Nhu Phong

Chương 2:




Đại Ngụy mạt thời, thiên hạ đại loạn, chiến hỏa nuốt sơn hà, nạn dân ăn con trẻ.
Từ nam Trường Giang trở xuống, từ đông Giang Lăng trở qua, trước mắt đều là lãnh thổ của Ngô vương Tiêu Tử An. Tại một nơi giữa thành Kiến Khang đô hội của đất này, nạn dân lưu vong vì tìm đường sống mà buộc phải bán mình trong chợ quỷ lúc nửa đêm.
Gã chủ quản hành nghề dắt mối ở chợ quỷ đấy, chuyên lo việc giới thiệu cho khách mua những mẫu người phù hợp, từ đó làm trung gian kiếm lời.
Tuy nhiên, đêm nay Bão Kê nương nương dường như bắt bẻ hơn thường lệ.
Gã gọi to tên mấy người đàn ông để họ đứng lên cho Bão Kê nương nương xem, có biết đâu đã đi hết vài trượng mà nàng vẫn chưa từng dừng mắt ở bất cứ ai.
Gã chủ quản bắt đầu hơi sốt ruột. Song gã cũng nghe tiếng Phùng công công là một kẻ khó hầu, thế nên chỉ đành lẽo đẽo theo sát Bão Kê nương nương, chẳng dám hé răng hỏi thêm gì, trong bụng lại xót tiền dầu thắp đèn quá sức.
Chợt phía trước lập lòe ánh sáng, nhìn kỹ, ra là có tên gia đinh đang chong đèn cho một người đàn bà.
Bà ta ăn diện màu mè hơn Bão Kê nương nương rất nhiều. Riêng áo khoác ngoài đã là kết bằng hàng lớp lông vũ xanh mực, nom giống y con gà trống trước ngực Bão Kê nương nương.
Lại có một tên gia đinh xách thùng gỗ đầy nước rảo bước tới, đoạn nghiêng thùng, giội ào già nửa lên đầu ai đó.
Trên sông Tần Hoài nổi đầy xác chết trôi, nước múc từ đây lên chẳng những tanh hôi mà còn tản đầy hàn khí.
Người vừa bị giội nhác trông là một chàng trai trẻ, do nước lạnh kích thích đột ngột nên run lẩy bẩy.
Cạnh chân chàng trai có đặt tấm chiếu trúc sờn rách, đang đắp lên một tử thi. Tử thi đó vẫn còn nguyên vẹn, xem ra chỉ mới tắt thở ít lâu.
Bão Kê nương nương đột nhiên ngừng bước, nhìn chằm chằm vào chàng trai.
Gã chủ quản liền vội nói: "Thưa nương nương, tên này không được đâu, ngài xem tay chân nó đi" Gã nâng đèn bão lên trước.
Y phục chàng trai tính ra vẫn còn sạch sẽ, chỉnh tề, đây rõ ràng là một người rất ý tứ. Đáng tiếc, hai tay hai chân đã hư thối tàn tệ. Xương cốt trắng nhởn đâm xuyên qua mớ máu thịt mục rữa, trông lởm chởm, rệu rã như đống cành khô vào buổi tàn đông.
Chàng đang cúi đầu, bị gia đinh bóp cằm, kéo ngẩng lên, trùm khăn lau chà mạnh khắp mặt.
Gia đinh nọ xun xoe tán dương: "Thưa, phu nhân thật quá tinh mắt! Đứa này tuấn tú lắm!"
"Ôi chao..." Người đàn bà kia cầm lấy đèn từ tay tên gia đinh còn lại, xáp ngay tới, dùng lưng bàn tay mơn trớn hai má chàng trai. Rồi như thở dài, rồi tựa ngân nga, không ngớt tán thưởng: "Tuyệt đẹp tuyệt đẹp, đúng là tuyệt phẩm... Chặt tay chân đi vẫn dùng được."
Chàng trai cứng còng quay đầu, vừa vặn đối diện Bão Kê nương nương.
Đôi mắt kia nhìn như vẹn nguyên, thế mà lại chẳng có tiêu cự.
"Chủ quản." Bão Kê nương nương bỗng khẽ gọi, "Tên mù này, bao nhiêu thế?"
Gã chủ quản đáp: "Nó bán mình để chôn anh, tay chân đều nát cả, hai mắt còn mù, nhiều nhất chỉ chừng một quan tiền thôi."
"Một quan tiền" Bão Kê nương nương chầm chậm nhẩm lại ba chữ ấy, khóe miệng hiện ý cười trào phúng.
"Ây, là Trương Thúy Nga kìa." Người đàn bà mặc áo lông vũ trông thấy Bão Kê nương nương, khắp mặt tràn ra nụ cười của kẻ bề trên.
"Dục phu nhân." Trương Thúy Nga dửng dưng chào đáp, con gà ôm trước ngực cũng thình lình gáy vang.
Dục phu nhân che miệng cười ngất: "Đây là lão chồng trước quá cố của cô nhỉ?"
Dân trong chợ quỷ đều biết, xưa kia ở Trừng Châu, Trương Thúy Nga kết hôn là để xung hỉ cho chồng, nhưng mới vừa bái đường cùng gà trống xong thì anh chồng liền lăn ra chết. Về sau chiến loạn nổ ra, nhà chồng cũng người bỏ mạng, kẻ ly tán. Riêng nàng cùng gà trống lưu lạc đến đất của Ngô vương, rồi tái giá với Phùng công công. Mỗi lần tới chợ quỷ làm việc cho Phùng công công, nàng luôn bồng theo con gà trống to thế này, đâm ra mọi người ở chợ quỷ quen gọi nàng là Bão Kê nương nương.
Trương Thúy Nga trả lời: "Ờ, đây là Đại lang quân của tôi."
Dục phu nhân cười nghiêng ngả: "Thật đúng là con điếm mặt dày."
Trương Thúy Nga nhấc một bên cánh gà vẫy vẫy về phía Dục phu nhân: "Đại lang quân nhà tôi chào bà này. Nó khen bà mặc bộ đó cũng khá đấy. Chắc là nhổ từ mông anh em nó ra nên nhìn thân thiết lắm."
"Dung tục!" Dục phu nhân giận đỏ mặt, toan vươn tay nhào về phía Trương Thúy Nga thì bị gia đinh cuống cuồng giữ lại. Gã chủ quản cũng vội chắn giữa hai người.
"Dục phu nhân, xin ngài bớt giận!" Gã chủ quản khuyên can Dục phu nhân, rồi ghé sát tai bà ta thì thào nhắc nhở, "Kẻ được Phùng công công, hay biết đâu là là cung Ngô vương chọn mua, ngài có lắm tiền hơn nữa cũng chớ nên trêu vào."
Vẻ mặt Trương Thúy Nga vẫn không mảy may thay đổi, nàng hòa nhã làm lễ với Dục phu nhân: "Đã quấy rầy rồi, Dục phu nhân."
Nói đoạn, bước chân liền lướt qua bà ta.
Đúng lúc này, chẳng biết chàng trai kia lấy sức đâu ra, bất chợt bật dậy, với đôi tay thối rữa ôm ghì chân Trương Thúy Nga.
"Cầu xin phu nhân mua tôi."
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm.
Trương Thúy Nga cả cười, liếc về phía Dục phu nhân: "Chậc, thế này"
Dục phu nhân lạnh lùng quát: "Ta mua ngươi! Ngươi xin xỏ cô ta làm gì! Ta sẽ trả hai quan tiền!"
Trương Thúy Nga cúi xuống cười nói với chàng trai kia: "Đi với Dục phu nhân đi, bà ta trả hai quan kìa."
Chàng trai ngẩng lên, mặt mày tuấn tú mà ánh mắt vô hồn, nhất quyết lắc đầu: "Chỉ xin phu nhân mua tôi." Chàng run rẩy giơ bàn tay xương trắng rợn người ngang cổ, "Nếu phu nhân không bằng lòng mua, tôi thà rằng tự đâm yết hầu chết ngay tại đây."
Sắc mặt Dục phu nhân tái nhợt. Trương Thúy Nga cười nhạt: "Dục phu nhân, bà thấy rồi đấy, đâu phải tôi muốn mua hắn, là chính hắn đòi quấn lấy tôi thôi."
Dứt lời, nàng lại cúi đầu, thái độ lạnh nhạt, đổi thành giọng châm biếm cay độc: "Mua ngươi? Ngươi còn không đáng giá một đồng!"
Toàn thân chàng trai khẽ run, chỉ biết cúi gằm đầu, song vẫn chẳng chịu buông tay.
Trương Thúy Nga thẳng lưng lên: "Có điều là, cứ thế để ngươi chết mất cũng khá đáng tiếc." Nàng cân nhắc chốc lát, "Nếu ngươi không thể không theo ta thì cứ đi thôi, nhưng đừng mong ta trả một đồng nào. Đổi lại, ta có thể cho ngươi củi lửa, tạo điều kiện để anh trai ngươi được hỏa táng thăng thiên."
Chàng trai run giọng thưa: "Tạ ơn phu nhân!"
Trương Thúy Nga trách mắng: "Vậy còn ngây ra đó làm gì! Hay lại muốn ta đến cõng anh em ngươi? Ta đây không có nô bộc hầu hạ đâu!"
Thế là, trước mắt bao người, chàng trai ấy từ từ chống tứ chi đã nát rục xuống đất, gian nan bò về phía anh mình. Mỗi một lần máu thịt cọ xát mặt đất, thân thể chàng đều run rẩy thống khổ. Chàng chầm chậm nâng thi thể anh trai cõng lên lưng, chật vật dùng dây lưng cột chặt. Trọng lượng thi thể đè nặng làm trán chàng thấm mướt mồ hôi, vụn thịt rữa nát và vệt máu tanh hôi nhoe nhoét đầy trên đất.
Trương Thúy Nga hờ hững nhìn chàng, mất kiên nhẫn giục: "Nhanh lên, Đại lang quân vừa gáy xong, trời sắp sáng rồi."
Liền sau đó, chàng chống luôn khuỷu tay còn vẹn nguyên xuống, nhích từng chút tới trước. Lần theo thanh âm nàng, đuổi sát bước chân nàng.
Dục phu nhân trợn mắt, nhìn bóng lưng Trương Thúy Nga rời đi, cùng với cái kẻ đang bò lổm ngổm dưới đất như thằn lằn. Miệng bà ta cứ há hốc đủ để nhét cả quả trứng gà.
Sau cơn choáng trước cảnh tượng quá sức quái đản, gã chủ quản giật mình tỉnh hồn, lật đật đuổi theo: "Nương nương, thật... không trả tiền sao?"
Không trả tiền, tức là gã mất béng luôn khoản chấm mút trung gian.
"Ai chẳng biết Phùng công công nhà ta vắt cổ chày ra nước. Bảo mua đầy tớ mà có cho ta xu nào đâu." Bão Kê nương nương đáp lời bằng chất giọng nhỏ nhẻ, ngang phè, đoạn vứt độp cho gã một đồng, "Tiền dầu thắp đèn."
Hai con người, một gà trống, một thi thể, dưới cái nhìn lom lom của đám đông, từ từ rời khỏi chợ quỷ. Có ai đó thì thào thắc mắc: "Sao tên này thà để Bão Kê nương nương nhục mạ, giày vò, cũng không chịu theo Dục phu nhân thế?"
"À, chồng của Dục phu nhân ấy, chắc ông chưa biết nhỉ? Cái thói bạo hành đấy, chậc chậc... Anh chàng này khôi ngô tuấn tú thế, đi theo Dục phu nhân thì sống nổi mấy ngày chứ? Mà có khi chết ngay còn đỡ khổ hơn."
Bão Kê nương nương rất thính tai, nghe hết được những lời xì xào khe khẽ kia, chỉ lẳng lặng nhếch môi cười mỉa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.