Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 41: Về Hưu




Một câu không đầu không đuôi, La Ngọc An không hiểu lắm ý tứ của hắn, nhưng cô vẫn thuận theo tâm ý mình, một tay giữ chặt tay áo thị thần nói: "Em cùng Nhị ca ở bên nhau là vui mừng nhất."
Mới vừa đi vào điện thờ, hai thị nữ vừa lúc nghe được lời này, nhất thời cũng không biết có nên tiến vào quấy rầy hay không , ban ngày càn khôn rõ ràng , phu nhân cô không thể chú ý một chút sao, lời âu yếm này há mồm liên tới! Những người trẻ tuổi thật quá không đoan trang!
Hai thị nữ nhìn mấy cái di động, máy tính bảng trước mặt phu nhân, rõ ràng cảm giác được mình đại khái là thật sự cần về hưu. Hai người bọn cô hôm nay chính là tới xin chỉ thị về hưu.
Thị nữ đối với tộc Tần thị mà nói, là một phần chức nghiệp chung thân, bọn họ không thể kết hôn, hàng năm cần ở lại nơi này phụng dưỡng thị thần. Ngược lại chính là người nhà bọn họ đều sẽ được bồi thường, mà thân phận bọn họ ở trong tộc sẽ cực kỳ đặc thù, mọi người tôn kính, ăn mặc ở không cần phải nói, ở bên thị thần đương nhiên sẽ có được khỏe mạnh và trường thọ mà người thường tha thiết ước mơ, chờ đến lúc già về hưu, cũng sẽ được chiếu cố thích đáng.
Ngày trước phụ nữ trong tộc tới cầu phụng dưỡng thị thần rất nhiều, nhưng mấy năm nay, theo xã hội phát triển và biến hóa, tộc nhân trẻ tuổi tự nguyện đảm đương thị nữ càng ngày càng ít, bởi vì rất nhiều người không muốn chịu đựng tịch mịch vài thập niên. Cho dù các bà đã chọn lựa ra hai người, cũng không còn thành kính như trước.
Nhớ tới quang cảnh khi mình còn trẻ vừa tới làm thị nữ, hai thị nữ cảm thấy hơi chua xót phiền muộn, lại cảm thấy mình không thể kết thúc chức trách, dạy dỗ ra người kế nhiệm đủ tư cách, cảm thấy hổ thẹn khó an.
"Chúng ta hai người tuổi lớn, đã không thể tiếp tục phụng dưỡng thị thần nữa, sau này, liền để hai đứa nhỏ này kéo dài trách nhiệm của chúng ta.”
Hai cô gái trẻ ăn mặc phục sức kiểu thị nữ, cung cung kính kính đi lên trước lễ bái, tuổi ước chừng mới vừa thành niên, so với em gái mình chỉ lớn hơn một hai tuổi, La Ngọc An nhớ rõ cả hai cô ấy.
Từ trước đều ở ngoại viện nhìn thấy các cô ấy đi theo thị nữ học các loại cầu nguyện, có một cô rất tham ăn, đặc biệt thích ăn bánh kem nhỏ, cô kéo tay áo thị thần đi trộm đồ ăn, gặp qua đứa nhỏ này ăn vụng rất nhiều lần. một cô khác trộm chơi di động, chơi trò chơi giống em gái cô lúc trước là nuôi dưỡng thiếu nữ, cũng làm cô khắc sâu ấn tượng.
Hai cô gái trẻ rất ít thấy thị thần, đột nhiên tiếp nhận gánh nặng thị nữ, thấp thỏm bất an nhưng vẫn có tỏ vẻ trấn định.
Thị thần giơ tay nâng hai thị nữ già nua. Các bà dỡ xuống gánh nặng xong, hai ngày sau sẽ đi, lúc này hai mắt đỏ bừng, thành kính mà nhìn thần linh của bọn họ. Thị thần giống như trấn an hai đứa nhỏ, điểm hai lần ở trêи trán các bà đã phủ kín dấu vết thời gian.
Đây là hắn chúc phúc. Sinh mệnh lâu dài, chưa từng có ai có thể vẫn luôn tồn tại làm bạn với hắn, cho dù là cả đời những đứa trẻ này, đối với hắn mà nói cũng chỉ là ngắn ngủn vài thập niên mà thôi. hắn đã trải qua vô số cả đời như vậy.

"Vài thập niên này, đa tạ ngài chiểu cố, nhưng mà chúng ta không thể chiếu cổ tốt ngài...... thật sự hổ thẹn, hy vọng ngày sau ngài có thể càng thêm vui vẻ.” Hai lão thái thái rốt cuộc vẫn chảy xuống nước mắt, nhìn La Ngọc An ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, lần đầu tiên không lộ ra thần sắc bắt bẻ, ngược lại có chút vui mừng an tâm.
Hai thị nữ về hưu,thị nữ mới nhận nhiệm vụ. Ước chừng mỗi một đời thị nữ đều yêu cầu đoan trang ổn trọng, ít khi nói cười. Hai cô gái mười tám mười chín tuổi ngầm còn thích nói nói cười cười, tiến vào điện thờ liền xụ mặt, quy quy củ cả học từ hai lão thị nữ trước.
Chỉ là, La Ngọc An xem ra, các cô ấy hai bộ dáng này thật sự giống trẻ con. Cô nhìn các cô ấy, luôn nhở đến em gái mình, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, đối đãi với các cô rất ôn nhu.
Hai tiểu thị nữ nghe các loại tin đồn đáng sợ về thị thần mà lớn lên, đổi lập lại phu nhân La Ngọc An lại có vẻ ôn nhu dễ thân, hơn nữa khí chất thật sự quá vô hại. Bởi vậy không bao lâu, hai cô gái trẻ vào lúc không có thị thần ở đây đã có thể cùng cô nói đùa.
Chẳng qua kà cái "tình huống không có thị thần ở đây” chỉ là "tình huống hai tiểu thị nữ không nhìn thấy thị thần”. Hai cô gái trẻ ngồi ở ngoài viện nhìn La Ngọc An chơi trò chơi, cùng cô thảo luận về trò chơi, tùy tiện nói chuyện phiếm, hồn nhiên không biết thị thần mà các cô vừa kính lại sợ đang bay ở một bên.
Tuy rằng có một cái mặt nạ lạnh nhạt, nhưng La Ngọc An vẫn cảm giác Nhị ca so với trước càng thích ở bên cạnh mình ... Cũng có khả năng là mị lực của di động, cô đến ngoại viện sạc điện, hắn cũng sẽ đi theo, chỉ ẩn dấu thân hình không để ai thấy mà thôi.
"An tỷ, mỗi ngày như vậy chị ở bên ngoài sạc điện cũng rất phiền toái, không bằng mọi người tới kéo điện vào bên trong điện thờ." cô gái tên là Minh Hồi kiến nghị. Đương nhiên, nếu không có La Ngọc An, cô ấy tuyệt đối không dám đưa ra loại kiến nghị "Đại nghịch bất đạo” này, bởi vì điện thờ có bất kì biển hóa gì đều làm người ta sợ hãi.
La Ngọc An nói: "Vẫn là thôi đi, cũng không nên quá phiền toái." Kỳ thật, cô cảm thấy Nhị ca có xu thể tuổi già càng nghiện mạng, lúc di động không còn điện cũng yên lặng đi theo cô chạy ra bên ngoài nạp điện, bộ dáng phi thường đáng yêu.
"An tỷ, Cơm hộp em đã lấy về!" Minh Hoàng mang theo một đồng lớn Cơm hộp trở về, nhanh tay nhanh chân mang những đồ ăn vặt đó lên, vừa bày vừa hút nước miếng, "Trước kia đi học ngẫu nhiên còn có thể trộm ăn một chút, tới cổ trạch rồi, những thứ này đều không được ăn, căn bản không có cơm hộp đưa đến bên này, muốn nhờ người ngày nào cũng đi mua tới thì lại cảm thấy hơi xấu hổ, hắc hắc, hiện giờ rốt cuộc có thể đi theo An tỷ ăn trực.”
"An tỷ, hiện giờ chị ăn những thứ này còn có thể nếm ra hương vị sao?”
"Có thể nha, chính là không có cảm giác chắc bụng, ăn cũng giống không ăn.”
"Như vậy thật tốt a, sẽ không mập lên, hơn nữa ăn uống lung tung cũng không phải lo lắng tiêu chảy, thật là cực hạn hưởng thụ.”

La Ngọc An nhìn các cô ấy cười, nhưng có một Nhị ca bay bên cạnh, trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Nếu hắn có thể nếm được những hương vị này thì tốt rồi.
Cái tay lành lạnh trấn an mà sờ soạng gương mặt cô một chút.
"An tỷ, em vẫn luôn có nghi vấn, chị có thể giải đáp cho em một chút hay không?” Minh Hoàng bỗng nhiên lén lút mà nhỏ giọng thò qua hỏi.
"Cái gì?"
"Em tuyệt đối, tuyệt đối không có ý tứ mạo phạm! Chỉ đặc biệt tò mò!”
"Được, chị không tức giận, em hỏi đi.”
"Chị cùng......" Minh Hoàng nhỏ giọng mà cẩn thận chỉ chỉ hướng điện thờ, trong mắt tràn ngập khát vọng ham học hỏi cùng với ánh sáng bát quái, "Là quan hệ vợ chồng, vậy hai người có sinh hoạt vợ chồng đó hay không a? Hình thức giống nhân loại chúng ta sao?"
Trẻ con hiện giờ thật là cái gì cũng dám hỏi a.
Cô không biết nên trả lời như thế nào, chỉ cảm thấy tay áo Nhị ca đáp trêи vai, ngón tay chạm chạm cổ cô, nhẹ nhàng gọi cô một tiếng: "An.”
Bị một tiếng kêu này làm giật mình, La Ngọc An hút một hơi, thả cánh gà trong tay đến trước mặt Minh Hoàng, "Ăn nhiều một chút.”
Minh Hoàng rầm rì còn muốn hiểu rõ, cô ấn tay áo không ai thấy trêи vai cười một chút, hù dọa đứa trẻ: "Còn hỏi tiếp sẽ bị nguyền rủa."
Minh Hoàng lập tức lúng túng thành một cục, bái hai bài về phía điện thờ, "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tha cho tôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.