Những Ngày Tháng Giả Làm Bạn Trai Của Hotboy Trường

Chương 6: Tin vỉa hè




Edit: Mimi – Beta: Chi

*****
Năm ấy, Tập đoàn Đằng Tấn (1) ra “WeChat” (2), bạn bè của Lăng Khả liền đua nhau chuyển sang dùng mạng xã hội mới. Cậu cũng bắt kịp trào lưu, dùng tài khoản QQ để đăng kí một ID WeChat.
(1) Tập đoàn Đằng Tấn: Tencent Holdings Limited là một công ty cổ phần đầu tư Trung Quốc với các công ty con cung cấp dịch vụ truyền thông, giải trí, Internet và dịch vụ giá trị gia tăng điện thoại di động, và hoạt động các dịch vụ quảng cáo trực tuyến tại Trung Quốc.
(2) WeChat (hay còn có tên gọi Weixin tại Trung Quốc) là ứng dụng di động cho phép người dùng chat bằng video, âm thanh hoặc văn bản trực tiếp trên smartphone… và hoạt động dưới dạng một cộng đồng như mạng xã hội.
Bởi vì danh sách bạn tốt của WeChat thông với QQ, nên hệ thống đã giúp cậu cập nhật liên lạc, trong đó có cả Thích Phong.
Nhóm người chơi WeChat đầu tiên không có ý thức về an ninh mạng, nhờ thế mà Lăng Khả lại lọt vào danh sách bạn tốt của Thích Phong lần thứ hai.
Hơn một năm đã trôi qua, Thích Phong lại cao thêm không ít. Đường nét trên khuôn mặt hắn ngày càng góc cạnh và nam tính hơn. Phong cách ăn mặc cũng có thêm mấy phần cá tính.
So với những thiếu niên mười sáu mười bảy mặt nổi đầy mụn thanh xuân, Thích Phong đúng là rất được ông trời ưu ái. Đôi khi, một tấm hình tự chụp hắn tùy tiện up lên mạng xã hội, cũng đủ khí chất để hạ gục các ngôi sao trẻ tuổi đẹp trai ở ngoài kia chỉ trong giây lát.
Với nhan sắc bình thường mà Lăng Khả đã trở thành hot boy ở trường phổ thông, cho nên cậu không thể tượng tượng Thích Phong được hoan nghênh đến mức nào ở trên mạng xã hội.
Khác với mạng xã hội hỗn tạp đủ loại người ở QQ, trong WeChat, nếu không kết bạn thì không thể xem ai đã like và bình luận bài viết của đối phương.
Lăng Khả vốn tưởng mình và Thích Phong không có bạn mạng chung. Dù sao thì cậu cũng theo học trường công, mà người kia lại học ở trường tư thục. Hơn nữa, hai ngôi trường cách nhau đến nửa vòng thành phố chứ chẳng vừa.
Mãi cho đến khi cậu vô tình trao đổi tên WeChat với một nữ sinh cùng trường, sau đó thấy nữ sinh này “like” vài dòng trạng thái của Thích Phong, cậu mới chợt giật mình. Thực ra, cái thành phố này rất nhỏ.
Nữ sinh kia là hot girl của trường cậu. Cô ta cao hơn Lăng Khả một chút. Là trưởng ban văn nghệ của hội học sinh, bình thường cô cũng tham gia tổ chức các hoạt động biểu diễn. Vì biết Lăng Khả có thể đánh dương cầm, cho nên cô mới cố gắng tìm cách liên hệ với cậu.
Chẳng qua, với tính cách của Lăng Khả, thêm bạn trên WeChat xong, hai người cũng chẳng nói chuyện được mấy câu. Mãi đến khi đối phương like bài trên trang cá nhân của Thích Phong, Lăng Khả mới bắt đầu cảm thấy bồn chồn.
Trong một lần diễn tập văn nghệ của trường, rất nhiều nữ sinh cùng diễn nói đùa, bảo Lăng Khả ngồi xuống đàn cho họ nghe một lúc trước.
Nếu là bình thường, Lăng Khả sẽ tìm cớ từ chối. Dù sao thì cậu cũng là gei, đương nhiên không muốn dùng tài nghệ của mình để thả thính con gái.
Nhưng lần này, vừa thấy trưởng ban văn nghệ, cậu liền nhớ đối phương đã từng like bài viết của Thích Phong. Cuối cùng, chẳng biết xuất phát từ tâm lý gì, cậu lại đồng ý.
Cậu ngồi vào trước đàn dương cầm, nghiêng đầu, vừa cười vừa hỏi mấy nữ sinh đang hưng phấn: “Các cậu muốn nghe bài gì?”
Xưa nay, Lăng Khả nổi tiếng cool ngầu. Hôm nay cậu cười như vậy, lại dùng giọng điệu này, khiến các nữ sinh không khỏi choáng váng. Có mấy người đã không chịu nổi mà phải ôm tim.
Lăng Khả thấy bọn họ không đáp, xoay đầu lại, lẩm bẩm: “Tớ chỉ chơi nhạc cổ điển, có lẽ các cậu sẽ không thích nghe… Thôi thì tớ đánh mấy bài phổ thông nhé.” Dứt lời, cậu đặt hai tay lên phím đàn, thử âm một lúc rồi bắt đầu đánh.
Nhóm nữ sinh không biết cậu chơi bài gì, chỉ thấy thiếu niên mặc sơ mi trắng trước mặt vô cùng chuyên chú, mười ngón tay lướt nhẹ như bay, chân phải đạp lên pê đan chậm rãi nhưng vô cùng có tiết tấu… Chỉ riêng cảnh tượng này thôi đã khiến các cô mất hồn, chứ nói gì đến làn điệu say lòng người quanh quẩn bên tai.
Tiếng đàn lưu loát, tự nhiên, giống như không phải được đánh ra, mà từ mười đầu ngón tay Lăng Khả chảy xuôi ra vậy.
Lăng Khả đánh xong một khúc nhạc, các nữ sinh lập tức reo lên: “Một bài nữa! Nghe hay quá! Một bài nữa đi!”
“Cậu vừa đánh bài gì vậy? Rất dễ nghe!” Còn có người lên mạng tìm kiếm: “Tớ muốn tải xuống để nghe mỗi ngày!”
Lăng Khả giải thích: “Không có gì đặc biệt cả, chỉ là mấy bản piano đang thịnh hành của Richard Clayderman (3) thôi. Cậu có thể tìm 《Thì thầm ngày thu》, 《Hôn lễ trong mộng》 và 《Nhớ về thời thơ ấu》, nhưng bản trên mạng có thể sẽ không giống bản tớ đánh 100% đâu, vì tớ tự ghép các khúc trong bản nhạc lại với nhau mà.”
(3) Richard Clayderman là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng. Ông đã phát hành nhiều album nhạc, trong đó có các nhạc phẩm của Beethoven, Liszt, Chopin và Mozart, nhưng chủ yếu là của Paul de Senneville và Olivier Toussiant.
Nữ sinh: “Oh my God, Lăng Khả, cậu giỏi quá!”
Lăng Khả thấy mấy cô lộ ra bộ dáng ôm mặt hét chói tai thì hơi xấu hổ. Các bản nhạc phổ thông có độ khó không cao, người chơi dương cầm nghiệp dư cấp năm, cấp sáu đều có thể đánh được. Khi cậu chơi ở nhà cũng chưa bao giờ cảm thấy cố sức.
Lăng Khả liếc nhìn cô bé trưởng ban văn nghệ một cái, ra vẻ lơ đễnh nói: “Trước kia tôi gặp một người chơi đàn giỏi hơn tôi rất nhiều… Tên cậu ấy là Thích Phong.”
Nói thật, Lăng Khả cũng không biết Thích Phong chơi piano như thế nào, nhưng nếu hắn kéo vi-ô-lông giỏi đến vậy thì hẳn là trình độ dương cầm cũng rất không tồi.
Trưởng ban văn nghệ hơi sửng sốt, sau đó quả nhiên hỏi lại một câu: “Thích Phong? Thích Phong của trường Quốc tế Đức Âm?”
Lăng Khả đang định nói tiếp, không ngờ đột nhiên có một nữ sinh nói chen vào: “Thế mà các cậu lại quen biết Thích Phong! Cậu ta là hot boy số một trường tớ đấy!”
Người không rõ thì tò mò hỏi: “Rốt cuộc Thích Phong là ai?”
Nữ sinh kia giới thiệu qua loa một chút, lại có người nói: “Sao các cậu đều biết Thích Phong? Cậu ta đã nổi tiếng đến mức này rồi sao?”
Lăng Khả vốn chỉ muốn thăm dò một chút, không ngờ lại rút được nguyên một cây củ cải, ném một hòn đá có thể làm sóng gợn cả mặt hồ.
Thì ra trong số những nữ sinh này, có người từng học cấp một, cấp hai ở trường Quốc tế Đức Âm, cũng có người có bạn học nay đã chuyển tới ngôi trường đó, cho nên được nghe kể về Thích Phong. Về phần trưởng ban văn nghệ, cô cũng phải thông qua rất nhiều mối quan hệ mới có được phương thức liên lạc với Thích Phong.
Một thành phố cũng chỉ có vài trường trọng điểm. Cậu chuyển đến tôi chuyển đi, khó tránh khỏi sẽ có bạn chung. Chẳng qua ban đầu không ai nhắc tới nên còn không biết, một khi có người gợi chuyện, đại hội chém gió sẽ lập tức được mở màn.
Ví dụ như ba của Thích Phong là đại gia kinh tế, mẹ hắn là người dẫn chương trình có tiếng tăm, nhà hắn ở khu đất vàng đắt đỏ nhất trong thành phố, nghe nói hắn có một người anh trai, nhưng chưa ai gặp nên chẳng biết bộ dạng như thế nào.
Ngoài ra, bản thân Thích Phong cũng vô cùng ưu tú. Hắn từng đại diện cho học sinh trường Quốc tế Đức Âm đi trao đổi với trường học cùng hệ thống ở nước ngoài. Hàng năm, hắn đều tham gia trại hè Ivy League (4), còn từng giành giải trong cuộc thi công nghệ thông tin thanh thiếu niên trong nước…
(4) Ivy League hay Liên đoàn Ivy là một liên đoàn thể thao bao gồm tám cơ sở giáo dục đại học ở miền Đông Bắc Hoa Kỳ.
Những nữ sinh biết chuyện thì hớn hở kể bối cảnh gia đình và thành tích cá nhân của Thích Phong. Mà nhóm còn lại thì nghe đến mức hai mắt như tỏa sáng.
Người như vậy, đích thực là hình mẫu nam chính của các bộ phim thần tượng mà!
Điều kiện cực tốt khiến cho Thích Phong được vô số nữ sinh theo đuổi. Nghe nói tình sử của Thích Phong cũng phong phú cực kỳ. Từ lớp chín, hắn đã bắt đầu có bạn gái, lại còn thay đổi không ngừng. Nhưng nữ sinh bình thường sẽ không lọt vào mắt Thích Phong, hắn chỉ có scandal cùng với mấy em gái mặt xinh – dáng ngon – gia đình giàu có.
Trong đó, nổi tiếng nhất là chuyện con gái cưng của ông chủ tập đoàn Lăng Hoa theo đuổi Thích Phong suốt một năm liền, cuối cùng lại thua con gái của một kiến trúc sư danh tiếng, để rồi bỏ sang London du học cho vơi bớt nỗi đau thất tình. Ngoài ra, còn có chuyện về cô hàng xóm thanh mai trúc mã của hắn nữa. Nghe nói cha mẹ hai bên đã sớm hứa hôn cho bọn họ. Vì thế, người này mới là vợ chưa cưới thực sự của Thích Phong…
Nghe kể về đống ngôn tình với nữ chính chuẩn Mary Sue, ngoài mặt Lăng Khả vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhưng nội tâm đã dậy sóng cuồn cuộn cả rồi.
Nếu có thể bắn bình luận bằng sóng não, vậy thì giờ phút này, trong đầu cậu sẽ liên tiếp nổ ra những từ cảm thán như — “Đờ mờ!” “Thật hay giả!?” “Tin tức thật loạn!” “Quá mức drama!”.
Tuy nhiên, phần lớn những chuyện này đều là tin vỉa hè thôi. Bởi vì ngay cả nữ sinh từng là bạn học của Thích Phong cũng không cùng lớp với hắn. Nghe nói trường Quốc tế Đức Âm phân lớp theo học lực, Thích Phong học ở lớp giỏi nhất nên cô không có cơ hội tiếp xúc nhiều. Cho nên, tóm lại là, tin đồn là thật hay giả, chả có ai biết được.
Dù vậy, mọi người vẫn nghe đến là chăm chú. Nghe và tưởng tượng về người thật bao giờ chẳng thú vị hơn đọc truyện, xem phim.
Các nữ sinh nói chuyện thật hăng say. Sau khi lộ ra bộ dáng mê trai được một lúc, bọn họ mới nhớ người gợi chuyện chính là Lăng Khả.
Trưởng ban văn nghệ có phản ứng sớm nhất, mở miệng hỏi: “Lăng Khả, sao cậu lại biết Thích Phong?”
Lăng Khả đóng nắp đàn, tỉnh bơ đáp: “Lúc nhỏ từng gặp khi thi thăng cấp, sau này không liên hệ nữa.”
Thời điểm khiếp sợ vì đống tin vỉa hè được nghe, Lăng Khả còn cảm thấy hơi mất mát. Thì ra những tin tức mà cậu rình mò được từ trang cá nhân của Thích Phong, chỉ là một góc nhỏ trong cuộc sống muôn vàn màu sắc của hắn.
Vừa nãy, trưởng ban văn nghệ kia còn mở WeChat của mình ra, cho bạn bè xem trang cá nhân của Thích Phong một cách vô cùng thích thú. Sau khi tận mắt nhìn thấy bộ dáng của Thích Phong, các nữ sinh thi nhau reo lên “đẹp trai quá” “giỏi quá” linh tinh này nọ. Còn có vài người lớn gan, trực tiếp hỏi trưởng ban văn nghệ cách liên lạc với Thích Phong.
Lăng Khả ngồi ở một bên nghe chuyện, trong lòng cũng chẳng biết đang có cảm xúc gì.
Cái trang cá nhân có ý nghĩa không tầm thường ở trong lòng cậu, lại hệt như trang web Idol trong mắt đám nữ sinh kia, ai cũng có thể ghé vào xem được.
Có đôi lúc, cậu rất hâm mộ những nữ sinh có thể công khai mến mộ Thích Phong. Bởi vì cậu, chỉ trong những đêm khuya tĩnh mịch mới dám…
Lăng Khả lắc lắc đầu, cố sức đè nén cảm giác ghen tuông khó hiểu trong lòng mình.
Sau tất cả, việc Thích Phong có bạn gái và vợ chưa cưới mới là điều khiến cho cậu cảm thấy cực kỳ chán nản.
Lăng Khả cười khổ. Chưa từng nói chuyện yêu đương, thế mà cậu đã được nếm trải mùi vị của thất tình.
Vài ngày kế tiếp, tâm tình của Lăng Khả nặng trịch như mây đen. Cậu block Thích Phong, quyết định tu tâm dưỡng tính, hoàn toàn từ bỏ người này.
Nhưng mới nửa tháng trôi qua, Lăng Khả đã bắt đầu không nhịn được nữa.
Thích Phong là trai thẳng, điều ấy không có cách nào thay đổi. Nhưng nói thực thì, cậu cũng chưa bao giờ ảo tưởng hẹn hò với đối phương.
Dù sao cậu cũng chỉ là một tên háo sắc, chỉ cần bề ngoài của Thích Phong hợp khẩu vị của cậu thì tác phong cá nhân của đối phương ra sao cũng có quan hệ gì đâu? Bất kể Thích Phong đổi bao nhiêu cô bạn gái trong một ngày, cũng hoàn toàn không gây trở ngại cho việc cậu ảo tưởng để tự thỏa mãn nhu cầu sinh lý.
Tuy làm vậy tương đối xấu xa, nhưng cậu không nói thì ai mà biết được?
Sau khi nghĩ thông, Lăng Khả như trút được một gánh nặng.
Cậu lập tức thả Thích Phong ra khỏi “phòng tối”, đợi khi màn đêm buông xuống liền mở album ảnh của đối phương, tham lam mà bù đắp cho nửa tháng thiếu hụt của mình.
Đến lúc mặt trời lên, Lăng Khả lại trở về với hình tượng cool ngầu và cực khó gần!
Học kỳ 2 lớp 11, Thích Phong up môt dòng trạng thái lên mạng xã hội: “Mẹ muốn mình ra nước ngoài, nhưng mà ra nước ngoài rồi sẽ không được ăn cá om dưa của nhà hàng Vương Tố, không được ăn bánh bao dì Lý làm, cũng không được gặp Em Gái Tuyết nữa… Âuuu, không đi, không đi! Tương lai chỉ có chút xíu như vậy, thích làm gì thì cứ làm đi. Nghe nói đại học F rất được, thử thi vào xem sao, fighting!”
Ảnh chụp đính kèm là hình một con chó, còn có một đống đồ ăn.
Cũng bởi những lời này, một năm sau, Lăng Khả thi đỗ khoa Báo chí đại học F với thành tích thứ ba toàn thành phố.
Cậu chưa từng nghĩ sẽ dốc sức đuổi theo đối phương. Nhưng thời điểm nhìn thấy kết quả, Lăng Khả mới lờ mờ cảm giác được rằng, ở đâu đó dưới gầm trời này, có một nguồn sức mạnh không thể kháng cự, đang kéo cậu nhích dần về phía Thích Phong.

Nhạc dạo:
Lăng Khả rúc trong chăn thầm nghĩ: dù sao chỉ cần mình không nói, hắn cũng vĩnh viễn không thể biết được đâu.
Ở cách đây nửa vòng thành phố, Thích Phong hắt hơi một cái…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.