Khi mã xa tiến đến cửa cung thì bị thị vệ đứng ra ngăn lại kiểm tra, thế nhưng Cố Như Cửu cũng không xuống xe, mà ngồi mã xa đi thẳng vào bên trong.
Bánh xe lăn trên con đường lát đá vang lên những tiếng lộc cộc.
Cố Như Cửu nhấc lên một góc mành cửa sổ nhìn ra ngoài nhưng chỉ nhìn thấy mấy hộ vệ đi bên cạnh bảo hộ và dãy tường đỏ cao chót vót.
Buông mành xuống, nàng vuốt ve mu bàn tay của mình, tự trấn tĩnh mình cũng cố tỏ vẻ bản thân rất thong dong tự tại.
Hoàng cung của Phong Triều rất lớn, suốt đoạn đường đi, mặc dù đã cách mành, nhưng Cố Như Cửu cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân cấm vệ quân đi tuần qua cùng với tiếng leng keng của binh khí va chạm vào khôi giáp.
Khi bản thân tiếp cận được bầu không khí này nàng mới hiểu ra cái gì là hoàng cung sâm nghiêm, cũng giúp nàng hiểu biết thêm đôi chút về cái gọi là quyền thế.
Mã xa lướt đi trong cung ước chừng hai nén hương thì nàng nghe thấy phía trước tựa hồ có tiếng vỗ tay báo hiệu, mã xa cũng ngừng lại.
Hai vị nữ quan đi đón Cố Như Cửu tiến cung cũng không ngờ rằng lại đụng phải Ngự liễn ở chỗ này, vốn dĩ các nàng nên tránh ra, nhưng nơi này là chỉ có một con đường nhỏ, đành phải dừng lại đứng nép vào một bên để tỏ vẻ tôn trọng đối với đế vương.
Tuy rằng hiện tại hoàng thượng không có thực quyền trong tay, nhưng vô luận thế nào đối phương cũng là đế vương, mặc dù các nàng là những ma ma dưới quyền thái hậu, thế nhưng đứng trước mặt hoàng thượng vẫn chỉ là cung thị mà thôi.
Một vị nữ quan đi tới dựa vào cửa sổ mã xa nhỏ giọng nói: “Cố tiểu thư, ngự liễn tới.”
Cố Như Cửu vừa nghe thế, biết vị này đang nhắc nhở mình bước ra nghênh giá, vì vậy vén rèm lên, đưa tay cho vị nữ quan ấy đỡ xuống.
“Bạch Hiền, xảy ra chuyện gì?” Tấn Ưởng nhận ra được tốc độ ngự liễn chậm lại, cúi đầu hắng giọng một cái, sau đó đưa tay nhấc lên mành che trước mặt, thấy cách không xa phía trước có chiếc mã xa quy chế huyện quân đang dừng ở ven đường cung, một tiểu cô nương mặc quần dài màu xanh ngọc bích trên người khoác áo choàng màu trắng ngà đang từ trên xe bước xuống, bởi vì khoảng cách tương đối xa, tiểu cô nương lại hơi cúi đầu, hắn chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen của nàng mà thôi.
Đợi loan liễn của hắn đến gần, hắn không kìm được liếc mắt nhìn tiểu cô nương này thêm lần nữa, mái tóc đen như mực che một bên gương mặt hơi cúi xuống làm nổi bật làn da trắng nõn mịn như nước của nàng, phảng phất như có thể nắn được ra nước vậy, ngay cả ngân trâm cài trên mái tóc cũng toát ra vẻ đẹp khác thường.
Thấy tiểu cô nương này dáng người nho nhỏ xinh xắn, Tấn Ưởng không kìm được cảm giác ngứa ngáy đang sinh sôi trong cuống họng, lấy khăn tay che miệng lại đè nén cảm giác muốn ho khan.
Hắn nghĩ nếu mình ho ra tiếng sẽ làm tiểu cô nương này sợ.
Ngự liễn đi qua mã xa, hắn vẫn không kìm được ngoái đầu lại nhìn tiểu cô nương đang đứng cúi đầu đằng sau, gió lạnh thổi bay vạt áo của nàng cùng với áo choàng, vì vậy hắn không kìm lòng được lên tiếng nhắc nhở, “Khí trời đầu mùa xuân vẫn còn lạnh, cô nương không cần đa lễ, quay về xe đi.”
Khi nói xong câu đó, hắn thấy tiểu cô nương này hơi giật mình và hắn lại thấy được chiếc cằm trắng nõn tinh tế của nàng, khóe môi non mềm mọng nước cùng gò má hồng thuận hơi lộ ra.
Tiểu cô nương này trông rất khỏe mạnh, như vậy thật tốt.
Nụ cười như ẩn như hiện trên khuôn mặt tái nhợt của Tấn Ưởng, chậm rãi buông mành xuống.
Nghe thấy thanh âm ngự liễn rời đi, Cố Như Cửu ngẩng đầu nhìn về phía ngự liễn vừa tiến qua.
Nữ quan đỡ nàng lên xe ngựa, chờ mành mã xa lại được buông xuống, nàng mới có tâm tư suy nghĩ tân đế là hạng người gì.
Một hài tử chưa tới mười ba tuổi đã biết cách quan tâm người khác như vậy ư? Chỉ là không biết là nhân ái thật tình, hay là chỉ làm ra vẻ cho người khác nhìn.
Mã xa lại đi về phía trước khoảng hai nén hương nữa, sau đó dừng lại cách cung khang tuyền một đoạn.
Cung khang tuyền là tẩm cung của Chu thái hậu, cho nên các nữ quyến khác tỏ vẻ tôn kính đối với thái hậu, cũng sẽ không trực tiếp ngồi kiệu xe đi thẳng đến cửa cung điện.
Cố Như Cửu nhận ra rằng cung thị lui tới ở đây nhiều hơn so với bên ngoài, ngôn hành cử chỉ lúc này càng phải chú ý cẩn thận hơn.
Có lẽ cũng không có chuyện giống như cung thị đứng ở xa xa vây xem thần nữ như nàng nhé, hễ ai đụng phải nàng ở chính diện, cũng phải khom người lui về phía sau tỏ vẻ tôn kính, còn lại thì tránh ra xa, tuyệt đối không có người không biết tiến thối xuất hiện.
Cung khang tuyền là chỗ ở của nhiều đời thái hậu Phong Triều, cho nên yên lặng lịch sự tao nhã là đặc điểm của nó.
Đây là điểm đầu tiên Cố Như Cửu nhận ra khi đặt chân vào chỗ này.
Nữ quan dẫn đường tuy rằng trên mặt luôn mang nụ cười nhợt nhạt, thế nhưng vẫn không che giấu được vẻ đặc biệt của chỗ này.
Ở trong tưởng tượng của nàng, Chu thái hậu nếu không phải là cô gái cực kỳ xinh đẹp cũng là một nhân vật rất có khí thế, nào biết vừa nhìn thấy thái hậu, nàng đã ném bay ra khỏi đầu những tưởng tượng trước kia của mình về đối phương.
“Cửu Cửu nha đầu tới rồi ư?” Chu thái hậu vốn đang ngồi đoan chính ở ghế trên, sau khi nhìn thấy Cố Như Cửu đi vào, khuôn mặt nghiêm nghị bỗng chốc trở nên vui vẻ, khi nàng thấy rõ dung mạo của Cố Như Cửu, thái độ càng thêm nhiệt tình, còn không chờ Cố Như Cửu cúi người hành lễ xong, đã cười tủm tỉm đỡ tay nàng ngồi xuống, “Người trong nhà cả, không cần đa lễ, theo lý mà nói thì con nên gọi ta là cô.”
Cố Như Cửu nhận ra được Chu thái hậu luôn luôn nhìn chằm chằm mặt mũi của mình, tuy rằng trong bụng khó hiểu, thế nhưng ngoài miệng vẫn điềm nhiên gọi một tiếng “Cô.” Về phần dựa vào quan hệ thân thích mà tính, nàng phải gọi thái hậu là biểu cô chứ không phải là cô, nhưng ở thời điểm này, ai dám lên tiếng bàn luận đúng sai của vấn đề này chứ?
“Tốt tốt tốt.” Chu thái hậu sai cung nữ bày ra trà trái cây và bánh ngọt, tay vẫn cầm chặt lấy tay của Cố Như Cửu không thả, “Lúc con vừa đầy tháng, khi đó sức khỏe của ta không tốt, cũng không có cơ hội ra cung thăm con, không ngờ mới chớp mắt mấy cái con đã lớn như vậy.”
Cố Như Cửu từng nghe mẫu thân nói qua, hai ngày trước khi nàng chào đời, tiểu công chúa của Chu thái hậu chết non, chỉ sống lâu hơn tiểu hoàng tử được mấy tháng.
Cho dù được bồi bổ một hai năm, thế nhưng thân thể Chu thái hậu cũng không mấy khá hơn, từ đó về sau ngay cả người nhà mẹ đẻ cũng không còn lui tới thường xuyên nữa.
Hôm nay mười năm đã trôi qua, Cố Như Cửu nhìn phụ nhân tính tình ôn hòa trước mắt mà không thể tưởng tượng nổi lúc ban đầu nàng lấy đâu ra dũng khí để vượt qua đoạn thời gian đen tối nhất cuộc đời mình, bước lên làm nữ nhân tôn quý nhất Phong Triều.
“Mẫu thân từng đề cập qua với con, khi con còn bé có đeo trên người Trường Mệnh Tỏa hơn nữa còn là do ngài cho người mang đến.” Cố Như Cửu cười nói, “Còn có rất nhiều đồ đẹp, đều là ngài đưa tới cho con, chỉ là khi đó con còn nhỏ, không biết nói lời cảm ơn với ngài.”
“Con giờ mới bao lớn, trước đây lại chưa từng có cơ hội tiến cung, làm thế nào nói cám ơn với ta được?” Chu thái hậu cười cầm lấy một chiếc bánh da lợn nhiều tầng đẩy tới trước mặt Cố Như Cửu, giọng nói dịu dàng, “Ta nghe phụ thân con có nói, con thích ăn bánh da lợn nhiều tầng này.
Cái này là ta cố ý bảo nhà bếp làm riêng cho con, con nếm xem có hợp khẩu vị không?”
Bên trong chiếc lá sen, là những chiếc bánh tinh xảo đẹp mắt, mặc dù chỉ là bánh da lợn nhiều tầng, thế nhưng mỗi cái chỉ nhỏ cỡ đầu ngón tay, thoạt nhìn đều dễ thương hết sức.
Lấy cái nĩa bạc cắm vào một khối bánh đút vào miệng, mùi vị ngon chẳng khác gì đầu bếp trong nhà mình, Cố Như Cửu nhìn thấu trong nụ cười của thái hậu có lộ vẻ chờ đợi, sau khi nuốt chiếc bánh trong miệng xuống, uống một ngụm trà mới lên tiếng, “Hơi nhão một chút.”
Đúng như dự đoán, thái hậu cũng tỏ vẻ hờn giận trước những lời nói này của nàng, trái lại gật đầu nói, “Quả thế, phải nói bánh da lợn nhiều tầng chỉ có đầu bếp nhà con làm là ngon nhất.
Năm đó khi ta còn là khuê nữ trong nhà đã từng đến qua quý phủ của con, những thứ khác hầu như ta không còn nhớ rõ, thế nhưng chỉ có loại bánh bánh da lợn nhiều tầng ở đấy chỉ cần bỏ vào miệng là nhẹ nhàng tan ra, mùi hương thoang thoảng nhưng không tan.”
“Có đúng là ngon đến mức thế không?” Cố Như Cửu mở to mắt, vẻ mặt hiếu kỳ, lại có chút tiếc nuối, “Đáng tiếc hiện tại làm điểm tâm chỉ là đồ đệ của người đầu bếp kia mà thôi, con còn chưa có cơ hội được nếm thử.”
Chu thái hậu thấy nàng mở to đôi mắt long lanh, trong lòng cũng thấy ngứa ngáy, bỗng có ý nghĩ muốn đưa tay véo mặt cô gái nhỏ này một cái, cũng may cuối cùng bà còn nhớ ra được thân phận của mình, mới không làm ra cử chỉ mất thân phận như vậy.
Hai người nói qua nói lại một hồi, Chu thái hậu bảo Cố Như Cửu viết một bức tranh chữ cho bà xem.
Sau khi xem xong thở dài nói, “Danh sư xuất cao đồ, tuy con còn nhỏ, nhưng chữ đã có hai phần khí khái của cha con rồi.”
“Cảm tạ cô khích lệ.” Cố Như Cửu lập tức cong mắt cười, đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ lộ ra trên má, sau khi Chu thái hậu nhìn thấy, trong lòng lại nảy sinh ý nghĩ muốn véo khuôn mặt của nàng.
Nhưng bất luận làm sao, Chu thái hậu cũng rất vui, từ lúc Cố Như Cửu bước chân vào đây, bà đã có hảo cảm với đứa bé này, nhất là đôi má lúm đồng tiền trên giương mặt phấn hồng trong trẻo, làm bà càng nhìn càng thấy lòng mình yếu mềm hơn.
Bà sống trong thâm cung rất ít khi nhìn thấy trẻ con, dung mạo Cố Như Cửu không được tính là xinh đẹp nhất, nhưng lại toát ra vẻ nhu thuận dễ nhìn, lại giống như mật tươi trong hoa đào chớm nở, khi nhìn ở phía xa xa lại cảm thấy ngọt ngào.
Chỉ tiếc Chu thái hậu dù có thích Cố Như Cửu, bà cũng không tiện để cho con gái triều thần ngủ lại ở trong cung, cho nên lúc Cố Như Cửu rời đi, bà nắm chặt lấy tay của Cố Như Cửu nói, “Hoàng thượng thường ngày rất bận rộn, dưới gối ta cũng không có con cái, nếu như con rãnh rỗi, hãy thường tiến cung thăm ta, con và ta cũng được xem là có duyên phận, hôm nay mới được gặp nhau nhưng lại cảm giác giống như nhìn thấy con ruột của mình.”
Cố Như Cửu nghe vậy ngẩng đầu nở nụ cười e lệ với Chu thái hậu, làm như không có ý tứ.
Cuối cùng tầm mắt của nàng rơi vào trên mu bàn tay Chu thái hậu, cái tay này tuy rằng vẫn trắng nõn mềm mại, nhưng lại là đã không còn bóng loáng non mềm như những cô gái trẻ tuổi thanh xuân.
Lần này tiến cung, ngoại trừ Cố Như Cửu vô tình gặp gỡ ngự liễn của ấu đế ra, cũng chỉ ngồi chơi ở cung khang tuyền của thái hậu nửa ngày, ngoài ra không còn gặp thêm ai nữa.
Cho đến khi nàng ngồi trên mã xa hồi phủ, nàng vẫn không thể hiểu được rốt cuộc thái hậu có ngụ ý gì.
Nếu nói là muốn mượn hơi Cố gia bọn họ, thì lại trông có vẻ không đúng như thế, nào có ai chỉ dựa vào việc triệu kiến một tiểu cô nương mười tuổi để lôi kéo gia đình của một đại thần, cách làm này có phần không đáng tin.
Thế nhưng từ thái độ của Chu thái hậu, lại thấy không giống như đang nghi kỵ đối với Cố gia.
Nếu thái hậu thật sự bất mãn với Cố gia bọn họ, cũng sẽ không bảo cha nàng làm đế sư, còn dùng mã xa theo quy chế huyện quân tới đón nàng vào cung.
Cũng không thể là thái hậu lão nhân gia này đột nhiên nảy sinh lòng hiếu kỳ đối với một cô cháu họ đã lâu không gặp mặt như nàng, vì vậy liền cho triệu nàng vào cung xem mắt, ngoảnh lại bỗng phát hiện nàng trông thuận mắt, vì vậy xem nàng thành một món đồ ưa thích để chơi đùa?
Quay lại nhìn đống đồ được ban thưởng ở phía sau mã xa, Cố Như Cửu không kìm được đưa tay xoa mặt một cái, mặc kệ nó, loại chuyện phức tạp này, cứ ném cho cha mẹ đau đầu là được.
Trên thực tế phu phụ Cố Trường Linh nhìn thấy Cố Như Cửu mang về một xe ngựa đồ ban thưởng thì mặt mày cũng mờ mịt không giải thích được, khuê nữ nhà bọn họ tiến cung xong đi ra lại giống như cuốn sạch mọi thứ trong cung khang tuyền, cư nhiên lôi được nhiều thứ tốt ở chỗ thái hậu về nhà.
Cái kia bộ trâm cài Kim Thúy Điệp chẳng phải là vật phẩm được một tiểu quốc nào đó tiến công hay sao? Làm sao lại xuất hiện ở bên trong đống lễ vật này.
Còn có đèn Lưu Ly tinh hà kia nữa, nghe nói năm đó một quý phi nào đó rất thích nhưng lại không nhận được, kết quả tiên đế ban cho Chu thái hậu, thế nào cũng xuất hiện ở nơi này?
“Con gái, sau khi con tiến cung, đã nói những gì với thái hậu?” Cố Trường Linh đưa tay xoa khuôn mặt đầy ngờ vực lẫn mù mịt nhìn Cố Như Cửu, tựa hồ đang nhìn một kỳ tích.
Cố Như Cửu: “…”
Thái hậu ban cho nàng những món đồ này, lẽ nào cũng trách nàng sao?
------oOo------