Nhược Thủy Cửu Khanh

Chương 33: Buổi tối thứ năm…..




Edit: quynhle2207—diễn đàn
Tây Môn Trái Chủ thấy Nhược Thủy cưỡi tọa kỵ thì kinh ngạc không thôi: “Làm sao lấy được con mèo nhỏ này vậy?”
Lạc Thủy phát một cái mặt tức giận: “Tọa kỵ của tôi, tên là Một Gáo Nước!”
Tây Môn Trái Chủ: “Lợi hại nha! Tôi còn tưởng rằng trình độ biến thái đó chỉ có A Nam mới có thể đi được.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Khụ khụ, khiêm tốn một chút đi.”
Nam Cửu Khanh: “A Tây, đến phòng làm việc của tôi uống trà.”
Tây Môn Trái Chủ làm nũng: “Ài, đau lòng quá, không cần đùa giỡn mình như vậy mà, ban ngày không tốt đâu.”
Nam Cửu Khanh: “Cậu có giá trị để bị đùa giỡn hả? Cho cậu 10 giây phải xuất hiện trước mặt mình.”
Tây Môn Trái Chủ: "A Đông, cứu mình với!!!!"
Đông Phong Phá: “Ai, đứa nhỏ này tội nghiệp quá, đi đi, mình sẽ an táng thật long trọng cho cậu.”
Trong đầu Lạc Thủy xuất hiện một hình ảnh hết sức quỷ dị, đại hán Nam Cửu Khanh có bắp thịt cuồn cuộn cả người, thêm vào đó là bộ râu quai nón, mặc quần lót nhỏ màu trắng, đi về phía Tây Môn Trái Chủ bạch diện thư sinh, cả người trắng nõn nà, nũng nịu. *quynhle*2207*dđlqđ* Cả người Tây Môn gầy yếu đang run rẩy, đại hán râu quai nón không chút lưu tình, hết đánh lại đá bạch diện thư sinh một lúc, làm cho anh ta chỉ còn một hơi thở thoi thóp, sau đó thì đại hán râu quai nón cười đến nỗi gương mặt cũng vặn vẹo.
Lạc Thủy bị hình ảnh làm cho sợ hãi, vô cùng lo lắng cho Tây Môn mềm mại này, đành phải yếu ớt hỏi: “Tây Môn Trái Chủ không sao chứ?”
Bắc Viên Phẩn: “Không có việc gì, không có việc gì đâu, đánh một trận mà thôi.”
Đánh một trận? Đánh một trận! Lạc Thủy sợ ngây người.
Đột nhiên Đông Phong Phá nghĩ tới gì đó: "Nhược Thủy, A Nam cùng làm chung với cô nhiệm vụ tọa kỵ này hả?
Nhược Thủy Tam Thiên: “Ừ, sao vậy?”
Đông Phong Phá: “Không có gì, chỉ hỏi một chút thôi.”
Sự thật về đại thần rất bạo lực làm cho Lạc Thủy khó mà tiếp nhận được, cho tới khi rời khỏi trò chơi, nằm lăn lộn trên giường.
Nhắm mắt lại đã thấy một khuôn mặt dữ tợn, cực kỳ thô bỉ của một ông chú đang đi về phía cô.
Nếu quả thật tướng mạo của đại thần lớn lên như vậy, chỉ nghĩ tới chuyện này thì Lạc Thủy đã sợ đến nỗi giật cả mình, lông tơ dựng đứng luôn.
Lạc Thủy vội vàng tự an ủi mình, không đâu, không đâu.
Nhưng mà lỡ như hình dáng như vậy thì phải làm sao đây?
Phi phi, không biết xấu hổ, cô nghĩ bậy bạ gì vậy, bọn họ chỉ có mối quan hệ là chủ nhân và hộ vệ thôi, hơn nữa còn ở trong trò chơi, căn bản cũng sẽ không thể nào gặp mặt được.
Nhưng nếu như đại thần nói muốn gặp mặt......
Đại khái cô sẽ đồng ý, hơn nữa còn có chút mong đợi.
Rốt cuộc thì đại thần trông như thế nào?
Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt đại thần, anh cười thật hiền lành gọi cô là mỹ nhân, còn dẫn theo cô làm nhiệm vụ, khiêu khích thiên hạ, khởi xướng cứ điểm chiến, dắt cô tới đỉnh Ma Thiên Nhai, còn hỏi cô có thích quạ đen hay không, đem +10 đồ trắng bán cho Thanh Thanh Tiểu Yêu, nói cho cô biết còn có một biệt hiệu là ‘chỉ lấy một gáo’, giúp cô làm nhiệm vụ tọa kỵ, bảo vệ cô thật kỹ ở sau lưng.
Chắc chắn đại thần là một người đàn ông tuấn tú, có đôi mắt sáng, hàng lông mày cong cong, đôi môi mỏng, còn có làn da rất đẹp. (tác giả: Hả? Tại sao?, Lạc Thủy: sờ rất thoải mái. Vì vậy tác giả bị lạnh muốn chết.)
Lạc Thủy ôm gối ôm con chó lớn màu vàng của mình vào lòng, càng ôm càng chặt, tim đập càng lúc càng nhanh.
Hơn nữa đại thần có thể nhìn ra được chữ tiểu Triện nhà Tần, nhưng không thi văn tự cổ toàn quốc cũng không đi đào mộ, có lẽ ít nhất là cảm thấy hứng thú không chừng.
Đại thần chơi vờ vây, một người đàn ông chơi cờ vây, à, không nói tới áo trắng như tuyết, thì chắc cũng phải thanh tú thoát tục, mắt như sao sáng, lông mi dài cong vút, khóe miệng nhếch lên cười khẽ, dáng điệu phong lưu không màng tới sự đời. (tác giả đầy vạch đen: cô cho rằng đại thần đang chụp hình phim cổ trang hả?)
Dường như đại thần đang gây dựng sự nghiệp, hiển nhiên sẽ có phòng làm việc, /dđ..le..quy..don/ chuyện này có thể nhìn ra được trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau. Đại thần không có nghĩ tới kiếm một người vợ giàu lý tưởng nha. Mọi người đều nói đàn ông lúc nghiêm túc sẽ đẹp trai nhất, à, đúng vậy, có thể khẳng định đại thần rất tuấn tú.
Rột cuộc thì Lạc Thủy cũng vui vẻ, ngủ thật say, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười, chân nhỏ ôm con chó vàng lớn, dáng vẻ yêu kiều lan tỏa.
Lúc này Lạc Thủy đứng ở cửa trường học, chờ xe buýt số 21 chở tới võ quán.
Đúng lúc trạm xe buýt đối diện với tiệm ‘A Thái’, theo thường lệ ở trước cửa có hai ngươi đàn ông đứng mở cửa, tóc nhuộm đủ màu sắc, Lạc Thủy nhìn thấy chỉ cảm thấy buồn rầu, càng buồn rầu hơn nữa là 300 đồng giống như là bông tuyết tan biến mất rồi. Có lẽ người đối diện cũng cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Lạc Thủy, quay đầu lại nhìn cô, sau một nhìn thẳng mặt nhau, một người có ngũ sắc trên người trong đó chạy tới.
Đã từng thấy ở thư viện có một quyển sách tên là ‘8x như thế nào?’ Trong quyển sách đó nói về vần đề đó chính là hiện tượng ‘ngụy nương’, đàn ông càng ngày càng trở nên nữ tính hơn, càng ngày càng không có can đảm, mạnh mẽ. Người đàn ông mặt trắng nhỏ chạy tới này chính là một ‘ngụy nương’ nha, chiếc cằm nhỏ làm nổi bật lên gương mặt trắng bệch, bắp chấn nhỏ gầy đến nổi gió thổi cũng gục ngã, làm sao còn có thể chạy nhảy nổi? Hả? Hình như người kia đang chạy về phía cô.
“Xin chào, người đẹp, tóc rất đẹp, vẫn chăm sóc thường xuyên hả?” Cái người ‘ngũ sắc’ kia với vẻ mặt lưu manh chào hỏi Lạc Thủy.
Tốn hết 300 đồng thì đương nhiên phải đẹp rồi, Lạc Thủy nhận thấy những ánh mắt quỷ dị ở xung quanh, theo phép lịch sự cũng như thái độ tự giác xây dựng một xã hội hòa bình, chỉ đành lạnh lùng liếc xéo người kia, lên tiếng: “Anh khỏe không?”
‘Ngũ sắc’ cũng thuận theo đó mà trả lời: “Tôi là thợ làm tóc, chỉ muốn làm quen bạn bè thôi.”
“Thiệt hả?” Sao xe buýt còn chưa tới vậy?
“Đúng vậy, người đẹp cho số điện thoại đi, rảnh rỗi nói chuyện với nhau.”
Lạc Thủy bị lời nói giống trong kịch bản này làm cho ớn lạnh, đại ca à, có thể có chút sáng tạo được không: “Tôi không có điện thoại di động.”
Hiển nhiên ‘ngũ sắc’ không tin, mới vừa rồi cô gái này còn nhìn chằm chằm vào bọn họ mà, vẻ mặt tỏ ra si mê, vào lúc này tại sao vẫn còn mang cái dáng vẻ dè dặt làm bộ làm tịch kia nữa, vỗ vai cô, ra vẻ hiểu rõ: “Số điện thoại, số điện thoại.”
Lạc Thủy nhìn một đám người xung quanh, nhịn, phải nhịn, ráng nhịn: “Thật xin lỗi, xe tới rồi.” Quả thật xe buýt đang từ xa chạy tới, bởi vì xa cho nên không thấy rõ được tuyến xe buýt số mấy, ai mà thèm để ý chuyện này chứ, cứ leo lên ngồi rồi tính tiếp.
Không đợi được xe buýt, vậy mà lại chờ được Lamborghini, coi như cô kiếm lời rồi. Đốn Cảnh Nhiên bước xuống, tùy ý liếc mắt nhìn ‘ngũ sắc’, ánh mắt bén nhọn, mở cửa xe bên phải, nhìn Lạc Thủy có ý muốn nói: “Đi võ quán.”
Lạc Thủy ưu nhã ngồi vào xe, để lại ‘ngũ sắc’ đang đứng ngổn ngang trong gió.
Gài dây an toàn, liếc nhìn sắc mặt Đốn Cảnh Nhiên một cái, trên mặt vẫn còn dáng vẻ mê mang, #quynh#le#2207# thở phào nhẹ nhõm nói: “Cám ơn.”
Đốn Cảnh Nhiên cợt nhã, đưa tay phải về phía Lạc Thủy: “Người đẹp, cho xin số điện thoại.”
Lạc Thủy đẩy bàn tay đang quấy rối của người nào đó trở về tay lái: “Mình không muốn chiều nay bị báo Tiền Giang đưa tin giật gân rằng có một đôi sinh viên nam nữ tự tử vì tình.”
Đốn Cảnh Nhiên đưa mắt nhìn cô một lượt, làm ra vẻ khinh thường: “Thôi đi, đừng có nằm mơ, với kỹ thuật của mình, cho dù cậu có muốn chết cũng không chết được đâu.”
“Bạn nhỏ tiểu học à, cẩn thận chị đây sẽ móc hai mắt của em ra đó.” Lạc Thủy đưa ngón trỏ và ngón giữa ra, làm một tư thế móc lại, nói ngoan độc.
Đốn Cảnh Nhiên chỉ đành khuất phục dưới dâm uy: “Nữ hiệp tha mạng!”
“Ngươi làm nhiều việc ác, giết người vô số, để mạng lại đi!” Lạc Thủy hét lớn: “Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.”
“Đừng nghĩ mình sợ cậu, Cửu Dương Thần Công、!”
“Càn Khôn Đại Na Di!”
“Hấp Tinh Đại Pháp!”
“Phải rồi, tại sao cậu lại chạy ngang qua chỗ này?”
Đốn Cảnh Nhiên nhún vai: “Tình cờ thôi, khi đối mặt với người đẹp thì Bạch Mã không còn thời gian để nghỉ ngơi nữa.”
“Thôi đi, ghê tởm quá.”
Hai người cứ cãi nhau như vậy cho tới khi tới võ quán.
Đốn Cảnh Nhiên không nói, dĩ nhiên Lạc Thủy cũng không nói, làm giống như không có chuyện gì xảy ra, thật sự cô cũng không biết phải mở miệng như thế nào, ước gì có thể bỏ qua cái chuyện chịu đòn nhận tội thì tốt rồi.
Lạc Thủy đi trước một bước đẩy cửa ra, cúi người chào: “Xin mời người bạn nhỏ.”
Đốn Cảnh Nhiên ừ một tiếng, oai phong khí phách hùng dũng hiên ngang bước vào thật nhanh.
Một lúc sau, Đốn Cảnh Nhiên vừa đáng thương vừa chậm chạp trở về bên cạnh Lạc Thủy, nắm vạt áo Lạc Thủy mà nước mắt ròng ròng: “Chị ơi, lát nữa nhớ dẫn em về nhà nha.”
Mẹ nó, tại sao Trương Nghệ Mưu lại không mời anh ta đi đóng phim, giải ảnh đế Oscar tại sao không dành cho anh ta vậy? Lạc Thủy không hề phối hợp chút nào mỉm cười: “Đi đi, đừng làm phiền chị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.