân dạy học hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa không thể xuống dưới giường.
Bạch Bân yêu cầu nghiêm khắc, phát âm từ không đúng liền bị phạt làm minh họa, lần một sai dùng tay, lần hai sai dùng miệng, đến lần thứ ba thì không phải là chuyện Đinh Hạo có thể khống chế được nữa. Đinh Hạo từ xưa đã hời hợt, tuy rằng thông minh nhưng chẳng thể tập trung, chưa nói được vài câu tiếng Anh đã bị Bạch Bân túm lấy, bắt đầu phạt bằng cách minh họa lại phát âm.
“Sai rồi.” Bạch Bân thấy đầu lưỡi Đinh Hạo né qua trốn lại khiến cho tâm tình tốt, túm lấy hút một ngụm: “Hạo Hạo, vị trí không đúng, phải đặt ở đây…”
Đinh Hạo bị sắc dục huân tâm, lần nào cũng bị Bạch Bân hôn đến đầu óc mơ hồ, saocòn biết được cái gì là vị trí không đúng! Mới đầu còn theo đầu lưỡi Bạch Bân quy củ học phát âm, sau bị quấn lấy một chút liền mềm nhũn, ôm cổ Bạch Bân không buông tha.
Bạch Bân sớm đã không còn ngây ngô như năm đó, đối phó với Đinh Hạo chỉ dùng miệng vẫn nhẫn nại được. Ôm lấy một bên hôn môi, một bên dạy cậu, biết trong đầu người nọ ngập tràn hình ảnh anh, căn bản nghe không vào, tâm tình Bạch Bân đặc biệt tốt: “Lại sai rồi, ha ha.”
Ánh mắt Đinh Hạo đã trở nên mông lung, thở hổn hển liếc Bạch Bân, miệng không biết là bị tự mình ma sát hay được Bạch Bân hôn mà đỏ bừng, cho dù như vậy, vẫn ôm cổ Bạch Bân không buông ra, cậu nghe thấy Bạch Bân nói cậu vừa nãy lại đọc sai rồi.
Quả nhiên, sau tay cùng miệng, chính là đổi thành Bạch Bân tiến vào.
Đinh Hạo bị anh chiếm lấy tràn đầy, thật sự không biết làm cách nào đọc mấy cái câu tiếng Anh kia, hai tay ôm chặt Bạch bân, chỉ có thể nhỏ giọng thở dốc: “Bạch, Bạch Bân… Đừng! Quá sâu… A…”
Bạch Bân ôm lấy người đang ngồi khóa trên người mình, hôn lên trán cậu, chợt cảm thấy động tâm với một Đinh Hạo mặt đỏ bừng. Bạch Bân thậm chí còn nổi lên hứng thú vui đùa: “Hạo Hạo, em cố tình sai đúng không? Em cũng muốn anh bắt nạt em, đúng hay không?”
Đinh Hạo bị anh bắt nạt không nói nên lời, khoái cảm xuyên thẳng qua tủy sống dồn dập ập tới từng đợt lại từng đợt mạnh mẽ, Đinh Hạo nhịn không được để lại trên lưng Bạch Bân vài vệt đỏ: “Ô…”
Sau đó, đã thật sự không phải chuyện cậu có thể khống chế.
Trong khoảng thời gian trước khi thi này, Bạch Bân dạy tiếng Anh vô cùng thỏa mãn. Anh cảm thấy chuyện dạy học tiếng Anh này, cho dù là từ vựng hay phát âm, đều là sự tình vô cùng tốt đẹp.
Đinh Hạo bận rộn cuộc thi, thời gian cục cưng đến bên này chơi lại giảm bớt. Bạch Kiệt dưới sự bày mưu đặt kế của Bạch Bân, vì cho Đinh Hạo càng nhiều thời gian tranh thủ cuộc thi, liền săn sóc chuyển đa phần công việc qua. Công trình lần trước đã làm xong, nhóm thầy Từ nhận được thù lao không tệ, lại càng tán dương với việc Đinh Hạo ‘khắc khổ’ học tập.
Thầy cổ vũ Đinh Hạo: “Người trẻ tuổi mà, nên tinh thần phấn chấn nhiệt huyết! Nhân dịp còn trẻ nên học thêm vài thứ, đúng không? Đinh Hạo, thầy ủng hộ con.”
Đinh Hạo khóe miệng co giật, thật sự không tiện giải thích cho thầy Từ chỗ khó nói của mình.
Sau khi cục cưng được ba mẹ mình đón về, chỗ Đinh Hạo cũng không cần người chăm sóc trẻ con nữa, đồng chí bảo mẫu Lý Hạ lại thất nghiệp.
Mấy ngày nay Lý Hoa Mậu vô cùng săn sóc Lý Hạ. Nguyên nhân bắt nguồn từ công việc phiên dịch lúc trước anh muốn giới thiệu cho Lý Hạ kia, đàn anh Lý căn cứ vào câu ‘nước phù sa không chảy ruộng người ngoài’, tự mình nhận việc. Bây giờ đã làm được một nửa, nhân viên cùng người làm đều quen thuộc, không thể cho Lý Hạ thay thế được nữa. Lý Hoa Mậu cảm thấy có chút áy náy với Lý Hạ.
Lý Hạ thật ra chẳng biết gì, nguyên bản là chuyện nhờ giúp đỡ thôi, không giúp thì vẫn cảm ơn. Huống hồ Lý Hoa Mậu một ngày làm ba bữa cơm, rau thịt đầy đủ không hề trùng lặp, khiến Lý Hạ vô cùng cảm động. Vị cao to ôm bát cơm, sau quá trình hàng năm bị cơm hộp chiếm cứ bắt đầu cảm nhận được hương vị gia đình, rưng rưng nước mắt: “Đàn anh, ăn thật ngon!”
Bên cạnh cũng có người đến ăn ké cơm, cấp trên Lý Hoa Mậu, giám đốc Lý Thịnh Đông tàng kiều cách vách lên tiếng: “Ăn cơm thì đừng nói chuyện, phun hết ra rồi đây này! Cậu để người khác ăn như thế nào nữa?!” Lời tuy nói vậy, nhưng tốc độ ăn không hề chậm hơn Lý Hạ, rõ ràng là hai cái thùng cơm.
Lý Hoa Mậu ngồi đối diện, ăn tương đối lịch sự hơn, ăn vài miếng, lại quay đầu hỏi Lý Hạ: “Hôm nay cậu có đi làm không?”
Lý Hạ gật gật đầu: “Đi chứ! Hôm nay tắm rửa cho Mễ La”. Mễ La là một chú chó săn lông vàng cực lớn, ngồi xổm có thể cao bằng nửa người, đây là công việc Lý Hạ mới tìm được, giúp người khác chăm sóc vật nuôi. Lý Hạ tâm tư đơn thuần, thật tình yêu quý động vật, khá hài lòng với công việc này. Nếu phải tự đi mua một con thú cưng về, còn không bằng đi làm cái này, vừa được chơi vừa được nhận tiền, thật tốt!
Lý Hoa Mậu gắp miếng gà cuối cùng cho Lý Hạ: “Vậy ăn nhiều một chút đi, tắm rửa cho một con chó lớn như vậy mệt lắm!” Ngày đầu tiên Lý Hạ đi chăm sóc Mễ La, trên mặt, trên đùi đều có vết bầm như bị roi quất, Lý Hoa Mậu hoảng sợ, còn tưởng rằng đứa nhỏ này bị người ta đánh. Sau đó hỏi thăm mới biết được, đó là chó săn lớn nhiệt tình chào hỏi tạo thành.
Chó săn lông vàng thích thân cận với người, Lý Hạ cầm cái đĩa ném qua chơi với nó, vô cùng vui vẻ. Cái đuôi thô to bằng cánh tay vung vẩy qua lại, không khác gì với bị roi quất, cách quần bò còn có thể để lại vệt hồng nữa là! Huống chi tên ngốc Lý Hạ kia còn mặc quần đùi áo cộc tay chạy tới… Trên mặt sao? Vô nghĩa! Bị đập vào chân không đau sao? Chân tê rần liền ném lệch, rớt xuống đất Lý Hạ lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra, trên mặt cũng bị một vệt đỏ.
Lý Hoa Mậu có đi xem một lần, đứng nhìn từ xa xa. Mễ La không hiểu ý anh, nhìn thấy Lý Hoa Mậu còn vẫy vẫy đuôi tung tăng chạy qua, dọa Lý Hoa Mậu sợ tới mức nhanh như chớp bỏ chạy. Anh cảm thấy người bình thường không thể dắt được con chó này, chỉ có người cao to như Lý Hạ mới cầm được đi, nếu đổi sang thân thể nhỏ bé như của anh, vậy không phải người dắt chó, là chó dắt người mới đúng, hoàn toàn là bị kéo chạy.
Lý Thịnh Đông ăn no, đặt chén xuống bàn ngồi lệch trên ghế. Hắn lấy từ đâu ra một cái bật lửa xoay xoay trong tay, đốt lửa lên rồi lại tắt, cau mày không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lý Hạ là người thẳng tính, cầm đũa chỉ chỉ ban công phòng khách, nhắc nhở: “Nơi này không cho phép hút thuốc, ban công kia thì được.”
Lý Thịnh Đông ‘hừ’ một tiếng, vẫn đang chơi bật lửa. Hắn tới chỗ này cũng chẳng phải lần một lần hai, đương nhiên biết quy củ của Lý Hoa Mậu, còn chưa lấy thuốc lá ra mà, hắn đâu có nghiện tới vậy! Từ khi nhận cái công trình hợp tác cùng bên công ty Đức kia, mấy ngày nay không ít lần phải nhờ tới Lý Hoa Mậu. Lần này nguồn vốn đầu tư lớn, Lý Thịnh Đông tự mình theo dõi, nhưng văn hóa hắn không cao cố lắm cũng không hiểu tiếng nước ngoài, hận không thể vác đồng chí phiên dịch Lý Hoa Mậu làm hành lý tùy thân mang theo.
Làm phiên dịch cho Lý Thịnh Đông cũng không phải việc dễ dàng, tuy nói yêu cầu là lưu loát tiếng Anh là được, nhưng kỹ sư công trình đến hợp tác lại là vài người Đức. Hai thứ tiếng ấy đâu chỉ khác nhau về phát âm thôi? Nếu không phải Lý Hoa Mậu còn biết tiếng Đức căn bản, hai bên gần như không thể nói chuyện với nhau.
Lý Thịnh Đông sang ké đây còn có một nguyên nhân, tối hôm qua cô gái cách vách gọi điện thoại, nửa cầu xin nửa làm nũng gọi Lý Thịnh Đông đến nhìn xem đứa nhỏ. Cô gái ngữ khí thật mềm mại, nói là Tôn Thần nhóc con chuyên gây sự kia lại chọc cô tức giận, lần này có vẻ nghiêm trọng, giáo viên muốn đuổi học nó.
Tối hôm qua Lý Thịnh Đông còn bận rộn tới nửa đêm, đến đây liền trực tiếp qua chỗ Lý Hoa Mậu ngủ. Đây là nhà Đinh Hạo, trong suy nghĩ của Lý Thịnh Đông, hắn còn có quyền lợi với nó hơn cả Lý Hoa Mậu, ngủ một giấc chẳng sao. Lần này ngủ thẳng tới giữa trưa mới dậy, sửa soạn một chút rồi sang nhìn hai người bên cách vách kia.
Tôn Thần đang bị mẹ nó phạt, đặt sách lên đầu đứng trung bình tấn, có lẽ vừa bị bắt phạt, trên mặt vẫn còn vương nước mắt. Đứa nhỏ nhìn thấy Lý Thịnh Đông bước vào, cũng chỉ khụt khịt mũi, cúi đầu không nói chuyện.
Mẹ Tôn Thần cũng đỏ bừng hai mắt, nhưng vẫn chưa chảy nước mắt, sợ làm hỏng gương mặt đã tỉ mỉ trang điểm kia: “Một mình em thật sự không thể dạy dỗ nó tốt, cô giáo nói muốn đuổi học nó, em không biết nên làm gì bây giờ …”
Lý Thịnh Đông nhìn cô gái kia bày ra vẻ mặt đau khổ đã cảm thấy đầu vô cùng đau, hắn không sợ làm ầm ĩ, chỉ sợ loại con gái bộ dáng nhu nhược muốn khóc không khóc một bộ ‘xin anh làm chủ’ như thế này.
Cô gái kia dường như vẫn chưa phát hiện, nhỏ nhẹ kể lại sự tình.
Vốn là tuổi Tôn Thần khá lớn, Lý Thịnh Đông nhờ người làm thủ tục, khi đưa vào nhà trẻ, người ta nhìn tuổi liền trực tiếp nhét vào lớp lá. Tôn Thần tính cách hoang dã, sao có thể ngồi yên thành thật nghe cô giáo kể chuyện cổ tích, vẽ tranh được, đông chọc một chút, tây chạy một chút, cô giáo cũng chỉ nhịn.
Nhưng cố tình đứa nhỏ này còn rất thích cô giáo lớp mình. Cô giáo kia vừa tốt nghiệp sư phạm xong, tóc ngắn mặt tròn phúng phính, tươi cười trẻ trung, đặc biệt đáng yêu. Cô giáo dạy lớp nó hát nhạc thiếu nhi, cô ngàn lần vạn lần không nên khen Tôn Thần một câu ‘giọng thật to’, chỉ một câu như vậy, liền khiến Tôn Thần nhớ thương.
Vừa nãy nói qua, tính cách Tôn Thần hoang dã, làm sao nó biết được nhạc thiếu nhi là cái gì đâu. Bên này bật bài ‘Ốc sên và chim vàng anh’, nó lập tức ầm ĩ gào theo sau. Cô giáo dạy tới ‘a trước mặt có một cây nho’, Tôn Thần phía sau há to cổ họng hét ‘cây nho ’, cô giáo hát tới ‘từng bước từng bước đi về phía trước’, TônThần tiếp tục hét ‘Đi về phía trước”… Cho dù như thế nào, luôn chậm nửa nhịp.
Cô giáo cuối cùng tức phát khóc, Tôn Thần không quen an ủi người khác, chạy tới vỗ bả vai cô giáo thử dùng phương thức của chính mình khích lệ cô: “Cô, cô khóc đi! Cô khóc vẫn xinh đẹp!” Cô giáo càng khóc nức nở hơn, cô cảm thấy đứa nhỏ này cố tình đến quấy rối.
Nhà trẻ thử chuyển Tôn Thần xuống lớp chồi, lần này càng không xong. Tuy không có cô giáo Tôn Thần thích kia, nhưng nó thuộc bài hát rồi! Bên này cũng dạy ‘Ốc sên và chim vàng anh’, Tôn Thần rốt cục có một thứ biết nhiều hơn các bạn cùng lớp, cô giáo vừa chạm vào đàn dương cầm, chưa đợi có âm thanh phát ra, nó đã bắt đầu hát lên!
Cô giáo lớp chồi bị nó chọc giận đến run rẩy, lớp này của cô mất nửa năm mới duy trì được trật tự tốt, bị đứa nhỏ chết tiệt này dùng nửa buổi chiều hoàn toàn nhiễu loạn. Lãnh đạo nhà trẻ rất coi trọng chuyện này, bọn họ gọi điện thoại cho phụ huynh của Tôn Thần, uyển chuyển nói rõ nguyên nhân, nói cho mẹ Tôn Thần rằng, thật xin lỗi, đứa nhỏ nhà chị chúng tôi thật sự không quản được.
Cô gái thút tha thút thít kể xong, lần này thật sự rưng rưng nước mắt không thể kìm chế nữa, hết sức đáng thương: “Từ nhỏ nó đã không có ba, em cũng không biết nên dạy nó như thế nào mới tốt… Mỗi lần nghiêm khắc một chút, nó liền không thân thiết với em. Em một thân một mình, mang theo đứa nhỏ, thật sự vất vả. Em biết anh vì mẹ con chúng em mà bỏ rất nhiều tâm tư, anh Đông em…”
Lý Thịnh Đông biết ngay cô gái này đang suy nghĩ cái gì, ngại cho tình cảm ngày xưa, còn có mặt mũi anh em, khó mà mở miệng nói những lời khó coi. Nhưng như vậy thật sự cũng không phải biện pháp, Lý Thịnh Đông nghĩ nhất định phải nói chuyện cẩn thận với cô một lần.
Lý Thịnh Đông nhìn đứa nhỏ ngồi trung bình tấn bên góc tường, gọi nó một tiếng: “Tôn Thần!”
Đứa nhỏ ngẩng đầu lên nhìn hắn, nước mắt trên mặt đã không còn. Nó còn nhỏ, chuyện đau lòng đã theo nước mắt chảy xuôi biến mất, khóc xong rồi sẽ không tiếp tục khổ sở nữa, thật là một đứa vô tâm vô phế, chỉ là thanh âm vẫn có chút nghèn nghẹn: “Gì ạ?”
Lý Thịnh Đông nở nụ cười, lấy sách trên đầu đứa nhỏ xuống, nhét vào trong lòng nó: “Chú nói chút chuyện với mẹ con, con sang nhà cách vách tiếp tục chịu phạt đi!”
Tôn Thần tròng mắt vừa chuyển liền hiểu được, đến cách vách sao có thể bị phạt nữa, vừa nãy nó đã ngửi thấy mùi chân gà bên cách vách rồi! Đáp ứng một tiếng, ôm sách bỏ chạy: “Con đi ngay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.