Những Hạt Nắng Sau Mưa

Chương 1:




- Hây da… cuối cùng cũng xong rồi !
Diệp Vân Sam vươn vai một cái cho đỡ mỏi. Cô vừa hoàn thành xong chương cuối cùng của “Khi anh nói tiếng yêu” và đăng lên mạng. Chưa đầy mấy phút sau, hàng loạt bình luận tới tấp bay đến.
Linh linh yêu yêu: Đại thần đã quay trở về !!!
Phiêu bạt giang hồ: Hoan nghênh Đại thần tỷ tỷ ! Chưa đọc chương cuối nhưng vẫn phải chào đón tỷ tỷ trước đã !
Nguyện chờ chàng trọn kiếp: Ta đã đọc xong, hê hê hê ! HE nha các đồng chí ! Vô cùng viên mãn ! Vô cùng hạnh phúc ! Hãy tung hô Đại thần của chúng ta đi !
Ta là fan Đại thần: Đại thần muôn năm !
Có cái cốc sứt miệng : Muôn năm + n
Thủy Nguyệt Hoa : Muôn năm + n +1
Diệp Vân Sam vừa di chuột vừa chăm chú đọc từng bình luận. Đây là lần đầu tiên cô viết thể loại NP nên có chút lo lắng. Nhưng những bình luận tích cực từ phía người đọc khiến cô nhẹ nhõm phần nào, tâm trạng cũng vì vậy mà càng ngày càng tốt lên. Bỗng nhiên, một bình luận ác ý từ đâu nhảy ra.
Vô Tâm Ngọc Nữ: Thế này mà cũng được tung hô thì chắc tôi được tôn lên làm thánh ! Tôi đây còn tưởng là học sinh tiểu học viết nữa chứ ! Trình độ này mà cũng đòi đấu với Hoa Linh tỷ tỷ !
FuFu 561: Hoàn toàn đồng ý với thớt ! Đại thần dỏm này chỉ đáng xách dép cho Hoa Linh tỷ của chúng ta!!
Ta là fan Đại thần: Này mấy cô không biết xấu hổ kia! Nhìn lại xem đây là địa bàn của ai nhé ! Hoa Linh tỷ tỷ nào đó thật bất hạnh khi có đám fan não tàn như mấy cô.
FuFu 561: Này, nói ai não tàn hả? Muốn chiến phải không?
Phiêu bạt giang hồ: Chiến thì chiến ! Tụi này cóc sợ. Hoa Linh tỷ tỷ là cái thá gì? Các chị em, đánh cho fan của bả rụng hết cánh hoa luôn đi !
Diệp Vân Sam run rẩy khóe miệng nhìn mấy người nào đó quần ẩu trên bàn phím. Đây cũng không phải là lần đầu tiên gì cho cam. Dù sao cô và Nguyệt Hoa Linh là đối thủ truyền kiếp trong giới tiểu thuyết mạng là chuyện mà ai ai cũng biết.
Đúng vậy ! Diệp Vân Sam cô là một tác giả chuyên viết truyện trên mạng. Cô lấy nick là Đại thần, tung hoành ngang dọc trong giới này cũng đã gần chục năm. Tuy rằng đây chỉ là nghề tay trái, nhưng vì niềm đam mê viết lách nên dù bận bịu đến đâu cô cũng cố dành thời gian cho nó. Mà Nguyệt Hoa Linh – đối thủ của Đại thần, thực ra chính là bạn thân ngoài đời của cô, tên Phương Linh.
Diệp Vân Sam đứng dậy đi pha cho mình một cốc cà phê. Dạo gần đây công việc hơi nhiều, cô cũng chưa có thời gian đọc tiểu thuyết mà cô bạn đáng ghét của mình mới hoàn thành. Nghĩ đến việc ngày mai là chủ nhật, cô âm thầm hạ quyết tâm : Từ giờ đến sáng mai nhất định phải luyện cho xong cuốn " Thần hộ vệ " của Nguyệt Hoa Linh.
Nghĩ là làm, Diệp Vân Sam cắm đầu vào máy tính đọc truyện. Ai ngờ chưa đọc được mấy chương, người nào đó đã đập bàn đứng dậy, gào ầm lên :
- A A A, PHƯƠNG LINH CHẾT TIỆT ! CẬU THẾ MÀ DÁM CHO TỚ LÀM NỮ PHỤ SAO ???
Với tay lấy điện thoại, Diệp Vân Sam ngay lập tức gọi cho “thủ phạm” đang làm đầu cô bốc khói này. Có lẽ biết cô sẽ gọi điện đến hỏi tội, Phương Linh tắt máy. Diệp Vân Sam thấy vậy thì nghiến răng nghiến lợi gửi đi một tin nhắn.
“Cô liệu mà xử lí cho tốt vụ nữ phụ này đi, nếu không đừng trách tôi đem hết truyện H mà cô sáng tác cho nhị vị phụ huynh nhà cô đọc, hừ hừ hừ…”
Nhắn xong rồi, Diệp Vân Sam hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh. Cô ngồi xuống ghế, tiếp tục đọc bộ truyện còn đang bỏ dở.
“Hừm, để xem kết cục của nữ phụ này như thế nào? Nếu dưới mức mình chấp nhận được, mình nhất định sẽ cho Phương Linh biết tay!”
oOo
Két !
Tiếng xe phanh gấp khiến Diệp Vân Sam mở choàng mắt. Cô kinh ngạc nhìn xung quanh. Đây là xe bus mà ! Cô không phải đang nằm ngủ trên giường sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Diệp Vân Sam cố gắng hồi tưởng lại. Tối hôm qua, cô phát hiện tên mình trùng với tên nữ phụ trong cuốn truyện ngôn tình của đứa bạn thân. Cô cố gắng thức thâu đêm để đọc từ đầu đến cuối, kết quả là hơn bốn giờ sáng, cô mới lết cái thân tàn tạ của mình lên giường. Sau đó… chính là ở chỗ này.
Vẫn còn đang mơ hồ rối rắm trong những suy nghĩ của bản thân, một dòng trí nhớ xa lạ ào vào trí óc cô. Diệp Vân Sam choáng váng ôm lấy đầu, cũng không nghe thấy được những lời hỏi thăm xung quanh. Dường như có một loại sức mạnh vô hình nào đó đang ép buộc cô tiếp nhận luồng kí ức kia. Lượng thông tin quá lớn khiến đầu cô như muốn nổ tung, sắc mặt cũng vì thế mà tái nhợt.
- Tôi… tôi không sao! Cho… tôi xuống điểm phía trước !
Cô cắn răng nói với phụ xe. Bây giờ cái cô cần nhất chính là một không gian yên tĩnh để dung nạp lượng kí ức này và tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra.
oOo
Sau khi xuống xe bus, Diệp Vân Sam tìm được một quán cà phê nhỏ gần đó, liền ngồi lặng một chỗ để xử lí mớ bòng bong trong đầu. Cô dung nạp trí nhớ của người kia, cố gắng sắp xếp lại toàn bộ để tìm ra đáp án đằng sau những chuyện kì lạ đang diễn ra.
Và đáp án là… cô xuyên qua rồi.
Diệp Vân Sam thực sự không biết nên khóc hay nên cười. Đã từng viết bao nhiêu cuốn truyện xuyên không, chưa bao giờ cô nghĩ đến sẽ có một ngày những tình tiết như vậy sẽ rơi lên đầu cô. Hơn nữa, cô không xuyên về quá khứ cũng chẳng xuyên đến tương lai, mà là xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, trở thành một trong ba người độc ác và điên cuồng nhất cuốn truyện này…
Nữ phụ Diệp Vân Sam !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.