Như Châu Tựa Ngọc

Chương 89: Chương 89





Trần gia vốn chẳng có ý giấu giếm chuyện mình đến cầu cạnh Cố gia để cứu đứa con trai, cho nên chẳng mấy chốc tin này được loan truyền khắp ngang cùng ngõ hẻm, đám người thích ngồi lê đôi mách đồn đại rằng khi Trần gia bước ra khỏi cửa Cố gia thì vẻ mặt rất khó coi, đồng thời trông có vẻ rất bất mãn đối với Cố gia.
Đám người nhiều chuyện thấy hành vi này của Trần gia chẳng ra gì, cũng quá vô duyên, giao thiệp giữa các thế gia với nhau, từ trước đến nay luôn chú ý đến chuyện có qua có lại, Cố gia hành sự phúc hậu, mấy năm này vẫn đơn phương chăm sóc người Trần gia, hiện giờ con trai nhà họ đánh chết người khác, đối phương còn là người trong hoàng thất, Cố gia có năng lực lớn cỡ nào đi nữa cũng không đủ sức chống đỡ chuyện này cho Trần gia.
Hai nhà ồn ào, người ngoài đứng phía sau chỉ biết mắng Trần gia làm việc chẳng có đầu óc, lại cảm thấy Cố gia quá hiền lành, bị lấn lướt thành như vậy cũng không nói gì.
Nhưng bất kể thấy thế nào, cũng chẳng ai cảm thấy Cố gia có điểm nào không đúng.
Là tỷ phu của người ta, việc nên làm cũng làm rồi, nên khuyên cũng khuyên rồi, cũng không phải thân huynh đệ, đánh thì không thể đánh, mắng cũng không thể mắng, ồn ào đến mức thế này, chỉ có thể trách Trần gia quá mức dung túng con trai.
Sự việc ồn ào đến mức này, Cố gia cũng không nói Trần gia chẳng biết điều, nhưng ngược lại Trần gia cứ luôn miệng oán hận bất mãn Cố gia, người kinh thành càng tỏ ý bất mãn với Trần gia hơn.
“Phu nhân, bên ngoài đều đồn rằng chuyện này là do Trần gia không biết cách dạy con, lòng tham không đáy.” Nha hoàn búi tóc cho Dương thị: “Ngài thấy có đẹp không?”
Dương thị nhìn thoáng qua búi tóc trong gương, gật đầu nói: “Ừ.”
“Chắc chắn nương nương sẽ rất vui khi gặp được ngài.” Nha hoàn hầu hạ bên cạnh Dương thị đã nhiều năm, biết Dương thị luôn chăm lo cho con cái, lại lựa đề tài dễ nghe nói tiếp.
“Mấy đứa bé này, đứa nào cũng làm mình phải lo lắng.” Dương thị cười thở dài một hơi, nhớ tới lời đồn thổi không hay về Trần gia đang vang lên
bên ngoài, khóe miệng khẽ cười nhạt.
Luôn sống trong nhà nhưng bà cũng có cách riêng để người khác học được một bài học nhớ đời.
“Mẫu thân, ngài đã tắm rửa xong chưa?” Ngoài cửa, giọng Cố Chi Vũ trầm bổng truyền vào: “Mã xa trong cung đã tới.”
“Được rồi.” Dương thị đứng lên, nhìn đứa con trai tuấn tú của mình đang đứng bên ngoài cửa, cười nói: “Tại sao hôm nay lại không đến hộ bộ làm việc?”
“Nhi tử tiễn mẫu thân vào cung trước.” Cố Chi Vũ cười nói: “Mẫu thân không chê con trai bày vẽ là được rồi.”
“Có con trai mở đường, sao ta lại chê được.” Nụ cười trên mặt Dương thị càng rõ ràng hơn, bước chân ra khỏi cửa phủ leo lên xe ngựa, quay đầu lại liếc nhìn con trai cũng tung người lên ngựa, đáy mắt ngập niềm vui sướng.
Đứa con trai này của bà cuối cùng cũng nghĩ thoáng, khôi phục lại sức sống ngày xưa.
Mã xa Quốc công phủ chậm rãi tiến lên, người đi trên đường đều rất thức thời tránh ra nhường đường, nhiều cô gái nhìn thấy Cố Chi Vũ cưỡi trên con ngựa cao to, bất giác mặt đỏ ửng, vừa đưa tay che nửa khuôn mặt, vừa len lén liếc nhìn thêm một chút.
“Đó chính là Cố thế tử sao, quả nhiên mặt mày tuấn tú, mắt sáng như sao.” Một vị tiểu thư vừa nhập kinh chưa được bao lâu nhỏ giọng nói với người bạn đi cùng mình: “Nếu có thể…” Nàng chợt đỏ mặt, vẫn chưa nói hết câu nhưng lại không có ý nói tiếp nữa, mặt càng lúc càng đỏ như rang mây chiều.
“Đang suy nghĩ gì đấy?” Người bạn đi cùng buồn cười nhìn nàng ta: “Đây chính là quốc cữu gia, người thừa kế tương lai của quốc công phủ, cho dù có cưới kế thất cũng không tới phiên chúng ta.”
Tiểu thư nhà quan cũng biết mình không nên nói những suy nghĩ thật lòng ra, quay sang ngây ngô cười với cô bạn, lại nhìn nhìn về phía sau một chút, mã xa quốc công phủ đã đi xa rồi.
Bên trong Tử Thần điện, Cố Như Cửu vừa đau vừa lo, thỉnh thoảng đi ra ngoài ngóng nhìn.
Thu La thấy nàng như vậy, hơi buồn cười nói: “Nương nương, ngài đứng ngóng nữa, nếu phu nhân tới, chắc chắn sẽ có người đi vào đây thông báo.”
Vừa nói, thấy Bạch Hiền cười tươi bước lại: “Nương nương, phu nhân tới.”
“Mau mời, mau mời.” Cố Như Cửu được Thu La đỡ đứng lên, vẫn chưa đi tới cửa, Dương thị đã đi đến nơi.
Dương thị nhìn thấy bụng con gái đã lớn, vội nói: “Con đừng ra đây, cẩn thận kẻo ngã.”
“Nhìn thấy mẫu thân đến, con gái mừng quá đó mà.” Cố Như Cửu lôi kéo tay của Dương thị, cười lấy lòng Dương thị: “Trong nhà đều ổn chứ?”
“Đều tốt, đều tốt.” Dương thị đỡ con cái ngồi xuống, đồng thời đặt thêm một cái gối mềm sau thắt lưng Cố Như Cửu: “Còn con?”
“Nữ nhi cũng tốt vô cùng.” Cố Như Cửu kéo tay của Dương thị không chịu buông: “Viên Viên có khỏe không?”

“Dạo gần đây bú nhiều hơn, phải cần hai vú nuôi mới đủ sữa cho nó bú.” Dương thị cười liếc nhìn Cố Như Cửu: “Lần trước con cho người mang nhiều đồ về nhà, đến giờ vẫn chưa dùng hết, nhưng giờ nó đã mặc không vừa rồi.”
“Trẻ con lớn lên rất nhanh, không còn vừa cũng tốt.” Cố Như Cửu cười nói chuyện phiếm cùng Dương thị, bởi vì trong bụng đang mang một sinh mạng nhỏ, nàng thường xuyên phải đi thay quần áo.
Dương thị thấy cung thị tiền hô hậu ủng vây quanh con gái mình, không nhịn được cười tươi.
Một lát sau, Cố Như Cửu đã quay lại, nàng nói với Dương thị: “Mẫu thân, con đã sắp xếp cho mẫu thân ở tại thiền điện cung Loan Hòa, chỗ đó ngay bên cạnh đây, điều kiện cũng tốt, mẫu thân xem có thích hay không?”
“Ở đâu cũng tốt.” Dương thị nói: “Ta có mang chao vào đây, có điều món này không được ăn nhiều, con chỉ ăn vài ba miếng cho đỡ thèm là được…”
“Con biết mẫu thân thương con nhất mà.” Cố Như Cửu ôm cánh tay của Dương thị lắc lắc, bỗng nhiên nói: “Hôm nay là ngày Trần Khổng bị hành hình?”
“Con không cần bận tâm đến chuyện này.” Dương thị nhìn bụng của Cố Như Cửu: “Chớ dọa đứa bé trong bụng.” Đứa bé còn đang trong bụng, nói chuyện xui xẻo này làm gì, nói chuyện chẳng chịu suy nghĩ gì cả.
Bị mẫu thân mắng như vậy, Cố Như Cửu rụt cổ lại cười trộm.
Dương thị nhìn nàng, bất đắc dĩ nói: “Xem ra Hoàng thượng đã chiều con thành hư rồi.”
“Chàng ấy không chiều con thì còn chiều ai chứ?” Cố Như Cửu mặt dày cười, Dương thị nghe nói như thế, muốn nói gì cũng không thốt ra lời được, đành phải bất đắc dĩ cười.
Vẫn chưa tới buổi trưa, Tấn Ưởng đã quay về Tử Thần điện, thấy Dương thị đã đến, lại làm lễ vãn bối với Dương thị.
Dương thị nào dám nhận cái lễ này, vội vàng đứng dậy tránh ra đáp lễ lại, sau đó nói: “Bệ hạ đã trở về rồi, thần phụ nên đi về thiền điện cung Loan Hòa xem thử, để tránh người phục vụ không biết hành lí của ta sắp xếp thế nào.”
Tấn Ưởng biết bà chỉ tìm cớ rời đi, nơi này là Tử Thần điện, là chỗ ở của Hoàng đế, bà không tiện lưu lại nơi này.
“Hiếm khi nhạc mẫu có cơ hội tiến cung, trước tiên dùng ngọ thiện xong rồi hãy đi thu dọn hành lí cũng chưa muộn.” Tấn Ưởng biết tình cảm gia đình của Cửu Cửu vốn rất tốt, làm sao đành lòng để cho Cửu Cửu khó xử, giành nói: “Ở đây chỉ có ta cùng với Cửu Cửu mà thôi, nhạc mẫu không cần lo lắng.”
Tấn Ưởng đã nói đến mức này rồi, Dương thị đâu còn lí do gì để rời đi, đành cười đồng ý.
Lúc dùng ngọ thiện, khi từng món ăn được bưng lên, Dương thị phát hiện hơn phân nửa thức ăn bày trên bàn đều là món Cửu Cửu thích, mà theo biểu thị của các cung thị phục vụ ở đây thì tựa hồ thấy mãi thành thói quen rồi.
Tuy rằng lúc ăn cơm không thể nói chuyện, thế nhưng Dương thị phát hiện Hoàng thượng đích thân gắp rau cho Cửu Cửu chứ không mượn tay của thái giám, mà con gái của bà thì…
Nhìn vẻ mặt lười biếng mặc cho Hoàng thượng gắp rau cho nàng.
Dương thị cảm giác mình không thể nhìn tiếp được nữa, trước khi đứa bé này xuất giá, hình như cũng không ỷ lại như thế, hiện tại cớ sao lại thành ra thế này?
Dạo này Cố Như Cửu ăn uống đặc biệt khó, lúc thì thèm chua lúc thì thèm ngọt, có khi lại ăn mặn, người của nhà bếp mấy tháng gần đây thường làm nhiều món đủ các mùi vị khác nhau, chỉ mong thỏa mãn mọi yêu cầu của Hoàng hậu nương nương.
Tấn Ưởng nếm thử một miếng cá sốt chua ngọt, cảm thấy mùi vị món cá sốt chua ngọt này rất lạ miệng, nước sốt tương bao quanh thịt cá, làm gia tăng khẩu vị và tăng cảm giác thèm ăn, hắn không kìm được gắp một đũa đút vào miệng Cố Như Cửu, bởi vì lo lắng nước sốt rơi xuống quần áo dơ, còn đưa tay kia lên hứng bên dưới cằm của nàng.
Đợi Cố Như Cửu nhai xong, hắn dùng ánh mắt hỏi, mùi vị thế nào? Gần đây Cửu Cửu không thích ăn cá, luôn thấy cá rất tanh, cho nên hắn đành tìm mọi cách dụ dỗ nàng ăn vài miếng.
Nhìn thấy đôi mắt đầy chờ mong của Tấn Ưởng, Cố Như Cửu cười gật đầu.
Tấn Ưởng lập tức phấn khởi, lại đút thêm hai đũa cho Cố Như Cửu, xong mới vui vẻ buông đũa ra.
Nhìn vợ chồng son đút cho nhau ăn, Dương thị ăn xong một bữa cơm mà lại không biết bản thân vừa rồi đã ăn những thứ gì.
Xét cho công bằng, con gái hiện giờ béo tròn hơn, ngay cả khuôn mặt cũng phúm phím, dáng vẻ chẳng còn xinh xắn như ngày xưa, thế nhưng ánh mắt Hoàng thượng khi nhìn con gái thì trông như đang nhìn một trân bảo hiếm quý nhất trên thế gian.

“Nhạc mẫu, tiểu tế còn có việc phải xử lí, xin lỗi hiện tại không thể tiếp đãi được.” Cơm nước xong, Tấn Ưởng ngồi tán gẫu Dương thị thêm một hồi mới đứng lên nói: “Xin nhạc mẫu chăm sóc cho Cửu Cửu nhiều hơn.”
“Bệ hạ yên tâm, thần phụ nhất định chiếu cố thật tốt Hoàng hậu nương nương.” Dương thị đứng dậy, nhìn theo bóng lưng Tấn Ưởng rời đi quay đầu lại liếc Cố Như Cửu vẫn đang ngồi in ở đấy, cố nhịn một hồi lâu mới nói: “Con và Bệ hạ… trước giờ đều như vậy?”
“Hửm?” Vẻ mặt Cố Như Cửu mờ mịt nhìn Dương thị.
Thấy dáng vẻ ngơ ngác của con gái, Dương thị thở dài: “Thôi bỏ đi.” Bà đi tới bên cạnh Cố Như Cửu, vuốt mấy cọng tóc mai trên trán nàng: “Hoàng thượng nói thường ngày con thích ngủ trưa.”
“Vâng.” Cố Như Cửu gật đầu: “Bất quá hôm nay có mẫu thân ở đây, con chẳng muốn ngủ.”
“Con ngốc này, ta đã tiến cung chăm sóc cho con, lúc nào nói chuyện mà chẳng được, con đi ngủ một lát đi.” Dương thị cười nói: “Tranh thủ lúc con đi ngủ, ta sang gặp Thái hậu một chút.”
Vào cung, không đến hành lễ với Thái hậu, như vậy coi sao được.
Cố Như Cửu nghe lời khuyên của Dương thị, chẳng qua không thể nằm thẳng như bình thường mà chỉ có thể nằm dựa mà thôi, Dương thị chờ sau khi nàng ngủ say, mới đứng dậy rời khỏi Tử Thần điện.
“Phu nhân, lúc này e rằng Thái hậu cũng đang nghỉ ngơi, không bằng nô tài dẫn ngài đi xem nơi ngài ở, nếu có chỗ nào không thích hợp, nô tỳ sẽ cho người phía dưới chỉnh sửa lại.” Bạch Hiền theo phía sau Dương thị, cười tủm tỉm nói lớn: “Mặc dù nương nương không ở tại cung Loan Hòa, thế nhưng trong đó đều có người quét dọn mỗi ngày, người phục vụ cũng luôn chuẩn bị sẵn sàng.”
“Làm phiền Bạch công công dẫn đường.” Dương thị nhận ra Bạch Hiền, biết hắn là thái giám phục vụ bên cạnh Hoàng thượng, thế nhưng nhìn tình huống hôm nay, tựa hồ lại thành người phục vụ bên cạnh con gái.
Mặc dù trong lòng bà không hiểu rõ, thế nhưng nét mặt cũng không lộ ra nửa phần, trái lại bà cũng để ý đến những lời Bạch Hiền vừa nói.
Con gái không ở cung Loan Hòa, thế nhưng mỗi ngày đều có phục vụ, thậm chí ngay cả cung thị của cung Loan Hòa cũng được bố trí đúng theo quy củ, chuyện này quả thực… cho dù bà và Cố Trường Linh ân ái gần ba mươi năm, cũng không bằng con gái và đương kim Thánh thượng.
Bước chân vào cung Loan Hòa, Dương thị càng giật mình, từng ngọn cây cọng cỏ trong cung này, toàn bộ được sắp xếp theo sở thích của Cửu Cửu, bày biện trong phòng đều toát ra cái bóng khuê phòng của Cửu Cửu, chỉ là vật bày biện tinh xảo hơn và lựa chọn cẩn thận hơn so với Cố gia, mọi ngõ ngách đều mang ý may mắn hoàn mỹ.
Rốt cuộc thì đương kim thánh thượng đã tốn bao nhiêu tinh lực vào tòa cung điện này?
Bạch Hiền cúi đầu nói: “Phu nhân, Hoàng thượng đối với nương nương luôn như châu như ngọc, ngài không cần phải lo lắng.”
Nghe thấy bốn chữ “như châu như ngọc”, Dương thị sửng sốt chỉ chốc lát, rời khỏi tiền điện bước chân đi về trắc điện, lại nhận thấy chỗ này tuy rằng vẫn tinh xảo như cũ, tuy về phần dụng tâm vẫn kém hơn một phần mười so với chủ điện.
Thế nhưng ngụ ý may mắn tốt đẹp vẫn không thua kém nửa phần.
“Ở đây tốt, rất tốt, chẳng có điểm nào không thỏa đáng.” Dương thị thấy trong bình hoa còn cắm mấy cành hoa tươi, có lẽ là vừa được cắm cách đây không lâu, lại cười nói: “Làm mọi người vất vả rồi.” Nói xong, sai thiếp thân nha hoàn tặng tạ lễ cho tất cả quản sự lớn nhỏ trong cung Loan Hòa.
Dương thị là mẹ đẻ của Hoàng hậu, các quản sự của cung Loan Hòa nào dám tiếp nhận những tạ lễ này, đều đi tới trước mặt Dương thị ba lần bảy lượt cám ơn, mới mang quà tặng được Dương thị ban cho, sau đó lui ra.
Bạch Hiền nhìn màn hình diễn xuất vừa rồi của Dương thị, thầm cảm khái trong bụng, không hổ là Quốc công phu nhân giáo dục ra hai trai hai gái, lời nói việc làm không tìm ra nửa điểm sai sót, lại không cảm thất lấy lòng hay ân cần, thảo nào Cố quốc công độc yêu mình bà suốt ba mươi năm ròng.
Nhưng tính cách của Hoàng hậu nương nương lại không giống với Quốc công phu nhân, ngẫm lại chắc giống lão Quốc công nhiều hơn.
Có Dương thị đến chăm nom, người làm mẹ luôn ân cần chu đáo với con gái của mình cho nên gần đây tâm tình của Cố Như Cửu càng ngày càng tốt.
Sáng sớm hôm nay sẽ diễn ra cuộc thi đình, Tấn Ưởng đang rón rén đứng dậy mặc quần áo, nào biết Cố Như Cửu cũng tỉnh dậy.
“Ta làm nàng thức giấc sao?” Thấy nàng tỉnh, Tấn Ưởng mới mặc được một nửa triều phục, xoay người đi tới trước mặt nàng: “Có chỗ nào khó chịu?”
“Không có.” Cố Như Cửu lắc đầu: “Chỉ ngủ không được ngon giấc thôi.”
Tấn Ưởng liền thấy đau lòng cúi đầu hôn lên trán nàng, thai nhi đã chín tháng rồi, bình thường thai nháy rất mạnh, cho nên Cửu Cửu thường xuyên giật mình tỉnh giấc.
“Hôm nay là ngày thi đình?” Cố Như Cửu để cho Tấn Ưởng đỡ mình đứng dậy, sau đó từ từ mặc triều phục lên người giúp hắn, sau lại đội mũ lên đầu của hắn: “Chúc Bệ hạ tìm được hiền thần, trợ giúp Bệ hạ một tay, để cho Đại Phong chúng ta mưa thuận gió hòa, vạn quốc đều quy thuận.”
“Tốt.” Tấn Ưởng bình tĩnh nhìn Cố Như Cửu: “Trẫm nhất định sẽ không để cho Cửu Cửu thất vọng.”
Cố Như Cửu cười vuốt gò má của hắn: “Canh giờ sắp tới, Bệ hạ đi xuống đi.”
Tấn Ưởng cẩn thận ôm nàng, mới xoay người rời khỏi Tử Thần điện.
Chờ Tấn Ưởng đi khuất, Cố Như Cửu gọi Thu La lại nói: “Mau đi an bài người, bổn cung bần sinh.”
“Bùm.” Phất trần trong tay Bạch Hiền rơi trên mặt đất, lại vội vàng khom lưng nhặt lên: “Nương nương, nô tỳ lập tức đi an bài, còn phía Hoàng thượng…”
“Trước khi Thi đình kết thúc, không ai được phép nói chuyện này với Bệ hạ!” Cố Như Cửu giận tái mặt nói: “Nếu có người trái lệnh, trục xuất khỏi Tử Thần điện.” Đây là khoa cử lần đầu tiên sau khi Tấn Ưởng tự mình chấp chính, ý nghĩa quan trọng đến mức nào, Cố Như Cửu biết rất rõ.
Nếu Tấn Ưởng biết nàng sắp sanh, chắc chắn sẽ không đi đến đó giám thị cuộc thi.
Khoa cử lần đầu tiên sau khi tự mình chấp chính, đế vương hiện nay lại không hiện thân, nếu chuyện này truyền ra ngoài làm cho người trí thức cho rằng hắn không coi trọng nhân tài hoặc là không coi trọng ngươi trí thức, nàng tuyệt đối không để chuyện như vậy xảy ra.
Người đàn ông của Cố Như Cửu nàng, nhất định là minh quân đội trời đạp đất, được người đời tôn sùng.
“Rõ!” Lúc này Cố Như Cửu nói cái gì, Bạch Hiền cũng lập tức đáp ứng trước tiên, sau đó quay đầu sắp xếp mọi thứ.
Những người phụ trách sinh nở cho Hoàng hậu đã được chuẩn bị xong từ lâu, căn bản không cần lo lắng.
Chờ Dương thị và Chu Thái hậu chạy đến
thì Cố Như Cửu đã đi vào trong phòng sinh.
Trong phòng hiện không có động tĩnh gì, Dương thị đi lòng vòng bên ngoài mấy vòng, sau đó nói với Chu Thái hậu: “Thái hậu nương nương, ngương nương lần đầu sinh nở, thần phụ rất lo, thần phụ vào bên trong coi sóc nàng.”
Chu Thái hậu cũng bắt đầu lo lắng trong bụng, nghe Dương thị nói như vậy, làm sao lên tiếng phản đối được, chỉ biết gật đầu đáp ứng.
Nếu không phải thân phận của bà ở đây, e rằng bây giờ bà cũng không kìm được xông vào trong rồi.
Trong điện Thái Hòa, thí sinh tham gia thi đình đã xếp thành hàng ngũ ngay ngắn bước vào trong điện, hành lễ với người đàn ông ngồi trên cao, tuy rằng từ chỗ bọn họ đứng hoàn toàn chẳng thể thấy rõ dáng vẻ Hoàng thượng như thế nào.
Quan viên Lễ bộ đọc xong nội quy cuộc thi, sau đó hành lễ với Tấn Ưởng: “Mời Bệ hạ hạ chỉ thị.”
Tấn Ưởng gật đầu.
Lễ bộ quan viên chắp tay thi lễ với Tấn Ưởng sau đó xoay người đối mặt với chúng thí sinh bên dưới: “Bắt đầu làm bài thi.”
Tấn Ưởng nhìn thí sinh đang cúi đầu làm bài phía dưới, cũng không nhìn tỉ mỉ xem họ trả lời thế nào, chỉ cẩn thận quan sát tinh thần của họ, sau khi quan sát một lượt, lại rút ra danh sách thí sinh nhìn.
Trên danh sách thí sinh được ghi cặn kẽ tên họ của từng thí sinh, cả nơi ở, người trong gia đình cùng với người để cửa là ai, tất cả đều được ghi rõ ràng cẩn thận, muốn tìm hiểu điều gì tất có câu trả lời ngay tức khắc.
Tấn Ưởng cũng chẳng ngại buồn chán, chăm chú đọc từng người một, khi đọc được mười mấy người thì đột nhiên hắn thấy bồn chồn trong bụng, dường như có một giọng nói đang thúc giục trong đầu.
“Bệ hạ?” Hà Minh thấy sắc mặt của Tấn Ưởng buồn bực, lo lắng lên tiếng hỏi.
Tấn Ưởng lắc đầu, cầm lấy tách trà Hà Minh đưa tới uống một ngụm, miễn cưỡng đè ép trái tim đang đập loạn trọng ngực xuống.
“Đã qua một canh giờ rồi, có sao vẫn chưa có động tĩnh gì?” Chu Thái hậu sốt ruột chẳng khác nào đang đứng trên chảo nóng, nếu không phải Lưu
cô cô cản lại, e rằng bà đã chạy tọt vào trong phòng sinh xem tình hình thế nào, năm đó khi bà sinh, tựa hồ cũng không mất nhiều thời gian như vậy.
“Nương nương, ngài đừng có vội.” Lưu cô cô bưng nước trà tới: “Nương nương được Xuất Vân chân nhân khen ngợi là người có phúc khí, chắc chắn sẽ được sao phúc tinh chiếu rọi, mọi sự đại cát.”
“Đúng đúng đúng.” Chu Thái hậu cầm lấy tách trà uống hai hớp lớn, nghe thấy trong phòng đột nhiên vang lên tiếng hét đau đớn của Cửu Cửu, vội vàng đưa chén trà ngược lại vào tay của Lưu cô cô, trong phòng lại vang lên vài tiếng kêu rên, sau đó tiếp tục chìm vào tĩnh lặng.
“Đã cho người đi báo với Hoàng thượng chưa?” Chu Thái hậu hít sâu một hơi, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, chỉ sợ bây giờ vẫn chưa kết thúc buổi thi đình.
“Nương nương nói, trước khi thi đình kết thúc, không ai được phép thông báo với Hoàng thượng.” Lưu cô cô nói: “Đây là lần khoa cử đầu tiên kể từ khi Bệ hạ tự mình chấp chính, chuyện này…”
Chu Thái hậu nghe vậy thở dài: “Ta hiểu rồi, cứ làm theo ý của Hoàng hậu nương nương.” Nói xong, bà cũng không nhìn vào trong phòng, lại lo lắng khấn bái thần tiên.

Trong phòng sinh, Cố Như Cửu cảm giác bụng mình sắp bị đứa bé đạp vỡ ra rồi, thỉnh thoảng còn thấy căng cứng, khiến nàng hận không thể ngất xỉu ngay tức khắc.
Đột nhiên nàng cảm giác dưới hạ thân nóng ran, tựa hồ có gì đó đang chảy ra.
“Nước ối vỡ rồi.” Nàng nghe thấy một bà đỡ nói như vậy.
Ồ, hóa ra là vỡ nước ối, nàng chóng mặt nghĩ, nhưng tay không tự chủ được nắm chặt lấy tay áo Dương thị.
“Đừng sợ đừng sợ, mẫu thân luôn ở bên cạnh con.” Dương thị lo đỏ cả vành mắt, ngay cả khi bà sinh nở cũng không cảm thấy lo lắng thế này, nhưng khi nhìn bộ dáng của con gái, lòng lại thấy đau.
“Nương nương, ngài đừng hét nhiều, cố giữ gìn sức.”
“Ngài nhớ kỹ, đợi đến lúc bắt đầu đau bụng, ngài phải gắng sức rặn, lúc hết đau thì dừng lại,như vậy sẽ tiết kiệm sức.”
Cố Như Cửu chóng mặt gật đầu, thế nhưng con đường sinh nở mới đi được phân nửa, nàng đã cảm thấy cả người bủn rủn chẳng còn tý sức nào, phảng phất như không còn là thân thể của mình nữa.
“Nương nương, ngài phải dùng sức mới được.” Có người đút cho nàng uống vài muỗng canh nước đắng, nàng liếm môi một cái, hình như có mùi nhân sâm.
Nàng thấy đói bụng, miệng lại thấy khát, vì vậy mở mắt ra nhìn Dương thị, buồn bã nói: “Con đói quá.”
“Mau mau, mang thức ăn lên cho nương nương.” Dương thị nhìn vẻ mặt buồn bã của con gái, thiếu chút nữa rơi nước mắt, vừa dứt lời đã có người mang cháo thịt ấm nóng đến cho Cố Như Cửu.
Cố Như Cửu vẫn chưa kịp nuốt xong ngụm cháo, cơn đau lại kéo đến, nàng đau đớn rên hừ, sau đó tiếp tục ăn mấy muỗng cháo, thấy có lại chút sức mới tiếp tục công việc quan trọng nhất trong quá trình duy trì nòi giống nhân loại, đó là sinh nở!
Bài thi kết thúc, Tấn Ưởng lại đưa ra mấy câu học tương đối xác thực với tình hình thực tế để hỏi thí sinh, thấy bọn họ đều trả lời tương đối có đầu có đuôi, hài lòng gật đầu.
Lúc này, Hà Minh thấy Bạch Hiền đứng lấp ló trong góc cửa đưa tay ngoắc ngoắc hắn, dáng vẻ trông rất vội vã.
Bình thường tuy rằng Hà Minh chẳng mấy hợp với Bạch Hiền, thế nhưng cũng biết nặng nhẹ, vội vàng đi tới cửa hông đại điện nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Sáng sớm hôm nay Hoàng hậu đau bụng, đã đưa vào phòng sinh hai canh giờ rồi.” Sắc mặt Bạch Hiền lo lắng nói: “Thế nhưng đến giờ đứa bé vẫn chưa được sinh ra.
Thái hậu nương nương lo lắng nên bảo nô tì đến thông báo.”
“Chuyện quan trọng như vậy, sao ngươi không thông báo sớm!” Hà Minh mắng một câu, quay đầu lại liếc nhìn Bệ hạ, bước chân thoăn thoắt chạy ngược vào trong đến bên cạnh Tấn Ưởng.
Lúc này, Tấn Ưởng mới vừa hỏi xong một thí sinh, Hà Minh lại vội vàng nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, nương nương đã được đưa vào phòng sinh hai canh giờ rồi.
hoàng tử vẫn chưa được sinh ra, Thái hậu nương nương lo lắng nên cho người đến thông báo với ngài.”
Tấn Ưởng nghe vậy sắc mặt đại biến, nếu không phải trước mặt còn có các thí sinh, e rằng hắn đã ném danh sách trong tay ra, chạy thẳng đến Tử Thần điện.
“Chư vị đều là những nhân sĩ có tài, trẫm rất hài lòng.” Tấn Ưởng bỏ danh sách xuống, miễn cưỡng nói vài câu, sau đó giao sự việc còn lại cho Trương Trọng Hãn cùng với lễ bộ thượng thư, còn mình thì đứng dậy vội vã bỏ đi.
Các thí sinh cảm động rưng rưng cung tiễn Tấn Ưởng rời đi, bọn họ đều không ngờ được rằng, Hoàng thượng lại đến đây trông coi bọn họ lâu như vậy, còn thân thiết đưa ra câu hỏi với bọn họ, làm bọn họ vô cùng cảm động.
Từ lâu đã nghe nói tác phong làm việc của Hoàng đế tiền nhiệm giờ mới thấy đáng ca tụng đương kim Hoàng thượng.
Gặp được đương kim Hoàng thượng chính là may mắn kiếp này của bọn họ.
Mà điều khiến cho quan viên có mặt ở đây hoài nghi cũng rất kinh ngạc trong bụng, chẳng hiểu Hoàng thượng thế nào?
“Lúc này ta thoang thoáng thấy có thái giám trong cung Hoàng hậu đến đây truyền lời gì đó.” Hộ bộ thượng thư suy nghĩ một chút nhịn không được nhìn thuộc hạ mình coi trọng nhất: “Chẳng lẽ hoàng tử ra đời?”
Sắc mặt Cố Chi Vũ biến đổi, lúc nãy hắn cũng nhìn thấy Bạch Hiền luôn phục vụ bên cạnh muội muội chạy đến đây, thế nhưng trông hắn ta không mấy vui vẻ, mà là lo lắng.
Chẳng lẽ là muội muội có chuyện gì bất trắc?
Mới vừa vào cửa, hắn chợt nghe thấy tiếng hét đau đớn của Cửu Cửu từ trong phòng truyền ra, liền muốn xông vào trong phòng, lại bị mấy người cung nữ thái giám chạy ra ngăn lại.
“Bệ hạ! Tuyệt đối không vào được, Bệ hạ!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.