Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Chương 36: Lưu luyến khắp chốn…




Đinh Hạo lại kề sát vào nhìn kỹ, thật sự là thắt nơ con bướm, chỉ là băng gạc quá dày, nhìn thoáng qua sẽ không nhận ra, sẽ giống như bị thương thật nặng. Hỏi thăm Lý Hoa Mậu, biết chỉ là vết thương nhẹ cũng an tâm, xoay người lại đi trêu chọc Lý Thịnh Đông: “Cô gái ở cửa kia, ôm không lẽ là… con cậu đi?”
Lý Thịnh Đông vừa tức vừa buồn cười, chẳng lẽ thằng nhóc kia giống hắn như vậy ư? Sao ai nhìn thấy cũng hỏi. Hắn không hề khách khí với Đinh Hạo, trực tiếp trả lời: “Cậu quản tốt họ Bạch nhà cậu là được rồi! Ít lo mấy chuyện lung tung đi! Đấy là con của anh em tôi, hắn gặp chuyện phải vào cục cảnh sát, bảo vợ hắn tới tìm tôi vay tiền.”
Lý Thịnh Đông trước kia thích làm đại ca, còn thật sự kiếm được không ít anh em đi theo hắn. Hai năm nay bận rộn buôn bán cũng thu bớt tâm tư vui đùa, nhưng cảm tình cũ vẫn còn, có chuyện gì bình thường đến nhờ hắn đều sẽ giúp đỡ một phen.
Đinh Hạo cũng biết chuyện này, nhưng chính bởi vì biết, ánh mắt nhìn Lý Thịnh Đông lại càng thêm cổ quái: “Chết tiệt, vợ người ta cậu cũng không buông tha sao?”
Một câu liền chọc người nổi giận: “Cút đi!”
Có Đinh Hạo ở đây vẫn rất có lợi, Lý Thịnh Đông tự giác đền tiền, ngay cả viện phí cũng trả luôn.
Lý Hoa Mậu cầm xấp tiền mặt thật dày, cười tít mắt, số tiền này còn nhiều hơn cả công lao động vất vả nửa năm của anh nữacơ. Tạm thời giải trừ được nguy cơ khủng khoảng kinh tế, Lý Hoa Mậu liền cảm thấy thân thiết hơn hẳn với Lý Thịnh Đông, nhất là càng thêm hứng thú với hành tung ngày mai của hắn, chỉ thiếu điều viết lên mặt dòng chữ ‘Cậu đập tôi thêm một lần nữa đi.’
Cô gái đứng cửa vẫn im lặng chờ Lý Thịnh Đông, thấy hắn nhìn qua, lập tức lộ ra vẻ mặt chờ mong mà lo sợ, điềm đạm đáng yêu.
Lý Thịnh Đông còn mang theo hai trói buộc này, không tiện để người ta chờ lâu thêm nữa, nhìn Đinh Hạo đã tới cũng coi như có cái công đạo, nói với Lý Hoa Mậu ‘có việc tìm tôi’ rồi bước đi.
Đinh Hạo nhiệt tình nhìn theo hướng Lý Thịnh Đông rời đi, cậu nhớ rõ kiếp trước Lý Thịnh Đông thật sự làm lớn bụng con gái nhà người ta, nhưng chưa kịp sinh ra đã bị sẩy. Chuyện đó náo loạn rất lớn, mẹ Lý Thịnh Đông cầm chày cán bột đuổi đánh hắn khắp trấn, ầm ĩ ồn ào đòi Lý Thịnh Đông bồi cháu trai lại cho mình.
Đó là chuyện xảy ra khi cậu đang học đại học, nếu tính theo thời gian hiện tại, đứa nhỏ đấy cũng khoảng chừng ba tuổi rồi.
Đinh Hạo quay đầu, lấy Lý Hoa Mậu cũng ló cổ ra ngoài xem, vui vẻ: “Sao, nhìn trúng Lý Thịnh Đông rồi à? Thấy anh luyến tiếc như vậy, tôi giúp hai người giới thiệu nhau nhé?” Lý Thịnh Đông không kén chọn, nhưng bình thường cũng chỉ thích con gái, Đinh Hạo không để trong lòng, chỉ đùa giỡn vài câu.
Lý Hoa Mậu ‘hừ’ một tiếng: “Tôi không thèm nhìn hắn, tôi đang xem đứa nhỏ kia cơ!”
Đinh Hạo ngạc nhiên: “Anh xem con người ta làm gì?”
Lý Hoa Mậu nhớ đến cô gái ôm bé con kia, còn nhéo nó, trong lòng liền khó chịu: “Không có gì, hai hôm nay chụp trẻ con quá nhiều, theo thói quen chú ý. Bộ dạng đứa nhỏ kia không tệ lắm, rất có sức sống.”
“A, đúng rồi! Anh vừa nói tôi liền nhớ ra, mấy hôm nữa con tôi về, tôi mang qua chỗ anh chụp cho chúng tôi mấy tấm nhé!” Đinh Hạo nhớ đến cục cưng liền hạnh phúc dạt dào, giúp Lý Hoa Mậu dọn dẹp, cầm lấy đơn thuốc bác sĩ vừa kê tới hiệu thuốc mua: “Chỉ như vậy thôi sao, còn nữa không?”
“Không.” Lý Hoa Mậu lắc đầu, nói cảm ơn, nhưng cười có chút miễn cưỡng. Không biết vì sao, Đinh Hạo vừa nhắc tới cục cưng Lý Hoa Mậu liền nhớ tới đứa nhỏ vừa rồi.
Cục cưng nhà Đinh Hạo thật sự được nâng niu trong lòng bàn tay mà nuôi lớn, từ nhỏ đã không thiếu thứ gì. Đứa nhỏ vừa rồi bị đối xử kém xa nhà Đinh Hạo, ít ra mẹ nhóc đối xử với nhóc không tốt lắm. Bằng không sao giữa mùa đông lạnh lại ôm đứa nhỏ cố tình đứng ngoài chờ chứ? Lý Hoa Mậu vô cùng phản cảm với hành động lấy đứa nhỏ làm tấm khiên, cô cầu xin người khác giả đáng thương là chuyện của mình, tội tình gì lại mang theo đứa nhỏ đi làm bộ làm tịch.
Anh từng nghe một chuyên gia tâm lý học trẻ em từng nói, những đứa nhỏ nghịch ngợm, thật ra đều là hy vọng ba mẹ chú ý mình nhiều hơn. Hy vọng họ có thể liếc nhìn mình nhiều thêm một cái, nghe mình nói chuyện nhiều thêm một câu.
Bởi vì chúng nó khát vọng càng nhiều yêu thương, cho nên càng cố gắng gây chú ý.
Lý Hoa Mậu nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn cười toe toét kia, trong lòng hoảng hốt.
Ông chủ phòng làm việc không tệ lắm, người ta biết Lý Hoa Mậu dựa vào chụp ảnh kiếm miếng cơm, sợ làm bị thương tay, liền trích tiền ra cho anh mua thuốc men: “Quan trọng nhất là chữa khỏi cánh tay đã, đây là chuyện ngoài ý muốn, cũng do chúng tôi không lắp lưới phòng hộ nữa.”
Lý Hoa Mậu liên tục nói không cần: “Người vừa làm bị thương con đã trả tiền thuốc men, bác không cần đưa thêm một phần đâu.”
Ông chủ cảm thấy băn khoăn, cho anh cầm mấy trăm đồng mới được đi, nói là để Lý Hoa Mậu mua chút đồ dinh dưỡng cho mình. Nhân duyên của Lý Hoa Mậu ở phòng làm việc không tệ, có vài cô gái đi theo ông chủ đến thăm anh, liên tục gọi ‘anh Hoa Mậu’. Nếu không phải Lý Hoa Mậu bị thương rất nhẹ, không đến mức nằm viện trị liệu, mấy cô gái này đã sớm ngồi xuống gọt hoa quả cho anh rồi!
Đinh Hạo mua thuốc trở về nhìn thấy một phòng oanh oanh yến yến, còn trêu chọc anh: “Chậc, Lý Hoa Mậu! Diễm phúc thật đấy!”
Cô gái ngồi bên giường che miệng nở nụ cười: “Đâu có, chúng tôi là bạn tốt của anh Hoa Mậu!”
Bên cạnh cũng gật đầu nói đúng vậy, còn liếc liếc đánh giá Đinh Hạo, mắt sáng rực kề tai nói nhỏ với nhau: “Này này, cậu xem người này có xứng với anh Hoa Mậu không…?”
Mấy người khác cũng len lén quan sát Đinh Hạo, thoáng nhìn qua mặt liền đỏ: “Tôi cảm thấy hình như hơi phong lưu…”
“Phong lưu tốt! Lưu luyến khắp chốn, bỗng nhiên quay đầu, phát hiện người bên cạnh, a, một tình yêu thật sự giấu sau vẻ bề ngoài!”
Đinh Hạo đứng xa, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ, không biết rõ nội dung. Thấy mấy cô gái này thường quay đầu nhìn mình, sau đó cười vui vẻ, Đinh Hạo chỉ cảm thấy mình vô cùng có sức cuốn hút, tự hào, ôn hòa nói chuyện với Lý Hoa Mậu: “Đã mua thuốc rồi, chúng ta đi thôi. Lát nữa còn phải về trường học đúng không?”
Vài cô gái kia chớp chớp mắt, nhìn Đinh Hạo lại liếc sang Lý Hoa Mậu, cười hì hì không nói lời nào.
Quan hệ của Lý Hoa Mậu và các cô không tệ, nhưng không tiện nói chuyện của Đinh Hạo cho bọn họ, chỉ cười bảo các cô đừng náo loạn: “Tôi cũng không phải ai gặp cũng thích. Tôi đi nhé, các cô trên đường trở về cũng cẩn thận một chút!”
Trên đường Đinh Hạo đưa Lý Hoa Mậu về trường học, luôn cảm thấy điều kiện ở trường học gian khổ, người bị thương sẽ bất tiện, nhìn nhìn cánh tay anh, lại hỏi thăm: “Anh ở một mình có được không? Nếu không xin phép thầy đi, tới khu phố trung tâm ở vài ngày, điện nước đều thuận lợi hơn.”
Lý Hoa Mậu đang nhớ thương máy ảnh bảo bối của mình, cũng muốn ở lại nội thành tìm hàng sửa chữa lại, nghe Đinh Hạo hỏi liền do dự: “Vậy cuộc họp ngày mai thì làm sao giờ?”
Đinh Hạo vui vẻ: “Vừa nãy tôi nói giỡn với Lý Thịnh Đông thôi, không quan trọng như vậy đâu! Nội dung cuộc họp cũng giống như bình thường, là giảng giải tiến độ gì đó, để bọn Lý Hạ làm là được.” Thấy Lý Hoa Mậu vẫn đang lo lắng, quyết đoán cho anh một viên thuốc an thần; “Nếu không như vậy, ngày mai tôi đến đón thư ký anh qua thành phố nhé?”
Lý Hoa Mậu nở nụ cười, tóc xoăn trên mặt che một nửa ánh mắt, nheo lại rất dễ nhìn: “Cảm ơn cậu nhé Đinh Hạo!”
Lý Hoa Mậu ở lại chỗ trong nội thành vài ngày, máy ảnh anh bị va đập nặng, một lần sửa chữa hết phân nửa số tiền. Máy ảnh càng quý giá sửa chữa càng chậm, chỉ riêng việc lắp ráp đã rất tốn thời gian. Mỗi ngày Lý Hoa Mậu đều đi bộ qua nhìn, trong lúc chờ máy ảnh sửa chữa, liền đi dạo quanh phụ cận một chút, lại nhìn được một số cảnh rất đáng giá.
Lý Hoa Mậu bị thương nhưng vẫn kiên trì, đang hoa tay múa chân tìm một góc độ đẹp chụp ảnh, chợt nhìn thấy cô gái đứng đối diện trên đường cái.
Cô gái kia dường như đang đợi người, đứng cạnh đường cái không ngừng nhìn xung quanh. Ánh mắt cô rất sốt ruột, nhưng đứa nhỏ bên cạnh hình như không thích đứng ngốc ven đường chờ, muốn giãy khỏi tay cô ra chỗ khác chơi, cử động quá mạnh, bị cô gái kia dùng sức kéo cổ áo lại, cúi đầu mắng một câu.
Lý Hoa Mậu buông tay xuống, nhưng vẫn nhìn hai người.
Đứa nhỏ kia bị túm lấy không thoải mái, lại cử động, lần này không được khoan dung đối đãi như vậy nữa, bị hung hăng đánh một cái. Lý Hoa Mậu cách rất xa, nhưng cũng nhìn thấy áo bông phình ra của đứa nhỏ bị đánh xẹp hẳn một mảng, xem ra, cái đánh này còn có chút phẫn hận.
Đứa nhỏ cúi đầu bất động, bàn tay nhỏ bé thỉnh thoảng đưa lên dụi mắt, không biết có phải khóc hay không.
Lý Hoa Mậu nhíu mày, xoay người về cửa hàng sửa chữa. Việc này anh không nên quản, cho dù đó là bạn Lý Thịnh Đông, nhưng anh nhiều nhất cũng bất quá chỉ là một người bạn khác mà thôi. Cho dù đứa nhỏ đáng thương… Lý Hoa Mậu nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, lần này có một chiếc xe dừng bên cạnh cô gái, cô đang cúi đầu nói gì đó với người bên trong. Một người mở cửa xe bước xuống, quần áo lòe loẹt, là Lý Thịnh Đông.
Lý Hoa Mậu nhìn ba người cách đó không xa, trong lòng bỗng chua xót. Nhìn Lý Thịnh Đông bế đứa nhỏ kia lên dỗ dành, chợt có chút hâm mộ. Tuổi đã lớn rồi, cũng nên tìm một người ổn định thôi. Có lẽ trong tương lai cũng nhận nuôi một đứa nhỏ, không cần ngoan ngoãn nghe lời lắm, chỉ cần một đứa nhỏ có hoạt bát nên có là tốt rồi.
Lý Hoa Mậu bên này đang cảm khái, Đinh Hạo ở nhà cũng đang nhắc đến trẻ con.
Cục cưng được Lisa mang đi Ý, tính kiểu gì cũng phải năm sau mới về. Nhà ông Bạch theo lệ thường đều chụp ảnh gia đình vào lễ mừng năm mới, lúc này vì cục cưng, còn cố ý kéo dài thêm vài tháng, chỉ chờ bé trở về.
Sinh nhật Đinh Hạo cũng sắp tới, quyết đoán nghỉ một kỳ dài, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về nhà ở vài ngày. Thứ nhất là chờ cục cưng về, thứ hai là phải thăm người nhà, nhất là bên bà Đinh. Người càng già càng trẻ con, dỗ dành ngoài miệng vô dụng, cũng nên trở về nhìn xem.
Bạch Bân cuối năm có vẻ bận, không bớt ra được thời gian, bảo Đổng Phi đưa Đinh Hạo về, lại dặn Đinh Hạo ở nhà chờ anh, đừng chạy loạn.
Đinh Hạo đứng ở sân bay nghe xong một loạt dặn dò của Bạch Bân, mới được chấp thuận lên máy bay. Đổng Phi đi cùng, nhớ lại lúc nãy lại thấy buồn cười.
Đinh Hạo da mặt dày, tự phát tự giác coi biểu tình của Đổng Phi thành hâm mộ, hào hứng: “Cậu chưa thấy qua bộ dáng Bạch Bân dông dài như vậy đúng không? Tôi nói với cậu nhé, anh ấy ở nhà mỗi ngày đều lải nhải tôi, không được cái này không được cái kia… A.”
Đổng Phi nghe ngữ khí tự hào của cậu càng muốn cười, ‘khụ’ một tiếng, cúi đầu xem tạp chí. Cũng chỉ có kẻ dở hơi như vậy mới có tài khiến người khác lo lắng, nhưng, cũng chính là như vậy mới náo nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.