Như Châu Tựa Ngọc

Chương 27: Chương 27





“Nhị vị quý nhân, xin mời ngồi.” Cung nữ dâng trà bánh, quay sang hai người hành lễ, sau đó liền thối lui sang một bên.
Lúc trước mỗi lần Cố Như Cửu tiến cung đều trực tiếp đến gặp Thái hậu.
Lần này do có Lý phu nhân đi cùng nên cung nữ dẫn nàng tới thiền điện chờ Thái hậu.
Thiền điện cung Khang Tuyền rất rộng rãi sáng sủa, đồ vật bày biện trong phòng cũng rất lịch sự tao nhã, từ đó có thể thấy được đây là nơi Thái hậu thường dùng tiếp đãi các nữ quyến đến vấn an.
Cố Như Cửu mới vừa nâng chung trà lên, Ngô thị liền mở miệng nói: “Dạo này không gặp, Cố cô nương vẫn khoẻ chứ?”
Tuy Ngô thị từng có ý cầu hôn nhị cô nương Cố gia cho nhi tử nhà mình, sau khi cho người dò xét, phát hiện Cố gia không có ý kết thân, nàng cũng không nhắc đến chuyện này nữa.
Cũng may chuyện đó không bị truyền ra ngoài, hai nhà cũng không đến mức lúng túng xấu hổ.
Đứa bé ngây thơ non nớt trước đây, giờ đã trổ mã toát ra vẻ đẹp của một thiếu nữ, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ ngây thơ trong sáng.
Từ đó đoán được người Cố gia che chở cho cô bé rất chu toàn, nếu con gái mình vẫn còn…
Ánh mắt Ngô thị hơi ảm đạm, đưa tay nâng tách trà lên nhấp một ngụm nhằm che giấu tâm tình trong lòng.
“Cám ơn Lý thái thái đã quan tâm, mọi việc vẫn tốt.” Cố Như Cửu quay sang Ngô thị cười lễ phép, ngoan ngoãn trả lời, không có ý lôi kéo làm quen với Ngô thị.
Ngô thị đặt chén trà lên bàn, liếc mắt nhìn xuống miếng ngọc bội hoa sen trên chéo quần của Cố Như Cửu, nhẹ nhàng thổi hớp trà.
Cố thị tuy rằng chỉ được xếp hạng nhị đẳng mạt lưu trong thế gia nhưng của cải của họ lại phong phú, so với thế gia thư hương chỉ được cái thanh danh như Dương Quốc Công thì giàu có hơn nhiều.
Chẳng phải chỉ một mảnh ngọc bội treo ở chéo quần thôi sao, lại quý giá đến bậc này.

Nghĩ đến chuyện Thái hậu rất yêu thích nhị cô nương Cố gia, và thánh thượng cũng rất thân thiết với Cố gia, Ngô thị càng khẳng định chắc chắn những điều trong lòng mình.
Nếu như những suy đoán này trở thành sự thật, như vậy cũng không uổng phí hai người bọn họ có dịp gặp gỡ tình cờ hôm nay.
Đặt chén trà xuống, giọng nói Ngô thị trở nên nhu hoà hơn: “Lần trước gặp con, con vẫn còn là một cô bé, mới chớp mắt thôi giờ đã lớn chừng này rồi.”
Lần gần đây nhất Cố Như Cửu gặp Ngô thị chính là lúc xảy ra chuyện trong trường ngựa ở ngoại ô, cũng là ngày cô nương Lý gia gặp phải chuyện không may, chỉ sợ lúc đó nàng có chú ý đến Ngô thị mà Ngô thị lại chẳng còn tâm tình để ý đến những người khác.
“Quả thật, đã nhiều ngày vãn bối không gặp qua ngài!” Dáng vẻ của Cố Như Cửu vẫn ngây thơ vô hại: “Gần đây ngài có khoẻ chăng?”
“Ta cũng rất tốt.” Ngô thị cười cười, nụ cười đúng mực, không để ai nhìn ra bất cứ điểm bất thường nào.
Trên thực tế, một người mẹ đã mất đi đứa con gái của mình mà vẫn có thể tốt được sao?
Nói một cách công bằng, Ngô thị không được tính là một phụ nữ đẹp, nhưng trên người bà toát ra khí phái đoan trang hiếm có, tướng mạo cũng thiên về hiền hoà, thoạt nhìn giống như đây là người rất tốt để kết giao.
Nhưng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, người ngồi ở vị trí đương gia chủ mẫu đại thế gia làm sao có thể nhu hoà giống như vẻ ngoài?
Cố Như Cửu thật lòng cũng chẳng mấy hứng thú với cuộc sống không chân thật này, nàng không muốn sống như cái xác không hồn, trở thành một tiêu bản sống để đám người nào đó kính ngưỡng?
Hai người cẩn thận ứng đối, khách khí với nhau vài câu, căn phòng lại quay về trạng thái tĩnh lặng, thế nhưng không biết có phải là do khí thế quanh thân Ngô thị quá mức bình tĩnh, Cố Như Cửu cũng chẳng cảm thấy lúng túng.
Lại trôi qua khoảng hai nén nương, Chu Thái hậu mới bước ra gặp mặt hai người họ trong khí thế tiền hô hậu ủng, hai người cùng bước sang hành
lễ với Thái hậu, Chu Thái hậu cho hai người ngồi xuống lần nữa.
Thái độ của Chu Thái hậu đối với Ngô thị có vẻ hết sức khách sáo, khách sáo đến mức bình thản, Cố Như Cửu mơ hồ nhận thấy được Thái hậu tựa hồ chẳng mấy thích người này.
Quả nhiên một lát sau, Ngô thị đứng dậy cáo từ, Thái hậu hơi tỏ ý giữ lại, sau đó cũng không gượng ép nữa, tuỳ ý để Ngô thị rời khỏi.

“Có phải Cửu Cửu đang nghĩ, vì sao ta lại lạnh nhạt với nàng ta như vậy không?” Ngô thị đi rồi, vẻ quý khí đoan trang vừa bao trùm lấy Chu Thái hậu cũng theo đó biến mất hơn phân nửa, đỡ tay của Cố Như Cửu đứng lên, cười híp mắt nói: “Đi, đi vào bên trong rồi nói.”
“Con cũng lấy làm lạ.” Cố Như Cửu ngẫm nghĩ một chút lại nói: “Con cảm thấy dường như ngài không mấy thích bà ấy.”
“Năm đó bà ta cũng đối xử với ta như vậy.” Giọng nói của Chu Thái hậu bình thản: “Ngày đó ta mới vào cung, chưa được tấn phong chức vị, khi các nữ quyến trong triều tiến cung bái kiến ta, ta thấy ánh mắt của Ngô thị nhìn ta giống như đang nhìn một cô gái đáng thương tiếc nuối.”
Vì chưa từng nghe Thái hậu đề cập qua việc này, Cố Như Cửu hơi ngây người, ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Chu Thái hậu, nhận thấy vẻ mặt của bà bình tĩnh dị thường.
“Nhìn như đang đồng tình, kì thực nhằm thoả mãn tính kiêu ngạo của bản thân.” Chu Thái hậu nhìn Cố Như Cửu nói: “Nếu thật lòng thấy đồng tình, sẽ không biểu hiện thái độ như vậy.”
Cố Như Cửu hiểu rõ ý của Thái hậu, nếu như mình thực sự yêu thương một người nào đó, nhất định sẽ chú ý đến nỗi đau khổ trước kia người đó phải gánh chịu, chứ không phải làm cho đối phương cảm thấy khó chịu thêm một lần nữa.
Có lẽ Ngô thị cũng không có ý đó, nhưng đối với Chu Thái hậu vào thời điểm đó mà nói, bị người khác nhìn với ánh mắt như thế, chẳng phải chuyện đáng mừng gì.
“Thái hậu, Nguỵ Thái phi tới thỉnh an ngài.” Lưu cô cô đi tới bên cạnh hai người, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ thấy Nguỵ Thái phi tựa hồ không mấy tốt.”
Chu Thái hậu nghe vậy nhíu nhíu mày: “Để cho nàng vào đi.”
Cố Như Cửu đỡ nàng ngồi xuống chỗ cũ, sau đó lui sang đứng bên cạnh.
Số lần nàng tiến cung không ít, thế nhưng chỉ gặp qua Nguỵ Thái phi một lần, hơn nữa còn trong tình huống có Thái hậu và Hoàng đế ở đấy.
Lúc Nguỵ Thái phi tiến vào, Cố Như Cửu kinh ngạc há hốc miệng, hoàn toàn không thể tin được phụ nhân gầy yếu khô quắt, dung nhan tiều tuỵ đang đứng trước mắt này chính là Nguỵ Thái phi.
Nguỵ Thái phi năm nay chưa đầy ba mươi, cớ sao lại nhìn trông giống như phụ nữ ba bốn mươi tuổi vậy?
“Thiếp Nguỵ thị thỉnh an Thái hậu nương nương.” Nguỵ Thái phi vừa tiến đến, liền làm một đại lễ với Chu Thái hậu.
Cố Như Cửu vội vàng tránh khỏi vị trí, né được lễ của Nguỵ Thái phi dành cho Thái hậu, sau đó cũng hành lễ với Nguỵ Thái phi.
Nguỵ Thái phi chú ý tới động tác này của nàng, mí mắt khẽ run, sau đó lại ngoan ngoãn gục đầu xuống.
“Không cần phải làm đại lễ như vậy đâu, ngồi xuống đi.” Ngày xưa có ân oán nhiều hơn đi nữa, nhìn thấy Nguỵ Thái phi như vậy, Chu Thái hậu cũng không muốn làm khó.
Huống chi hai người ngày xưa chỉ xảy ra vài xích mích nhỏ, chưa đến mức thâm cừu thù hận.
Nữ nhân hà tất phải làm khổ nữ nhân, mâu thuẫn giữa những nữ nhân trong cung này đều khởi nguồn từ tiên đế, hôm nay tiên đế sớm thành người tiên cổ, những nữ nhân lưu lại chốn này như các nàng, cớ gì lại vứt bỏ những ngày tháng sống thanh nhàn, tiếp tục ghi hận chỉ vì một nam nhân đã không còn?
“Xin Thái hậu hãy cứu thiếp!” Nhà mẹ đẻ Nguỵ Thái phi vào năm ngoái từng gây chuyện hoang đường mà bị phế bỏ chức vị, ngay cả chức tam đẳng bá tước cũng không còn, người nhà bọn họ lại không biết làm ăn, miếng ăn hôm nay đều trông cậy vào chút tiền bạc còn sót lại ngày xưa, lây lất sống qua ngày.
Không thể trông cậy vào nhà mẹ đẻ, Nguỵ Thái phi lại không thể ra cung, cuộc sống mỗi ngày cũng không mấy êm đẹp, nhưng Thái phi ngày
xưa từng có thù hận với nàng, cũng nghĩ hết biện pháp gây khó khăn cho nàng, vì vậy đã khó càng thêm khó hơn.
“Sớm biết như vậy, ngươi cần gì phải làm như thế.” Chu Thái hậu thấy y phục trên người nàng tuy rằng sạch sẽ, nhưng vẫn nhìn thấy những nét gấp, đoán rằng bộ quần áo nàng đang mặc từng được Nguỵ Thái phi cất giữ: “Ngày đó chỉ cần ngươi khách khí với đám người Hà thị, Tiền thị thêm một chút, ngày nay đã không phải gánh chịu cảnh khổ như vậy.”
Năm đó, Nguỵ thị tiến cung tuổi còn trẻ, chính là độ tuổi xuân tươi đẹp nhất.
Đến lúc tiên đế băng hà, nàng vẫn luôn là phi tần được sủng ái nhất hậu cung.
Có lẽ chính vì nhận được nhiều sủng ái đã làm cho nàng đắc ý vênh váo, thường hay làm ra mấy chuyện gây khó dễ với đám phi tần không được sủng kia, nếu không phải còn có vị hoàng hậu này đứng trấn ở phía sau, chỉ sợ những việc làm của Nguỵ thị trước đây còn ngông cuồng hơn như thế.
“Thiếp đã biết sai rồi, cầu Thái hậu giúp thiếp nói vài lời với mấy vị tỷ tỷ khác.” Nguỵ thị khóc không thành tiếng, hiển nhiên quá sợ hãi với cuộc sống hiện nay, cuối cùng chỉ có thể cầu Thái hậu ra tay tương trợ.
Cố Như Cửu trầm mặc nhìn tất cả, cảm thấy nữ nhân như Nguỵ thị vừa đáng trách lại vừa đáng thương, rõ ràng chính là thân bất do kỷ, hết lần này tới lần khác còn ỷ vào chút cưng chiều của nam nhân mà đi làm khó nữ nhân khác.
Cuối cùng Thái hậu sai người đưa Nguỵ thị quay trở về, đồng thời nghiêm lệnh cho người phục vụ không được lạnh nhạt với các thái phi khác.
Thế nhưng mâu thuẫn giữa các thái phi với nhau, nàng cũng không có ý định đứng ra dàn xếp.
Một miếng nước, một miếng cơm đều có đạo lý của nó, nàng nếu thấy thương cảm cho Nguỵ thị mà đứng ra giúp nàng ta, như vậy những ngày tháng sống trong khó khăn do bị nàng ta ức hiếp của mấy vị phi tần kia bỗng trở thành khoảng thời gian oan khuất hay sao? Cho nên chỉ cần mấy người này không làm ra những chuyện quá đáng, bà cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Sau khi Nguỵ thị rời đi, Chu Thái hậu phát hiện vẻ mặt Cố Như Cửu có chút uể oải, nhân tiện nói: “Cửu Cửu làm sao vậy?”
“Chính là cảm thấy… rất không có ý nghĩa.” Cố Như Cửu không có ý che giấu suy nghĩ trong lòng, nói với Chu Thái hậu: “Tính toán suốt đời như vậy… có ý gì.”
“Các nàng hy sinh cho ích lợi của gia tộc, thì cần gì có ý nghĩa.” Chu Thái hậu khẽ cười nói: “Đế vương nguyện ý nạp, cha mẹ của các nàng lại nguyện ý tặng, ý nguyện của các nàng có thế nào cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Trong cung, những người vì vinh hoa phú quý mà tự nguyện tiến cung giống như Nguỵ thị cũng không phải là ít.”
Cố Như Cửu chỉ im lặng lắng nghe, thế nhưng theo nàng, nếu như đế vương không có ý nạp phi, thì những chuyện giống như vậy cũng có thể tránh khỏi.
“Vì miếng cơm manh áo cả mà thôi, nam nữ trên đời này đều vậy, chẳng qua thói đời thiên vị nam nhân, cho bọn họ nhiều lựa chọn hơn.” Chu Thái hậu nói đến đây, bỗng quay sang trừng mắt nhìn Cố Như Cửu: “Nếu thiên hạ này do nữ nhân làm chủ, quyền thế đều ở trong tay nữ tử, có lẽ tình hình hiện tại cũng tương tự, chẳng qua đảo qua đảo lại mà thôi.”
Cố Như Cửu vẫn trầm mặc, lòng đầy bùi ngùi, ý tưởng của Thái hậu lão nhân gia cũng quá to gan rồi.
Bất quá khi nghĩ đến những phu quân lạnh lùng kia và cả chuyện các công chúa quận cháu nuôi một đống trai tơ, Cố Như Cửu lại nhận thấy lời này của Thái hậu cũng có chút đạo lý.
“Cho nên, trong trời đất này, mới có nhiều người hao hết tâm lực vì quyền thế tiền tài như vậy, bởi vì so với thứ nhìn không thấy, sờ cũng không được như lòng người, mấy thứ này đem lại cảm giác thiết thực hơn.” Chu Thái hậu vỗ vỗ tay của Cố Như Cửu: “Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta nghĩ hết biện pháp, cũng phải cấp cho con một phong hào.”
Cố Như Cửu nuốt một chút nước bọt: “Cám ơn cô đã lo lắng cho con.”
Xem ra, tính giác ngộ trong tư tưởng của nàng vẫn chưa cao.
“Giữa hai cô cháu ta, đâu cần phải nói những lời khách sáo như vậy.” Thái hậu cười nói: “Ta đã sắp xếp cho con ở tại điện Tây Phối, nơi đó quang cảnh đẹp lại gần chỗ ở của ta, nơi đó thích hợp cho một tiểu cô nương vừa mới lớn như nụ hoa chớp nở sinh sống, những nơi khác quý khí có thừa,
linh khí không đủ, nếu con gái sống ở đó sẽ không có lợi cho việc tu thân dưỡng khí.”
Chu Thái hậu đang luôn miệng nói tầm quan trọng của chỗ ở đối với con gái, thì có cung nữ báo lại rằng Hoàng thượng tới.
Đưa tay sờ sờ thái dương của mình, Chu Thái hậu gật đầu nói: “Để bệ hạ tạm thời chờ một chút, ta sẽ đến ngay.” Nói xong, nàng quay đầu nhìn sang Cố Như Cửu: “Cửu Cửu con đi cùng ta chứ?”
Cố Như Cửu nghĩ đến chuyện vài ngày tới mình còn sống trong cung, dù sao cũng cần hành lễ với Hoàng đế, vì vậy liền gật đầu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.