Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 339: Ôn Nhu






Buổi tối hàng ngày, các cô có thời gian giao lưu cố định.
Tần Minh Hồi mỗi ngày đều hỏi 01, hôm nay học được cái gì, hiểu cái gì.Tối hôm đó, Tần Minh Hồi lại hỏi hắn câu hỏi này, 01 nói cho cô biết:[Tiểu tiểu thư, 01 hiểu, trên cành cây có tổ chim, không thể chặt.
]Tần Minh Hồi rất kinh ngạc, bởi vì cô cũng không nói qua với 01 như vậy, chuyện này cô chỉ tùy ý nói một câu, không nghĩ tới ấn tượng của 01 tựa hồ tương đối khắc sâu, hắn không chỉ ghi nhớ, còn tự mình đưa ra kết luận này.

Phản ứng đầu tiên của Tần Minh Hồi là là vui mừng, nhưng lập tức lại có một chút khổ não.Cuối cùng, cô do dự nói: "01, đó là một vấn đề phức tạp." ”"Nếu tôi cần một cành cây, có hai nhánh ở phía trước, một cành có tổ chim, một cành thì không có, tôi sẽ chọn cành không có tổ chim kia.""Nếu như tôi rất cần một cành cây, trước mặt chỉ có một cành, vậy thì cho dù có tổ chim, tôi cũng sẽ chặt nó xuống.""Cho nên, cành cây có tổ chim, không phải có thể chặt hay không, mà là có cần thiết phải chặt hay không."Đôi khi chúng ta không thể tránh được thương tổn, nhưng chúng ta có thể tránh được những tổn thương không cần thiết.
Tần Minh Hồi vẫn cảm thấy như vậy, cô cũng hy vọng người máy 01 làm bạn bên cạnh mình, có thể hiểu được điểm này.--- Nghe có vẻ không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng ngay cả chương trình học tập và mẫu tình cảm hắn vẫn chưa mở khóa, cô lại hy vọng hắn có thể hiểu được vấn đề phức tạp như vậy.Bất tri bất giác, cô đã có rất nhiều chờ mong đối với hắn như đối với nhân loại.01 phản ứng thật lâu, mới lên tiếng đáp lại đoạn lời nói kia của cô.[Tiểu tiểu thư, 01, đã lưu.
]Mặc dù không thể hiểu được, nhưng sẽ nhớ kỹ’, là ý này sao? Tần Minh Hồi cười rộ lên.
Hôm nay 01, cũng đáp ứng tốt mong đợi của cô.Các cô lại đi ngang qua một thôn xóm, thôn xóm này nhìn qua hoang phế thật lâu, mái nhà bùn đất đều bị rách, cỏ dại mọc lên cao hơn nửa người, mọc chui lên từ trong nhà.
Cây cối "thu phục mặt đất" xung quanh nơi các cánh đồng bị khai phá quanh ngôi làng.Tần Minh Hồi đi khắp nơi tìm kiếm thức ăn mà những người nông dân từng sống ở đây để lại, chúng mọc ra từ đất hoang, trở thành thức ăn cho chuột đồng, nấm, sóc, chồn thỏ...!của những con vật nhỏ này.Tần Minh Hồi không có kinh nghiệm nhận biết cây trồng, giống như săn kho báu tìm kiếm ở chung quanh những thực vật mà mình biết.“01! Nhìn này, đây là ớt cay!” Tần Minh Hồi vui vẻ cho 01 thấy.[Vâng, tiểu tiểu thư, ớt đỏ, đẹp.

]Bây giờ hắn ta sẽ thêm một chút tính từ.Tần Minh Hồi chuẩn bị đem ớt di chuyển lên đầu 01, cô có thể trồng ra một vườn rau nhỏ .Tìm kiếm thức ăn để lấp đầy dạ dày, chế tạo công cụ để nâng chất lượng cuộc sống của mình lên cao, những điều này, tất cả đều là công việc hàng ngày của Tần Minh Hồi, nhưng phần lớn thời gian trong ngày của cô, vẫn là nhào vào nghiên cứu quyển sổ ghi chép và giao diện của 01.Cho dù là làm ruộng tưới nước, hay là giao tiếp với 01, đều nằm thời gian dài ở trong đầu óc đầy gió lốc của cô.Cô sẽ dừng lại ở một nơi nào đó có dòng nước cùng những tảng đá lớn, sử dụng cành cây cháy đen dùng như một cây bút than, viết và vẽ trên những tảng đá lớn, suy nghĩ phiên dịch các loại văn tự không rõ.
Đợi đến khi rời đi, lại dùng nước rửa sạch dấu vết màu đen trên tảng đá.Tần Minh Hồi thường xuyên tay đầy bụi đen, ôm đầu gối ngồi xổm trước mặt tảng đá lẩm bẩm.
Thỉnh thoảng cô bị mê mẩn sẽ quên rằng 01 vẫn còn bên cạnh, hắn ta quá an tĩnh, chưa bao giờ nói chuyện vào những thời điểm như vậy.Bất quá, hắn sẽ ngồi xổm bên cạnh dùng thân thể thật lớn che chắn ánh mặt trời buổi trưa quá mức mãnh liệt.Mặt trời chuyển động, hắn liền chuyển động theo, thủy chung để cho tiểu tiểu thư được ở nơi râm mát.Tần Minh Hồi lần đầu tiên chú ý tới hành vi của hắn, cảm động không chịu nổi, dùng bàn tay đặt lên trên ngón tay to của hắn, ngửa mặt khen hắn năm phút, 01 cũng yên lặng nghe cô khen năm phút, cuối cùng hắn nói:[Cảm ơn tiểu thư, rất nhiều rất nhiều lời khích lệ.
]Giúp cô che nắng, đây có phải là hành động tự chủ của hắn hay không? Hay cũng là trình tự bảo hộ của hắn? Tần Minh Hồi nguyện ý nghĩ theo hướng lãng mạn hơn, cô nghĩ, 01 hắn là một người máy rất dịu dàng."Dịu dàng" không chỉ thuộc về con người, thuộc về vạn vật trên thế gian.Mây trên trời trùng trùng điệp điệp, chồng chất lên nhau, dần dần trải đầy bầu trời, những đám mây trở nên tối hơn, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp buông xuống.
Tần Minh Hồi đứng trong phòng ngực 01, trên bàn tay có rất nhiều rất nhiều vết thương nhỏ, không còn trắng nõn như trước kia nhanh chóng nhập vào giao diện kia những loại văn tự phức tạp.Cô đã dịch ra non nửa phần nội dung trong quyển ghi chép công việc kia, bởi vì lo lắng mình không hiểu được toàn bộ, không cẩn thận sẽ làm hỏng 01, trước đó cô cũng không thử sửa đổi giao diện thiết lập của 01.
Nhưng trận mưa này, giống như một trận giông bão, trong tầng mây thỉnh thoảng truyền đến sấm sét khiến người ta kinh hồn bạt vía.Các cô đang ở trên bình nguyên, Tần Minh Hồi có chút lo lắng cái đầu to lớn của 01 sẽ hấp dẫn lôi điện [sét], cho nên đến bây giờ mới là lần đầu tiên chỉnh sửa giao diện cho 01.Cô muốn mở ra một vòng bảo hộ cho hắn.Tốt nhất là có thể chống sét, nếu có thể ngăn mưa thì càng tốt, mặc dù hắn ta có lẽ không sợ mưa.Hệ thống của 01 có chức năng lá chắn bảo vệ, nhưng tính năng này dường như đã từng bị xóa trước đây.Tần Minh Hồi nhớ rõ, trong bộ phim điện ảnh, với tư cách là cỗ máy giết chóc nhấc lên chiến tranh, 01 thường xuyên bị rất nhiều người thù hận hắn công kích, cho dù hắn có kiên cố vô cùng, về sau bên ngoài thân thể cũng bị đập đến bầm dập, hệ thống vũ khí hỏng đi vài cái.Khi đó, hắn từ đầu đến cuối không có bất kỳ công năng phòng hộ bản thân nào.Mưa to ầm ầm rơi xuống, đập xuống bề mặt thân thể 01, phát ra tiếng vang rõ ràng.Nghe tiếng mưa bên ngoài, động tác trên tay Tần Minh Hồi càng nhanh hơn, cô kiểm tra lại hai lần mệnh lệnh chương trình phức tạp mình nhập, lợi dụng quyền hạn của mình tiến hành lưu trữ."Được rồi, 01, anh thử xem có thể dùng vòng bảo hộ hay không?" Tần Minh Hồi chui đầu ra khỏi căn phòng kia, đối diện với cơn mưa trên đỉnh đầu[Được rồi, tiểu tiểu thư.

][Lá chắn đã được bật.
]Giọng nói vừa dứt, mưa rơi vào mặt cô liền biến mất.
Tần Minh Hồi lau nước trên mặt, nhìn thấy quanh thân 01 trong phạm vi vài mét đã được vòng bảo hộ vô hình bao vây, nước mưa không cách nào đập vào người hắn nữa.01 đem bàn tay vẫn nâng lên buông xuống.Tần Minh Chuẩn nhìn động tác của hắn kinh ngạc, "01, vừa rồi anh giơ tay lên, là che mưa cho vườn cây ăn quả cùng vườn rau của tôi sao? ”[Đúng vậy, tiểu tiểu thư.
].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.