Như Châu Tựa Ngọc

Chương 34: Chương 34





“Bệ hạ, trà sữa hạnh nhân đây.” Bạch Hiền tay bưng khay, trên tay là chén trà sữa hạnh nhân còn đang bốc khói nghi ngút.
Tấn Ưởng bưng chén trà sữa lên uống một ngụm, mùi vị cũng không tệ lắm, hương vị hạnh nhân nhàn nhạt xua tan mùi tanh của sữa, còn có vị ngọt đọng lại nơi cuống họng.
Uống một hơi cạn sạch chén trà sữa, Tấn Ưởng cầm ly nước do cung nữ đưa tới, súc sạch miệng, sau đó dùng khăn tay chùi miệng nói: “Trà sữa của Trường Nhan huyện chủ dùng cũng là loại này sao?”
“Đúng vậy, bệ hạ.” Bạch Hiền đem chén không đưa cho thái giám sau lưng, sau đó nhỏ giọng nói: “Canh giờ không còn sớm, người xem…”
Tuy rằng trong đầu Tấn Ưởng vẫn còn nhớ đến vài bản tấu chương chưa đọc, thế nhưng nghĩ đến ánh mắt lo lắng ân cần mới vừa rồi của mẫu hậu cùng sư muội, hắn suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Đem mấy quyển du hí mấy ngày trước đây trẫm xem qua đưa đến đây, trẫm bỗng thấy buồn ngủ rồi.”
Bạch Hiền yên lòng, tìm sách mang đến cho Tấn Ưởng, lại an tĩnh đứng ở một bên.
Liếc mắt đọc chưa đến nửa canh giờ, Tấn Ưởng để sách xuống, nói với Bạch Hiền: “Gọi người tiến đến hầu hạ.”
Bạch Hiền nhẹ nhàng vỗ tay, lập tức có cung nữ thái giám đi đến, hầu hạ Tấn Ưởng rửa mặt và chỉnh lý giường chiếu.
Cẩn thận gỡ xuống mão ngọc trên tóc của Tấn Ưởng, nhẹ nhàng bỏ vào trong hộp, Bạch Hiền mơ hồ cảm thấy, chỉ sợ bắt đầu từ hôm nay, thiên hạ này sẽ có thay đổi lớn.
“Bạch Hiền, ngươi nói quý nữ nhà ai có thể đảm nhiệm ngôi vị hoàng hậu?” Tấn Ưởng giang hai cánh tay, nhìn thấy tay cung nữ đang giải trừ thắt lưng cho hắn khẽ run lên.
Tay Bạch Hiền đang cầm cái hộp cũng khựng lại, thậm chí phía sau còn toát mồ hôi lạnh: “Bệ hạ, nô tỳ là người thấp hèn, nào có cơ hội nhìn thấy
phương nhan của các quý nữ thế gia.”
“Phải không?” Tấn Ưởng đi tới chiếc ghế trước mặt, ngồi xuống, giơ chân để cung nhân cởi vớ cho hắn, sau đó đặt chân vào trong chậu nước ấm, dòng nước ấm áp ôm lấy chân của hắn, vẻ mặt hắn hơi hòa hoãn hơn: “Nghe nói hai ngày trước người của Tư Mã gia đi tìm ngươi?”
“Bệ hạ!” Sắc mặt Bạch Hiền trắng bệch, một tiếng bịch vang lên, Bạch Hiền quỳ gối trước mặt Tấn Ưởng: “Nô tỳ có tội, thế nhưng nô tỳ tuyệt đối chưa từng tiết lộ một chút tin tức nào cho người của Tư Mã gia.”
Tấn Ưởng nhìn hắn không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn mu bàn chân của mình.
Trời đêm mùa xuân vẫn mang theo hơi lạnh nhưng trên trán Bạch Hiền lại toát ra một tầng mồ hôi hột.
Trán hắn chạm đất, lắng nghe tiếng nước nhưng không dám mở miệng, bờ vai run rẩy, hy vọng Hoàng thượng có thể nể tình nhiều năm hầu hạ mà tha thứ cho hắn lúc này.
Rửa chân xong, cung nữ cầm vải bông tốt nhất lau khô những giọt nước còn đọng trên chân hắn, quỳ trên mặt đất giúp hắn mang vào một đôi giày vải mềm mại khác.
Tấn Ưởng đứng lên, đi tới trước mặt Bạch Hiền, trầm mặc nhìn hắn không nói gì.
Bạch Hiền khắp người run rẩy, đợi một hồi lâu nhưng chẳng thấy Bệ hạ nói câu nào mà xoay người đi vào trong nội thất.
“Bệ hạ, bệ hạ.” Hắn lê chân tiến lên phía trước mấy bước, lại bị sa trướng rơi xuống ngay trước mặt, không thể làm gì khác hơn là đập đầu binh binh với người đang đứng bên trong nội trướng.
“Bệ hạ, nô tỳ luôn trung thành với ngài, tuyệt không dám có nhị tâm, xin Bệ hạ minh giám.” Chỉ vài cái, trán đã đổ máu nhưng hắn cũng không dám lau cũng không dám giảm bớt lực.
“Ngươi lui ra đi.” Giọng nói bình thản của Bệ hạ bên trong sa trướng truyền ra: “Tối nay để Hà Minh hầu hạ.”
Bạch Hiền đau khổ trong lòng, cũng không dám nói nhiều lời, chỉ cung kính dập đầu một cái: “Nô tài… xin cáo lui.”
Đi ra khỏi Tử Thần điện, vừa vặn thấy Hà Minh đi vào trong, tầm mắt hai người chạm nhau, vẻ mặt Bạch Hiền bình thản đứng im ở đấy.
“Bạch công công cực khổ.” Hà Minh ngoài cười nhưng trong không cười chắp tay với hắn, sau đó mới tiếp tục đi vào.
Nhìn bóng lưng của hắn, Bạch Hiền chửi nhỏ một câu: “Tiểu nhân chớ đắc chí!” Vả lại nhìn hắn có thể ngông cuồng đến lúc nào.
Không biết bởi vì ngày hôm nay quá mệt mỏi, hay do tác dụng của trà sữa hạnh nhân, Tấn Ưởng đã ngủ một đêm ngon lành, thiếu chút nữa còn lỡ canh giờ thiết triều sớm.
Bước lên ngự Cửu Long, ngồi xuống, Tấn Ưởng nhìn văn võ bá quan đồng loạt hành lễ với mình, giơ tay lên một cái.
Hà Minh đứng sau lưng hắn cao giọng hô to: “Khởi giá!”
Thái hậu ngồi ở vị trí kim phượng, bỗng đứng lên nói: “Hôm nay văn võ bá quan đều có mặt đông đủ ở đây, ai gia có việc cần tuyên bố với mọi người.”
Văn võ bá quan đồng loạt nhìn sang Thái hậu, trong lòng đều đoán già đoán non.

Quả nhiên ngoài dự liệu của mọi người, Thái hậu vẫn còn muốn chấp chính cùng bệ hạ, còn tưởng bà sẽ tuyên bố trước triều rằng mọi việc lớn nhỏ trong triều đều do Hoàng đế làm chủ, bà sẽ không nhúng tay vào việc triều chính.
Không ít trung thần lương tướng vốn còn lo lắng Thái hậu sẽ nảy sinh tranh chấp quyền lợi với ấu đế, thậm chí trong đáy lòng không ít người đã âm thầm chuẩn bị nhiều tình huống có thể xảy ra, nhằm tránh tranh chấp giữa hai người sẽ liên lụy quá nhiều đến bách tính.
Nào biết họ tưởng tượng ra rất nhiều tình huống thế nhưng lại không ngờ rằng Thái hậu lại có thể dễ dàng buông tay.
Đây cũng không phải ngoài miệng nói ủy quyền giao quyền, trong thâm tâm vẫn nắm chặt quyền thao túng triều chính mà là chân chính buông tay.
Bởi vì ngay cả hổ phù để điều động đại quân trung ương, Thái hậu cũng giao cho Hoàng đế, tư thế tiêu sái không nói ra được, phảng phất như đó chẳng phải hổ phù mà là một khối đá xấu xí.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, Thái hậu nguyện ý giao quyền như vậy đã khiến hầu hết thần tử đều thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc cung tiễn Thái hậu, gập người cúi đầu hô to, vô cùng khuất phục, nếu việc này rơi xuống người bọn họ, chưa chắc có thể hào niệm làm được như Thái hậu.
Lý Quang Cát nhìn đế vương trẻ tuổi ngồi trên long ngự, nụ cười trên mặt cực kỳ miễn cưỡng.
Đợi sau khi buổi triều kết thúc, hắn níu gọi Cố Trường Linh đang chuẩn bị đi về: “Cố đại nhân, xin dừng bước.”
“Lý tướng.” Cố Trường Linh dừng bước lại, cười hòa nhã chắp tay thi lễ với Lý Quang Cát.
Lý Quang Cát đáp lễ, sau đó cười nói: “Hôm nay vừa vặn đẹp trời, nếu được cùng quay về với Cố đại nhân nho nhã lịch sự thế này, cũng coi là việc tao nhã, chẳng biết Cố đại nhân có để ý chăng?”
“Mời Lý tướng.” Cố Trường Linh cười khoát tay nói: “Ta chẳng qua chỉ là một kẻ tục tằng, không dám nhận hai chữ nho nhã, Lý tướng quá khen rồi.”
“Cố đại nhân quá mức khiêm nhường.” Lý Quang Cát cười sóng vai bước đi cùng Cố Trường Linh, trọng tâm câu chuyện được xoay chuyển không ngừng, rốt cục vẫn nói đến chuyện lập hậu.
“Lý tướng, quân chủ là quân chủ, chính là người đứng đầu của chúng quân, tại hạ tuy may mắn giảng dạy bài vở cho Bệ hạ, thế nhưng việc này, sao tại hạ có thể tham dự vào?”
“Ta một lòng trung thành với quân vương, chuyện lập hậu chính là đại sự của một quốc gia, cũng nên đóng góp một đôi lời, bệ hạ nhân đức độ lượng cũng sẽ không bất mãn với chúng ta.” Lý Quang Cát quay sang ôm quyền về phía Tử Thần điện: “Cố đại nhân, ngài nói xem có đúng vậy không?”
“Lệnh của phụ mẫu, lời của mối mai, tại hạ tin tưởng việc này Thái hậu tất có định đoạt.” Cố Trường Linh không nhanh không chậm lên tiếng, thấy nụ cười trên mặt của Lý Quang Cát hơi xa cách, lại lên tiếng nói tiếp: “Bất quá lời của Lý tướng cũng có lý, không bằng đợi ta gặp mặt Thái hậu, thử nêu lên một vài ý tưởng trong đầu.”
“Cố đại nhân nói cực phải.” Lý Quang Cát biết con người Cố Trường Linh miệng lưỡi xảo hoạt, có nói cũng không được gì, nghĩ lại dẫn Trương Trọng Hãn đi cùng, ba người cùng đến cầu kiến Thái hậu.
Lúc ba người cầu kiến, Thái hậu đang thay phượng bào nặng nề ra, nghe thấy ba vị trọng thần cầu kiến, bà chẳng chút do dự để thái giám tổng quản trong cung mời ba người tiến lên.
Cố Như Cửu bỏ chén trà trong tay xuống, đứng dậy nói với Thái hậu: “Cô, con thấy hoa hạnh trong vườn vừa nở rộ rất đẹp, để con đi hái vài đóa về cho cô xem.”
“Cẩn thận chút, dẫn theo thêm vài người phục vụ đi cùng.” Thái hậu gật đầu, lại bảo nàng khoác thêm áo choàng, mới để nàng rời đi.
Đi ra chính điện, Cố Như Cửu thấy phụ thân cùng hai lão thần độ tuổi trung niên bước về phía này, bèn dừng bước đứng sang bên cạnh, đợi ba người đến gần khẽ hành lễ với cả ba.
Trương Trọng Hãn biết đây là nhị cô nương Cố gia, bây giờ còn mang tước vị huyện chủ, nên cũng quay sang gật đầu mỉm cười ôn hòa, rất giống một vị trưởng bối rất dễ chung đụng.
Nụ cười trên mặt Lý Quang Cát lại có vẻ rụt rè hơn rất nhiều, hơi gật đầu với Cố Như Cửu, sau đó lại đi vào trong.
Cố Trường Linh nhìn thấy động tác cử chỉ vừa rồi của cả hai, quay sang cười với con gái, còn đưa tay vuốt mái tóc của nàng.
“Phụ thân.” Cố Như Cửu trợn to hai mắt: “Con vừa búi tóc xong đấy.”
Cố Trường Linh cười ha hả thu tay về, bắt tay sau lưng cười nói: “Yên tâm đi, không có rối đâu.”
Cố Như Cửu ngẩng đầu nhìn một chút Lý Quang Cát và Trương Trọng Hãn đang đứng phía trước chờ phụ thân, nhỏ giọng nói: “Thái hậu đang ở chính điện chờ cha đó, con không quấy rầy cha nữa.”
Trương Trọng Hãn cười híp mắt nhìn bóng lưng Cố Như Cửu, sau đó nói: “Tiểu thư nhà Cố huynh quả nhiên đáng yêu hồn nhiên, chỉ nhìn thôi cũng thấy lòng khoan khoái.”
“Đều bị nội tử chiều hư rồi.” Cố Trường Linh cười xua tay: “Ngài xem, chừng này tuổi đầu rồi mà chẳng ra dáng ra hình gì.”
Trương Trọng Hãn nghe vậy vẫn cười khen ngợi như cũ, trong lời nói toát ra lòng tán thưởng và yêu thích Cố Như Cửu.

Cố Trường Linh thiên vị ấu nữ này cũng chẳng phải chuyện bí mật gì, chớ nhìn hắn lúc này luôn miệng nói khuê nữ nhà mình không tốt như thế này không tốt như thế kia.
Thế nhưng Trương Trọng Hãn dám khẳng định, nếu thật sự có người nói cô nương nhà hắn không tốt, dám cá 1 hắn sẽ giở mặt ngay.
Chu Thái hậu đã đoán được vì sao ba người lại kéo đến đây, đợi họ ngồi xuống mới nói tới chuyện sinh nhật tháng sau mời các quý nữ thế gia đi biệt cung Thái Hòa.
Lần này ngay cả Lý Quang Cát cũng không phản đối, cũng không nhắc đến chuyện lập hậu.
Lý Quang Cát ngẩng đầu thấy vẻ mặt Cố Trường Linh vẫn bình thản, dường như khôngchút bất ngờ với chuyện này trong lòng bỗng thấy nghi hoặc, lẽ nào hắn ta đã sớm biết?
Nghĩ như vậy, Lý Quang Cát chợt thấy căng thẳng.
Cố gia biết được những chuyện mà ngay cả hắn cũng không biết, điều này đại biểu cho cái gì?
Đợi ra khỏi cung Khang Tuyền, Lý Quang Cát chắp tay nói với Cố Trường Linh: “Cố đại nhân đã đoán được chuyện trước mắt rồi?”
Cố Trường Linh cười nói: “Cớ sao Lý tướng lại nói như thế?”
Lý Quang Cát cười cười không đáp, trái lại lôi chuyện vụ mùa đầu xuân ra nói với Cố Trường Linh.
Cố Trường Linh cũng chẳng bận tâm đến mấy câu nói của hắn giống như trước, hai người lại lần nữa nói chuyện hớn hở với nhau.
Trương Trọng Hãn thường chêm vào vài câu, cười ha hả như một người hiền lành.
Cố Như Cửu dẫn theo mấy thiếp thân nha hoàn cùng với thái giám chậm rãi đi tới, có thể nói nàng chẳng có hứng thú gì với hoa hạnh, chỉ tùy tiện tìm một cái cớ để rời đi mà thôi.
“Huyện chủ, ngự liễn tới.” Một thái giám đứng phía sau nhỏ giọng nhắc nhở.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy ngự liễn của đế vương thấp thoáng phía xa đang tiến về phía bên này, vì vậy thối lui vài bước sang một bên.
Thế nhưng ngự liễn vừa đi qua phía bên này thì dừng lại.
“Sư muội.” Tấn Ưởng nhấc mành trước của ngự liễn lên, lộ ra dung nhan tuấn mỹ, mỉm cười nhìn Cố Như Cửu: “Muội đang làm gì ở đây?”
Cố Như Cửu nhớ tới cái cớ mới vừa tùy tiện nói để rời khỏi cung Khang Tuyền, đành phải nói: “Hoa hạnh trong Hạnh Hoa các đang độ nở rộ, muội đang định đến xem.”
“Vừa hay ta cũng đang rảnh, sư muội không ngại thì cùng đi nhé?” Tay của Tấn Ưởng đang vén rèm chưa buông xuống, ngược lại còn buông ra một câu như vậy.
“Thêm người càng vui.” Cố Như Cửu nhìn Tấn Ưởng cười, cảm thấy Tấn Ưởng cần rèn luyện thân thể nhiều hơn.
Tấn Ưởng bước xuống khỏi ngự liễn, đi tới bên cạnh Cố Như Cửu, dừng lại đứng cách nàng khoảng hai bước: “Vậy, mời sư muội.”
“Mời Bệ hạ.” Cố Như Cửu cũng không nhúc nhích.
Tấn Ưởng biết mặc dù nàng luôn có những hành vi ngây thơ, thế nhưng về mặt lễ nghi quy củ thì rất chú ý nên đành phải bước đi trước, sau đó nghiêng mình nói chuyện với nàng: “Sư muội thích hạnh hoa?”
“Cái gì đẹp mà chẳng thích chứ.” Cố Như Cửu chú ý tới tư thế này của hắn, vẻ mặt càng thêm vui vẻ: “Bệ hạ thích gì?”
“Khi còn bé, ở trong viện của ta có một gốc đào.
Lúc đầu ta rất ngóng trông nó nở hoa kết trái, sau lại phát hiện trái của nó đều nhỏ xíu, hơn nữa còn rất nhiều lông tơ, ăn chan chát, về sau cũng không ngóng trông nó ra trái nữa.” Tấn Ưởng nói đến đây, lắc đầu cười cười: “Có lẽ ta thích những bông hoa có thể tạo ra trái.”
Suy nghĩ rất cụ thể, Cố Như Cửu nghĩ thầm.
Thế nhưng nghĩ lại, đường đường là trưởng tử dòng chính của vương phủ, thế nhưng lại ngóng trông cây đào ra trái, những ngày tháng như vậy cũng chẳng được xem là cuộc sống an nhàn thoải mái.
Nhất thời, nàng cảm thấy đồng tình với Tấn Ưởng, vì vậy nói: “Trong viện của muội không có anh đào, thế nhưng có trồng
quýt đường, năm ngoái bắt đầu kết quả.
Chờ năm nay nó lại ra trái, muội nhất định sẽ hái tặng Bệ hạ.”
“Trồng quýt cũng hay đó.” Trong đầu Tấn Ưởng hiểu rõ, hoa đào rơi rụng rất nhiều, Cố gia yêu thương con cái như vậy, lại là thế gia luôn được chú ý, tại sao viện nhà họ lại trồng loại cây này?
“Vậy mùa thu năm nay khi quýt ra trái, muội đừng quên mang đến cho ta đấy.” Tấn Ưởng cười nói: “Nếu lỡ quên, cũng đừng chê ta mặt dày chạy đến chỗ muội đòi.”
“Bệ hạ yên tâm nhé, người Cố gia chúng ta có một gia huấn là không được quên lời hứa, một khi đã hứa thì luôn đặt nó ở trong lòng.”
Cố Như Cửu gật đầu rất trịnh trọng: “Năm nay quýt chín, nhất định sẽ tiến cung đưa cho ngài.”
“Không tùy tiện hứa hẹn với ai, một khi đã hứa hẹn sẽ đặt ở trong lòng sao.” Tấn Ưởng cười nói: “Tổ tiên Cố thị không hổ là cao nhân tính toán như thần.”
Đúng vậy, nếu như chẳng phải tính toán như thần, làm sao có thể vực dậy một gia tộc đã xuống dốc chứ, thuận tiện còn hãm hại một loạt các đối thủ cạnh tranh khác?
Nói điểm này, Cố Như Cửu quả thực vô cùng bội phục tổ tiên nhà mình.
Hai người đi không nhanh, phải mất hai ba khắc mới tới Hạnh Hoa các.
Lúc này những bông hạnh hoa trắng đang nở rộ như tuyết, Cố Như Cửu đứng ở cửa, nhìn thấy những dãy hoa hạnh trắng muốt trải dài, đóa hoa đầu cành vừa nở rất tươi đẹp, không kìm được thốt lên: “Như mây lại như sương, quả nhiên là đẹp.”
Nàng vừa nói xong câu đó, đột nhiên một trận gió thổi qua, những đóa hoa đầu cành bị gió nâng lên giống như những cánh hoa tuyết rơi lả tả, đẹp đến mức không ai nỡ lòng quấy rầy vẻ đẹp tuyệt trần này.
Tấn Ưởng nhìn thiếu nữ đang nở nụ cười hồn nhiên đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn những cánh hoa rời trên phiến tóc của nàng, bỗng nhiên nghĩ, có thể sau này sẽ có một công tử tuấn tú cùng nàng ngắm hoa ngắm cảnh, cùng nàng tán dương những cảnh đẹp xung quanh, cùng nàng thưởng thức các món ăn ngon trong thiên hạ.
Nếu quả thật có một người như vậy, cũng rất… tốt nhé?
Mắt thấy cánh hoa kia rơi vào tóc nàng, gió thổi thế nào cũng không chịu rơi xuống, đầu ngón tay hắn khẽ run, thế những vẫn không nhấc tay lấy nó ra.
“Bệ hạ, ngài đang nhìn gì vậy?” Cảm nhận có người đang nhìn mình chằm chằm, Cố Như Cửu quay đầu lại, thấy Tấn Ưởng đang mở to mắt nhìn nàng, nàng nghi ngờ chớp mắt: “Muội có dính gì sao?”
“Không có.” Tấn Ưởng cười nhạt lắc đầu, sau đó chỉ chỉ lên mái tóc của nàng: “Bên trên có dính vài cánh hoa.”
“Hả?” Cố Như Cửu lắc lắc đầu, sau đó hỏi: “Còn nữa không?”
“Đừng nhúc nhích.” Tấn Ưởng cười thở dài một hơi, vươn cánh tay ngọc trắng trẻo, tách mái tóc nàng, gỡ cánh hoa trên tóc nàng xuống, sau đó đặt vào trong lòng bàn tay nàng: “Cho muội.”
Cố Như Cửu giơ cánh hoa này lên trước mặt, cười nói: “Tục ngữ nói, hoa xinh phải bẻ liền tay, chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô, bệ hạ nhìn những đóa hạnh hoa đang rơi kia xem, từ phấn hồng biến thành màu trắng.” Nói xong, lại nhấc váy lên đi: “Cho nên ngày hôm nay muội nhân cơ hội hoa còn nở, ngắt mấy cành mang về cho cô cô xem.”
“Tiểu thư.” Thu La kêu một tiếng, quay đầu thấy ánh mắt Hoàng thượng vẫn bình thản, không thấy tức giận, bèn nghiến răng nghiến lợi đi theo.
“Các ngươi còn đứng đó làm gì?” Tấn Ưởng quay đầu nói với mấy thái giám đi ra ngoài cùng Cố Như Cửu: “Đừng để huyện chủ bị té.”
Mấy tiểu thái giám thấy thế, vội vàng đuổi theo, dưới sự chỉ huy của Cố Như Cửu, họ ngắt lấy mấy cành hoa đẹp nhất.
“Chia cho ngài một nửa này.” Cố Như Cửu ôm mấy cành hoa bước lại, chia mấy cành đưa đến tay Tấn Ưởng: “Ngài mang về tặng cho cô cô, nhất định cô cô sẽ rất vui.”
“Muội mang về, mẫu hậu cũng vui vẻ giống y như vậy.” Tấn Ưởng đưa ra gỡ ra cánh hoa rơi trên tóc nàng, cười nói: “Giờ đi về sao?”
“Cho nên chúng ta mới mỗi người cầm một nửa mà.” Cố Như Cửu quay đầu liếc nhìn rừng hạnh hoa, gật đầu nói: “Có xinh đẹp cỡ nào đi nữa, mới
nhìn thì vô cùng tuyệt mỹ, thế nhưng nhìn lâu lại mất đi vẻ kinh diễm lúc ban đầu.”
Tấn Ưởng nhìn hạnh hoa trong tay, cười nói: “Những lời sư muội nói hôm nay, làm cho ta bỗng nhiên ngộ ra.”
Cố Như Cửu ngẩn người, nàng nói cái gì? Là câu kinh diễm vừa rồi ư?
Quay đầu nhìn nụ cười tươi trên môi Tấn Ưởng, nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, càng lớn càng đẹp như vậy làm cái gì? Quả thật khiến người ta không kìm lòng được mà.
Thái hậu thấy Cố Như Cửu cùng đi vào với Tấn Ưởng, vốn ngây người sửng sốt, tùy tiện nói: “Cớ sao ôm nhiều hoa về vậy làm gì?”

“Đến ngay lúc hoa nở rộ, cô cô không nhìn thấy chẳng phải đáng tiếc lắm sao.” Cố Như Cửu cắm hoa vào trong một bình sứ, sau đó được cung nữ hầu hạ rửa sạch tay.
“Cô nhìn thử xem, đây là mấy cành đẹp nhất do chính Bệ hạ và con chọn lựa đấy.”
Thái hậu liếc nhìn Tấn Ưởng, đứng dậy đi tới bên cạnh bình hoa, đưa mắt ngắm nhìn một lượt rồi nói: “Hiếm khi mới được một mảnh hiến tâm của cả hai, hoa này quả nhiên xinh đẹp thêm rất nhiều.”
“Mẫu hậu thích là tốt rồi.” Tấn Ưởng chắp tay thi lễ với Thái hậu: “Mới vừa rồi ở trên đường xảo ngộ với sư muội, sau đó cùng nàng đến Hạnh Hoa các, bằng không đã bỏ lỡ cảnh đẹp ngày hôm nay rồi, nếu thật vậy quả là đáng tiếc.”
Chu Thái hậu nhìn hắn không nói gì, quay đầu thấy Cố Như Cửu đang hăng hái bừng bừng chỉnh lý mấy cành hoa trong bình, nhân tiện nói: “Cửu Cửu, ngồi xuống uống trà đã.”
“Hửm.” Cố Như Cửu đem bình hoa đặt vào trong góc, sau đó mới bước lại ghế ngồi.
“Mẫu hậu, có thể trong lòng nhi tử đã có hình bóng một cô nương rồi.” Tấn Ưởng cầm chén trà trầm mặc trong chốc lát, không kìm được lên tiếng.
“Có thể sao?” Thái hậu tự tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Nếu ngay cả bệ hạ còn chưa xác định rõ lòng của mình, thì cần gì phải nói với ai gia?”
“Nhi tử…” Tấn Ưởng nhìn nụ cười trên mặt của Thái hậu, do dự nói: “Chỉ là… không biết nàng có nguyện ý cùng sống với nhi tử trong thâm cung này hay không?”
Chu Thái hậu nghe vậy nở nụ cười: “Con quả nhiên mạnh mẽ hơn so với lão già của con.”
Tấn Ưởng biết ‘lão già’ Thái hậu nói chẳng phải Thành vương, mà là tiên đế.
“Bệ hạ đã nói những lời này, có thể thấy rằng bệ hạ cũng có vài phần tâm tư đối với cô gái này mà không phải xem nàng như vật phẩm có cũng được không có cũng chẳng sao.” Chu Thái hậu trầm tư chốc lát: “Nếu Bệ hạ thật lòng thì nhanh chân cầu cưới nàng, chuyện tình cảm cần phải rõ ràng, đôi bên cùng nguyện ý, môn đương hộ đối, lưỡng tình tương duyệt, bằng không khó đi đến cuối đời.
Chỉ có điều con đã tiêu hao hết phần cảm tình rồi mà nàng oán hận con suốt đời, có lưu lại cũng không cam lòng mà thôi.”
Tấn Ưởng đặt chén trà xuống, đứng dậy vái chào Chu Thái hậu: “Nhi tử hiểu.”
“Con trở về đi, ta thấy hơi mệt rồi.” Chu Thái hậu xắn tay áo, xoa xoa trán.
“Nhi tử xin cáo lui.” Tấn Ưởng biết với tính cách của Thái hậu, tất nhiên không hỏi thân phận cô gái này ngay, cũng sẽ không làm khó hắn, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, chuyện này hắn lại làm khó Thái hậu rồi.
Thế nhưng hắn không thể trực tiếp nói với Thái hậu, hắn đã nảy sinh tình yêu nam nữ đối với muội muội của mình, hắn lo lắng Thái hậu sẽ bất mãn với muội muội, mà điều lo lắng nhất chính là một khi sư muội biết, lại không còn thân thiết với hắn nữa.
“Thái hậu.” Lưu cô cô thấy sắc mặt Thái hậu không tốt, bước lên phía trước nói: “Ngài làm sao vậy?”
Chu Thái hậu lắc đầu: “Lo lắng của ta vẫn xảy ra, thế nhưng…” Nếu không phải bà có ý dung túng, Tấn Ưởng làm sao có thể phát hiện ra tâm tư bản thân.
Kỳ thực, bà đắn đo rất nhiều, sau khi cho Cố Như Cửu nhận chức huyện chủ, trở về đến Cố gia, liền để Cố gia chọn cho nàng vị hôn phu như ý.
Thế
nhưng bà không đành lòng tới lúc đó Tấn Ưởng mới phát hiện ra tâm ý của mình, cuối cùng đau khổ trong lòng.
Huống chi bà cũng yêu thương Cửu Cửu, nhưng điều đó không có nghĩa là bà có thể lấy phần tình cảm này mà tùy tiện điều khiển tình cảm của nàng.
Cửu Cửu và Tấn Ưởng sẽ thế nào, tương lai do chính Cửu Cửu lựa chọn, chứ không phải do bà sắp đặt, bà cũng luyến tiếc đế vương mình tự tay bồi dưỡng, luyến tiếc hắn kiếp này phải sống trong tiếc nuối.
Trong điện Tây Phối, Cố Như Cửu nhìn căn phòng được bày biện nhiều vật phẩm quý giá, suy tính bản thân nên mở miệng như thế nào để mình được hồi phủ.
Nàng tiến cung đã hơn nửa tháng, tuy rằng Thái hậu rất tốt với nàng, thế nhưng cứ sống mãi trong cung cũng không ổn cho lắm.
“Trường Nhan huyện chủ có bên trong không? Nô tỳ là Hà Minh, vội đem đồ tặng huyện chủ đến đây.” Ngoài cửa vang lên thanh âm của thái giám.
Cố Như Cửu khẽ nhếch mày, Hà Minh?
Lúc trước mang đồ đến cho nàng đều là thái giám tổng quản Bạch Hiền, thế nào đổi người rồi?
Nàng quay sang gật đầu với Bảo Lục, Bảo Lục tới cửa nói: “Mời Hà công công vào.”
“Không dám không dám.” Hà Minh chắp tay với Bảo Lục, sau đó sai cung nữ thái giám đang cầm đồ mang vào bên trong nội điện, hắn cũng không ngẩng đầu lên, trước tiến hành lễ với Cố Như Cửu.
“Nô tỳ Hà Minh, gặp qua huyện chủ.” Hà Minh dập đầu một cái, mới nói rõ nguyên do mình đến đây.
Cố Như Cửu bảo hắn đứng dậy, sau đó nhìn đồ hắn đưa tới, tất cả đều là những thứ con gái thích, trong đó có một trâm cài hoa hạnh bằng vàng rất tinh tế, tinh tế đến mức có thể thấy những viên trân châu biểu hiện cho sương sớm đọng trên cánh hoa.
Nàng đang muốn lên tiếng nói cảm ơn, đột nhiên thấy vẻ mặt thiếp thân nha hoàn kinh hoàng chạy vội vào trong điện, trên mặt còn mang theo nước mắt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.