Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 387: Hương Hương






Trong nông trại trồng táo đơn sơ, nông phụ sắc mặt ngăm đen mặt đầycảm kích, miệng không ngừng nói lời cảm tạ: "Đa tạ đại tiên! Đa tạ đại tiên! Nếu không phải đại tiên, ta thật sự không biết nên làm thế nào mới được!”Nàng cầm theo một rổ gạo và mì, tìm được Khổ Sinh đang chờ nàng ở dưới cái cây gần thôn, hô: "Giải quyết xong rồi, đi thôi.”Từ lúc học được vẽ bùa chú xong, La Ngọc Tĩnh bắt đầu thử chủ động đi giúp người ta trừ tà giết quỷ, kiếm một ít tiền cơm -- lúc trước việc này đều là Khổ Sinh làm, hiện giờ La Ngọc Tĩnh tự mình ra tay để kiếm miếng ăn cho mình.
Khổ Sinh lại biến thành như trước, chỉ trụ sát lệ quỷ cương thi.Giúp người tiêu tai, có gia đình giàu có hơn sẽ cho một ít tiền tài làm thù lao, nhưng rất nhiều nhà nghèo khổ, chỉ dùng một rổ đồ ăn hoặc là một con gà coi như làm thù lao, La Ngọc Tĩnh cũng không sao, gặp phải liền đi xem.Hôm nay nhà này, chính là nam nhân trong nhà đi lên núi săn thú đụng phải tà ám bám vào, ở nhà nổi điên đả thương người khác, La Ngọc Tĩnh dùng phù thiêu hủy tà ám kia, khiến người đó khôi phục thần trí.Lúc ra cửa thấy nữ nhân kia bị trượng phu nổi điên đánh cho hốc mắt phát xanh, biểu tình uể oải, lại thuận tay cho bà ấy một đạo phù an thần.La Ngọc Tĩnh cũng không phải thực hiểu, vì sao mọi người cũng không hỏi tên nàng, thấy nàng là gọi đại tiên, có người còn tự thêm chữ Bạch, gọi nàng là Bạch đại tiên.Chỉ là một lần gọi như thế, nàng lười phản bác, dứt khoát nhận.Khổ Sinh nói oán khí của nàng đang chậm rãi tiêu tán, La Ngọc Tĩnh cũng cảm thấy mình đang chuyển biến tốt đẹp, nhưng so với trước, chung quy nàng đã thay đổi rất nhiều.Đối với người xa lạ, nàng coi thường lại cảnh giác, đặc biệt là nam nhân thành niên, phàm là ai lộ ra thần sắc "Cảm thấy hứng thú” với nàng, đều sẽ nhận được nàng chán ghét và tránh xa.Đối với nữ hài tuổi còn nhỏ, đặc biệt là tỷ muội, nàng có thái độ ôn nhu nhất.Bọn họ ở trên trấn mua chút nhu yếu phẩm, thấy bên đường có người khiêng đòn gánh bán hồng, bên cạnh một đôi tiểu tỷ muội đang ăn quả hồng, tỷ tỷ ăn một ngụm, lại cho muội muội ăn một ngụm, hai đứa nhỏ ăn bên miệng một vòng màu vàng.

La Ngọc Tĩnh khuôn mặt không có gì sung sướng, nhìn thấy một màn thực tầm thường này, tự nhiên trở nên nhu hòa xuống.Nếu đi trừ tà, trong nhà ai có tỷ muội, nàng cũng sẽ khó được nhiều thêm vài câu, hoặc là cho hai đứa nhỏ kẹo.Khổ Sinh có khi nhìn thấy, cảm thấy toàn bộ mềm mại của nàng, tựa hồ đều ký thác ở trên một từ "Tỷ muội” này."Lại đến mùa thu.” La Ngọc Tĩnh nhìn đỉnh đầu lá vàng bay xuống, bỗng nhiên nói.“Mùa thu trước, ta vừa tới nơi đây.” Nàng còn nhớ rõ khi đó mình mơ màng hồ đồ, bị Khổ Sinh công ở sau lưng, hắn ở trong núi hái quả hồng vừa đắng lại cứng, vứt vào trong lòng nàng để nàng ăn.
Lúc ấy nàng thật đúng là không động tâm tư, nếu không đã đập quả hồng lên đầu hắn.Từ ngày mùa hè đi đến ngày mùa thu, nàng cũng không có phát hiện, đột nhiên thấy trên cây có quả hồng chín vàng, mới bừng tỉnh nhớ tới, đã qua đi một năm.Nàng đi theo Khổ Sinh khắp nơi, mỗi ngày đều ở trên đường, không có thời gian dừng lại suy nghĩ chuyện gì, vì thế ngày tháng cũng giống con đường thật dài, một khắc không ngừng bị nàng để lại phía sau.
Bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, đường gập ghềnh khó đi, đã bị nàng đạp dưới chân, đi được rất xa.La Ngọc Tĩnh bỗng nhiên thích ngày mùa thu.
Bởi vì mùa này thực sự thoải mái, nàng sẽ không làm gì ra mồ hôi, cũng không cần nghĩ làm thế nào rửa sạch Khổ Sinh.Đi đường, tiêu hao đồ ăn cũng nhiều lên, nếu không gặp nhà ai, lương thực tùy thân mang theo ăn hết rồi,Nơi sơn dã có thể tìm được đồ ăn đỡ đói."Đồ ăn dự trữ lại ăn hết rồi.” La Ngọc Tĩnh ngồi ở trên tảng đá trong núi, đào đào túi lương thực rỗng, kêu Khổ Sinh, "Hương Hương, huynh giúp ta tìm chút đồ ăn ở trong núi đi."Nghe nàng gọi Hương Hương, Khổ Sinh lại lộ ra cái loại biểu tình mười phần buồn khổ.Đối với xưng hô này, hắn từng cự tuyệt rất nhiều lần, kêu một nghìn lần đáng giận, nhưng cũng không có tác dụng, La Ngọc Tĩnh chính là muốn gọi hắn như vậy.Nguyên nhân là vào mùa hè, Khổ Sinh năm lần bảy lượt cự tuyệt tắm rửa, La Ngọc Tĩnh ban đầu muốn gọi hắn là "Xú” [thúi], nhưng người ta thiên phú dị bẩm, trời sinh mang theo cốt hương, không thể làm lơ sự thật, đành phải đổi "xú" thành "Hương”, dù sao hiệu quả cũng giống nhau.Khổ Sinh ban đầu còn muốn phát giận, La Ngọc Tĩnh nói với hắn: "Khổ Sinh nghe vào rất khổ, gọi Hương Hương chẳng lẽ không phải càng thích hợp sao?""Tên gọi rất quan trọng, Khổ Sinh Khổ Sinh gọi nhiều, cảm giác nhân sinh đều khổ, nhưng nếu gọi là Hương Hương, về sau cả đời huynh khẳng định một đường thơm tho, biết không?”-- nàng không biết từ đường ngang ngõ tắt nào nói ra, còn đặc biệt cố chấp, làm Khổ Sinh cũng không biết rốt cuộc là nàng muốn nói móc mình mới gọi tên này, hay là thật sự muốn đổi dấu hiệu tốt cho hắn.Tóm lại mặc kệ thế nào, gọi một mùa hè, hiện giờ Khổ Sinh đã không còn phản bác, mặc kệ nàng.

Cũng may nàng không thường xuyên gọi hắn."Hương Hương, lần sau nếu huynh muốn đi vào trong núi vài ngày, thì nói trước cho ta, để ta chuẩn bị thêm nhiều lương thực, nếu không sẽ hết như bây giờ.” La Ngọc Tĩnh nói.Khổ Sinh lấp kín lỗ tai, chui vào trong rừng rậm.Hắn đi rồi, Tru Tà Kiếm lưu lại bên người La Ngọc Tĩnh.
Ban đêm núi rừng cũng không an toàn, có rất nhiều sơn yêu, mộc mị, sơn quỷ, sơn tiêu vân vân.
Dưới ánh sáng ngọn lửa, bong những tảng đá lớn cỏ cây bên cạnh đều không bình thường mà nhảy lên, La Ngọc Tĩnh làm lơ những cái bóng đang nhìn trộm này, tự mình nhóm lửa chờ ăn.Khổ Sinh đi một lúc chưa trở về, bóng dáng gần đó ngo ngoe rục rịch, bò đến bên váy La Ngọc Tĩnh, còn muốn bò lên trên người nàng.
Trong núi loại tinh quái lợi hại chút sẽ ăn hồn phách người rồi hóa ra hình người, yếu một chút cũng có thể mê hoặc tâm trí, khiến người ta nổi điên.La Ngọc Tĩnh duỗi tay ra một chiêu, triệu Tru Tà Kiếm dựa vào tảng đá lớn cách đó không xa tới, thuận tay cắm xuống bên chân.

Tru Tà Kiếm tự mang năng lực khắc chế quỷ quái, đối phó loại đồ vật này cũng không nói chơi."Hí--" một tiếng thét tinh tế, hắc ảnh bò ở trên váy nàng cuộn tròn thành một cục.Mũi kiếm nâng lên, từ trong đất rút ra tới một thứ vặn vẹo dạng rễ cây, La Ngọc Tĩnh mặt vô biểu tình xem nó giãy giụa, thuận tay bỏ vào đống lửa thiêu hủy.Khổ Sinh mang theo đồ ăn tìm được trở về, vừa thấy nàng đang nướng thứ này, cả kinh nói: "cô đói thành như vậy, sơn yêu cũng muốn ăn!”Đầu óc nàng hỏng rồi mới ăn thứ này.
La Ngọc Tĩnh há miệng nói: "Đúng vậy, huynh lại trở về muộn một chút, ta quá đói liền ăn nó.”Khổ Sinh lộ ra cái biểu tình rối rắm, đưa đồ ăn cho nàng, thúc giục: "Cô mau làm chút đồ ăn, đừng trì hoãn.”La Ngọc Tĩnh ăn cơm chiều, thấy Khổ Sinh ngồi xổm một bên nhìn phương hướng nào đó, tựa hồ có chút nôn nóng, liền hỏi hắn: "Sao đi lâu như vậy?”Khổ Sinh quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái nói: "Ở trong rừng phát hiện một con lệ quỷ.”Hắn tru sát lệ quỷ đều dùng Tru Tà Kiếm, nhưng Tru Tà Kiếm ở trong tay nàng, cho nên khẳng định là hắn chưa giải quyết lệ quỷ kia.La Ngọc Tĩnh sửng sốt: "Sao không nói sớm!”Khổ Sinh dùng một loại ánh mắt "Sao cô lại vô cớ gây rối” nhìn nàng, kỳ quái nói: "Không phải chính cô nói rất đói bụng sao? Nhanh ăn xong, ăn xong đi giết lệ quỷ.”Hắn trước kia đều coi giết lệ quỷ là khẩn cấp nhất, nửa điểm đều không trì hoãn, hiện giờ thể nhưng để nàng ăn cơm trước.La Ngọc Tĩnh buông chén đứng dậy nói: "Còn ăn cơm cái gì, giờ nhanh đi đi, chạy mất thì làm sao bây giờ?”Núi rừng giống như vậy, cương thi từ trước đến nay nhiều lơn lệ quỷ, nếu ở địa phương này xuất hiện lệ quỷ, quá nửa là bởi vì bị người ta đưa tới đây yên lặng mưu tài hại mệnh.Người bị hại chết không cam lòng, biến thành lệ quỷ, nhưng rất nhiều kẻ lại không thể rời khỏi nơi này, không thể đi trả thù kẻ thù.
Chờ có người qua đường đi qua, bị lệ quỷ hại chết, làm hại người nhiều, huyết khí oán khí trên người lệ quỷ càng nặng, nơi tử vong không nhốt được, mới có thể rời đi.Thấy Khổ Sinh lại chém giết một con lệ quỷ, La Ngọc Tĩnh nhìn một khối thi thể lộ ra bạch cốt sâm sâm cách đó không xa, đột nhiên hỏi: "Hương Hương, huynh chém giết nhiều lệ quỷ như vậy, có nghĩ tới......!lúc còn sống bọn họ là thiện hay ác không?"Nàng ở bên Khổ Sinh, cũng thấy hắn giết vài lệ quỷ, mỗi một lần nàng đều nhịn không được suy đoán, đằng sau lệ quỷ lại có chuyện xưa oán giận khó bình như thế nào.Nhưng Khổ Sinh chưa từng có cảm xúc dao động như vậy, hắn bất luận giết lệ quỷ trảm cương thi, hay là trụ sát yêu tinh quỷ quái khác đều thực bình tĩnh, cũng không do dự, không chần chờ.Khổ Sinh thu kiếm vào vỏ, nói: "Nếu muốn so đo này nọ, chỉ sợ người phải giết trên thế gian này còn nhiều hơn lệ quỷ."Hắn đi tới vươn tay với nàng, kéo nàng tới nói: "Trở về.”Theo hắn rời đi từ vực núi bên này trở về, hai người đi trong núi rừng ban đêm không có đường, La Ngọc Tĩnh nhìn bóng dáng hắn lại hỏi: "Trước kia người nói huynh không thể giết người, nếu giết thì sẽ thế nào?”Khổ Sinh đầu cũng không quay lại: "Tà ám giết người có kết cục gì, ta cũng có kết cục đó, sẽ tự có người tới giết ta.”La Ngọc Tĩnh: "Nhưng mà huynh và những tà ám đó lại không giống nhau.”Khổ Sinh: "Đều là vật thể không phải người, có gì bất đồng.”La Ngọc Tình cảm thấy lời này chói tai, không cao hứng nói: "Có phải huynh lại làm sao không, huynh chính là làm việc tốt."Khổ Sinh: "Tru sát lệ quỷ tính là việc tốt gì, ta chỉ làm việc nên làm, sao lại luận tốt xấu.”Hắn đi thực nhanh, phát giác La Ngọc Tĩnh ngừng tại chỗ không đi nữa, quay đầu nhìn lại, nói: "Mau chút, không phải cô đói bụng? Vừa rồi mới ăn một nửa!”Khổ Sinh: "....."La Ngọc Tĩnh: "Đừng tưởng rằng làm cương thi là có thể tự sa ngã!”Khổ Sinh: "Ta có từng tự sa ngã?!”La Ngọc Tĩnh: "Huynh đến quần áo còn không thay, cũng không phải nằm ở trong quan tài không có điều kiện để thay! Huynh cái khối gỗ mục này! Chờ lát nữa ta liền giặt quần áo của huynh, còn lau ngươi một lần!”Khổ Sinh chỉ nghe nàng vừa nói như vậy liền cảm giác cả người không được tự nhiên, lập tức nói: "Từ từ, chúng ta lại nói việc thiện ác công bằng vừa rồi ...”La Ngọc Tĩnh: "Không nói! Ta lau!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.