Như Châu Tựa Ngọc

Chương 96: Phiên Ngoại Tấn Ưởng 1





Mã xa màu đen huyền đi qua cửa thành thật cao, Tấn Ưởng có thể nghe rõ tiếng huyên náo vang lên trên đường phố phía sau tấm mành xe, tay hắn nắm chặt ngọc bội bên hông, cố kìm nén cơn buồn cười khiến cho mặt mày nhăn nhúm.
Cuối cùng hắn cũng tới kinh thành, cuối cùng cũng tới được chỗ này.
Hắn rất tò mò với thế giới bên ngoài thế nhưng từ đầu tới cuối đều nghiêm chỉnh ngồi ngồi trong xe ngựa, chẳng bao giờ vén rèm lên dù chỉ một chút.
Không biết đi bao lâu, có tiếng cười nói của nữ tử ở bên ngoài vọng vào trong, hắn loáng thoáng nghe thấy họ nhắc đến Lý gia, Tư Mã gia này nọ.
Hắn buông ngọc bội bên hông ra, sắc mặt thâm trầm lạnh lẽo.
Cuối cùng mã xa dừng ở biệt quán, Tấn Ưởng đi vào trong viện, nghe hạ nhân trong biệt quán nói rằng nơi này chủ yếu được dùng để chiêu đãi các sứ thần nước ngoài cùng với phiên vương các nơi vào kinh.
Trong biệt quán lúc này còn có năm người con trai của các phiên vương, thậm chí một người trong số đó sẽ trở thành đế vương tương lai, cho nên hạ nhân biệt quán không dám lười biếng, khi bọn họ đứng trước mặt những đứa con trai của các phiên vương này đều tỏ ra khách khí và rụt rè.
Trong trí nhớ của Tấn Ưởng, rất hiếm khi được người khác đối đãi như vậy, hắn nhìn những hạ nhân biết vâng lời lại cẩn thận này, nâng chung trà lên uống một ngụm.
“Công tử, trong biệt quán không có trà mới năm nay, xin ngài tha thứ.” Quản sự biệt quán thấy Tấn Ưởng uống trà, vẻ mặt chẳng chút biểu tình gì, cho rằng hắn không hài lòng với trà của họ, vội vàng lên tiếng thỉnh tội, còn nói rõ nguyên nhân vì sao.
“Không sao.” Hắn khẽ lắc đầu, cũng không nhiều lời.
Quản sự thở dài một hơi, lui ra sau còn âm thầm tiếc rẻ, này trưởng tử dòng chính của Thành vương phủ này thật có khí thế, nghe nói ngoại tổ gia hắn là bộ tộc Tư Mã thị, thảo nào có thể nuôi dạy ra công tử như vậy.
Sau đó bọn họ chờ đợi ở trong biệt quán hơn một tháng, ngoại trừ mỗi ngày đều có tiên sinh đến dạy dỗ, hoàng đế cũng không cho triệu họ lấy một lần.
Nhị đệ của Tấn Ưởng và con vợ kế của Thụy vương phủ đứng ngồi không yên, cả ngày đều rủ rê nhau đi ra ngoài chơi, chỉ còn lại tam đệ trốn ở trong sân chẳng bao giờ bước chân ra khỏi cửa, chuyện này càng làm nổi bật khí chất hơn người của Tấn Ưởng và thế tử Thụy vương là Tấn Lương.
Thế nhưng Tấn Ưởng thầm hiểu rõ, ngay từ mấy năm trước Thụy vương đã phong Tấn Lương làm thế tử, cho nên khả năng hoàng đế chọn Tấn Lương cho làm con thừa tự cũng không lớn.
Bọn họ lại ở trong biệt quán chờ đợi thêm hơn nửa tháng nữa, tiên đế đã hơn mười ngày không vào triều, thế nhưng cũng không cho triệu những đứa con nối dòng của các vương phủ như bọn họ vào cung.

Tấn Ưởng vẫn cố gắng thu hút sự chú ý từ tất cả mọi khía cạnh, trong bụng thầm nghĩ, trong đầu hoàng đế hiện nay chắc chắn không cam lòng.
Tùy tiện hoang đàng cả nửa đời người, thế nhưng lại không có lấy một đứa con trai ruột kế thừa đế vị, đối với một đế vương ngu ngốc vô năng như lão ta mà nói, chính là một đòn giáng lớn.
Chỉ tiếc không cam lòng cũng được, mà cam tâm tình nguyện cũng được, đứng trước mặt cái chết, mọi người đều bình đẳng.
Nửa đêm, Tấn Ưởng bị người khác đánh thức, nghe tiếng chuông tang vang lên ở phía bên ngoài, ánh mắt hắn bỗng dưng mở to, thánh thượng băng hà?
Giờ khắc này tâm tình của hắn hết sức phức tạp, có chờ mong, có sợ hãi, có bất đắc dĩ cùng với lo âu.
Mã xa chạy rất nhanh, hắn ngồi lắc lư trong xe, đưa tay vén lên một góc mành, đường phố chìm trong màn đêm u tối, một màu đen trải dài vô tận, đen đến mức khiến cõi lòng run rẩy.
Đột nhiên phía trước có ánh sáng lập lòe, hắn đưa mắt nhìn sang, nương theo hai ngọn đèn lông treo lên cửa chính tỏa ra sáng sáng lung linh, nhìn thấy rõ hai chữ khắc trên biển hiệu.
Cố phủ.
Tấn Ưởng từng nghe nói đến người nhà này, thế nhưng biết rất ít, chỉ biết là gia chủ là một người có tài hoa, hai đứa con trai dưới gối cũng rất có chí phấn đấu.
Mã xa càng lúc càng xa, hắn không kìm được quay đầu lại nhìn thêm lần nữa, nhìn hai ngọn đèn lồng trắng treo ở cửa chính Cố phủ đang lung lay trong gió đêm, lại vô hình để cho hắn cảm thấy thoải mái trong lòng.
Xuống xe ngựa, hắn nghe thấy nhị đệ thấy đi sau lưng hắn khẽ hừ một tiếng, hắn liếc nhìn thái giám áo lãm dẫn đường phía trước, giống như không nghe thấy.
“Chỉ bằng ngươi cũng muốn làm hoàng đế, đừng có nằm mộng.”
Tấn Ưởng quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nhị đệ vặn vẹo, cười nhạt một tiếng, sau đó thu hồi ánh mắt không bao giờ quay lại nhìn thêm lần nào nữa.
Nhìn thấy Thái hậu thì hắn phát hiện, Thái hậu trẻ tuổi và ôn hòa hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, mà khi ánh mắt bà dừng lại trên người hắn thì Tấn Ưởng đã biết, đế vương tương lai là hắn.
Sau khi trở thành Hoàng đế, bên cạnh hắn có vô số muốn lấy lòng người của hắn, còn có những danh sư mà trước kia hắn có cầu cũng không được cùng đến giảng bài cho hắn, hắn biết, tất cả những thứ này đều là quyền lực trao cho hắn.
Vô luận những danh nhân danh sĩ này thốt ra bao nhiêu lời khen ngợi hắn thanh cao cao thượng thế nào, không cầu danh lợi ra sao, nếu hắn vẫn là một công tử không được coi trọng trong vương phủ, thì không có bất cứ danh nhân danh sĩ gì chủ động giáo dục hắn, càng không có người khen hắn có thiên tư.

Nhưng ngược lại, kể từ lúc trở thành Đế vương, những người này luôn khen ngợi hắn, cung phụng hắn, dường như hắn là người thông minh và tài ba nhất thế gian.
Cũng may hắn đã nhìn thấy rõ bản tính ghê tởm này của con người, ngược lại cũng không cả thấy những người này buồn cười, bất quá chỉ là lợi ích thúc đẩy mà thôi.
Trong số những đế sư này, chỉ có một người tương đối đặc biệt, đó chính là Cố Trường Linh.
Người này sinh ra trong thế gia, nhưng không có vẻ câu nệ và dối trá của đám người thế gia, khi hắn làm tốt thì Cố Trường Linh sẽ khích lệ hắn, làm không được tốt thì Cố Trường Linh cũng sẽ phê bình.
“Chữ của ngài tuy có hình có vẻ, nhưng lại không có khí khái và phong cách, tuy nói bậc Đế vương không cần thiết phải am hiểu thư pháp, nhưng cũng không được quá lười nhác.” Cố Trường Linh liếc nhìn chữ hắn viết, lắc đầu nói: “Thế nhân vốn trông mặt mà bắt hình dong, lấy chữ xem người, Bệ hạ thân là đế vương, nếu thư pháp nhuần nhuyễn kỳ ảo, sẽ có triều thần cho rằng ngài bản tính ôn hòa dễ nắm trong tay, chứ không phải người tự có chủ kiến.
“Tiên sinh dạy rất đúng.” Khi người bên cạnh luôn miệng khen ngợi ngươi tốt mà có một người dám đứng ra chỉ điểm không tốt của ngươi, đó mới là điều đáng quý.
Về sau, bọn họ dần dần trở nên thân thuộc, Cố Trường Linh từng mỉm cười nói: “Chữ này của Bệ hạ có thể sánh bằng tiểu nữ nhà ta.”
Tấn Ưởng hiếu kỳ nói: “Tiểu thư nhà tiên sinh cũng có tài thư pháp?”
“Mặc dù thua hai vị đại huynh nhưng nhìn cũng tạm ổn.” Cố Trường Linh lắc đầu cười nói: “Chỉ là nội tử và mấy huynh cùng tẩu tử trong nhà đều nuông chiều khiến tiểu nữ sinh tính lười nhác, nói ra càng thêm ngượng.”
Tuy nói vậy nhưng Tấn Ưởng có thể nhìn ra, Cố tiên sinh cực kỳ yêu thương cô con gái này.
Đây có lẽ chính là “tình yêu của cha dành cho con tựa như núi” mà người ta thường nói.
Lần đầu tiên nhìn thấy Cố tiểu thư, hắn hoàn toàn không biết nàng chính là con gái của Cố tiên sinh, chỉ cho là tiểu thư nhà nào đó, nàng đứng bên đường tiến cung như đóa hoa xuân xinh đẹp, chỉ một cái liếc mắt cũng đem đến cảm giác thư thái vô cùng.
Về sau hắn mới biết hóa ra nàng chính là cô con gái mà Cố tiên sinh thường nhắc, hắn thấy cô nương tên Cố Như Cửu này có vẻ hoạt bát rực rỡ hơn hẳn so với lời miêu tả của Cố tiên sinh, là kiểu người gặp người thích.
Khi hắn cho rằng đế vị là thứ quý giá nhất trong cuộc đời này của hắn thì phát hiện bản thân nảy sinh tình cảm với Cửu Cửu.
Bởi vì trên cõi đời này chỉ có Cửu Cửu tặng cho hắn món quà mà ai cũng có, chỉ có ánh mắt của Cửu Cửu nhìn hắn như nhìn một người bình thường
chứ không phải nhìn một đế vương.
Trong mắt nàng, hắn đang sống, là một con người chứ không phải một Đế vương lạnh lùng đội mũ miện trên đầu.
Biết Tư Mã gia muốn đem cô nương trong gia tộc tiến cung thì Tấn Ưởng thiếu chút không kìm lòng được muốn bật cười trước mặt Tư Mã Hồng.
Tư Mã gia coi hắn là gì, lúc không cần thì ngang nhiên vứt bỏ, khi cần liền nhét con gái đến cạnh hắn.
Tư Mã Hồng là một người thông minh, khi quay trở về liền vội vã đính hôn cho cháu gái của mình, có điều người đệ đệ Tư Mã Bằng kia lại chẳng được thông minh như vậy.
Phụ nữ trên đời này đều muốn làm Hoàng hậu, nhưng Hoàng đế chỉ có một.
Hắn lại chẳng thích nữ nhi của đại tộc thế gia này, bởi những nữ nhân này chỉ làm hắn nghĩ đến Tư Mã thị - mẹ hắn.
Đối với Tư Mã thị, tình cảm của hắn rất phức tạp.
Thường có người nói, ai làm mẹ đều mạnh mẽ, chỉ tiếc mẹ hắn không làm được điều này.
Có điều cũng không có gì đáng trách cứ, không ai có thể ép bà yêu thương đứa con của tên đàn ông không thể làm trụ cột cho bà nhiều hơn.
Chí ít bà đã hoài thai mười tháng, ban cho hắn sinh mệnh này, chí ít bà đã tận tâm tận sức với hắn, so với Thành vương – phụ thân hắn mà nói, đã được xem là mạnh mẽ hơn nhiều rồi.
Trước đây hắn không biết vì sao Thành vương lại đối xử với hắn như vậy, đến khi hắn trở thành đế vương, dần dần bồi dưỡng được người của chính mình, sau khi điều tra hắn mới biết được nguyên do.
Thành vương hoài nghi hắn không phải con ruột.
Điều này vừa hoang đường vừa buồn cười.

Vậy hắn là con ai? Chẳng nhẽ ngay cả Tư Mã thị và Thành vương không biết rõ sao?
Chờ đến khi hắn tra rõ ràng mọi chuyện, mới phát hiện mối quan hệ của những người này rất hỗn loạn, những gia tộc này ai ai cũng tỏ ra đoan trang ưu nhã nhưng nội bộ lại nhơ nhuốc bẩn thỉu.
Đến đây, chuyện hắn là con ai đã chẳng còn quan trọng nữa.
Sinh non cũng được, giả bộ sinh non nhưng thật ra cha hắn là người khác cũng vậy, hai chuyện này có gì khác nhau?
Từ nhỏ đã chẳng có ai chăm lo cho hắn, sống ở vương phủ nhưng mỗi ngày trôi qua chẳng khác nào một tên trộm cướp, ăn mày ngoài đường, nào có ai quan tâm cha ruột là ai?
Dù sao bây giờ hắn là Hoàng đế, nắm quyền thiên hạ, có thể bảo vệ được người mình yêu, có thể đem lại chút phồn vinh cho đất nước này, có thể cho con cái mình cuộc sống tốt hơn bản thân hắn ngày xưa.
Hắn quá bận rộn, bận đến mức chẳng còn tâm trí đâu để lo lắng đến những chuyện vụn vặt trong quá khứ và những người tẻ nhạt ấy.
Huống hồ, bên cạnh hắn đã có một người quan trọng nhất, nàng luôn nghĩ mọi cách để bù đắp lại tuổi thơ thiếu hụt của hắn.
Nàng dẫn hắn cùng đi ăn những món ăn mà khi bé nàng đẵn qua, dẫn hắn đi ngắm nhìn những nơi mà khi bé nàng đã đi qua, nàng còn dò hỏi xem những đứa bé ở vùng đất Cẩm Châu thường chơi trò gì, sau đó lại mô phỏng những trò ấy với hắn, vừa chơi vừa hỏi ý của hắn.
Thực lòng mà nói, hắn chẳng có hứng thú gì với mấy trò này, nhưng lại không muốn lãng phí tâm ý của nàng, luôn phải tỏ ra rất nghiêm túc giảng giải cho nàng nghe.
Nàng biết hắn không hiểu nhiều những trò chơi ấy, nhưng luôn làm bộ không nhìn ra, sau đó để cho hắn được chơi những trò mà khi bé hắn chẳng có cơ hội được chạm đến.
Hắn rất vui, nhưng vui vì đây là tấm chân tình của nàng.
Nàng nhìn thấy hắn vui vẻ, cũng vui vẻ theo, cho là hắn đã không còn tiếc nuối tuổi thơ đã qua.
Khi nàng cười lên, khuôn mặt rạng rỡ xinh đẹp, đôi má lúm đồng tiền giống như đang cuốn hắn vào trong vòng xoáy, làm mê mẩn tâm trí của hắn.
Nếu như nàng muốn làm họa quốc yêu phi, hắn nghĩ mình sẽ chiều theo tâm nguyện của nàng.
Thế nhưng nàng luôn không nỡ làm hắn khó xử cho nên hắn cũng chẳng có cơ hội làm một đế vương hồ đồ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.