Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 267: Chết






Nói rồi dùng tay cào mặt và mắt cô.Tần Minh Hoàng bóp chặt cổ tay cô ta, kéo cô ta xoay người trên mặt đất, tay cũng để hờ sẵn."Người chị em, bạn trai cô đã chết, tôi cảm thấy đồng tình sâu sắc, nhưng mà, phát tiết cảm xúc với người vô tội cũng không tốt.” Cô gắt gao giữ Lệ Hi đang giãy giụa, "Muốn giận chó đánh mèo người khác để phát tiết sợ hãi và bất an là thực bình thường, nhưng bảo bối, tôi không phải người cô nên chọn, biết không?”Thấy cô ta không giãy giụa nữa, Tần Minh Hoàng mới buông ra.Người khóc lóc chạy đi rồi, Tần Minh Hoàng có chút đau lòng mà nhìn bắp rang rơi đầy trên mặt đất, nhấc chân đá hết chúng nó vào trong ao.Bắp rang bồng bềnh ở trên mặt nước biển thành một cái lốc xoáy xoay tròn, sau đó một viên lại một viên biến mất ở trong nước, chúng nó bị ăn hết.Còn tốt, như vậy cũng xem như không lãng phí.Ba Lý là người cuối cùng biết tin Lôi chết, hắn nhìn thi thể cháy đen đó thì hỏng mất, khóc còn thương tâm hơn Lệ Hi.
Hai người đều đang khóc, làm Tần Minh Hoàng cảm thấy có phải mình quá máu lạnh hay không.Chính là cô ở Tần thị nhìn người chết đã quen, bảo cô khóc là thật không khóc được.Ba Lý khóc không phải vì Lôi, hắn và Lôi quan hệ còn không tốt như vậy, hắn khóc là vì chính mình.

nói không chừng thực nhanh hắn cũng phải chết ở chỗ này!Mang theo tâm tình tuyệt vọng trở lại ký túc xá, Ba Lý bỗng nhiên nghe được một đợt tiếng tích tích, đó là thanh âm máy truyền tin trong căn cứ, từ người phụ trách đã mất liên lạc, hắn đã thật lâu chưa từng nghe thấy thanh âm này.Phản ứng lại là cái gì rồi, đôi mắt Ba Lý bỗng nhiên sáng lên, nhào qua cầm lấy máy truyền tin, "A lô! Cứu mạng! Cứu mạng......”Hắn nắm máy truyền tin, nghe thấy thanh âm bên trong, trên mặt mừng như điên và kích động thực nhanh đọng lại.Cuối cùng, hắn hoảng hốt mà treo máy, trầm mặc một lát, trên mặt thần sắc từ do dự biến thành kiến định."Ta phải rời khỏi, ta nhất định phải tồn tại rời khỏi nơi này!” Chỉ cần có thể tồn tại rời khỏi địa phương quỷ quái này, mặc kệ cái gì hắn cũng nguyện ý làm.Người trong phòng điều khiển ngắt máy truyền tin trên tay, nhìn màn hình trước mắt cười ra tiếng.Nếu nó đã lựa chọn ra người nó thích, vậy những người còn lại cũng chỉ có giá trị để làm thức ăn chăn nuôi.Bất quá, nhìn sinh vật Không Hải mỹ lệ này, thật là sủng ái nhân loại nó thích.
Gã nhìn hình ảnh biểu hiện ra trên màn hình, sinh vật thật lớn đó đang dùng cái vòi nhọn thô tráng kích thích bắp rang trên mặt nước, nó đang "chơi đùa” cùng nhân loại.Gã tin tưởng, nó có tình cảm phong phú, giống như nhân loại.
Bất quá so với nhân loại nó càng thêm hoàn mỹ, trong một tháng nghiên cứu ngắn ngủn, gã đã phát hiện nó có cảm giác nhạy bén với hết thảy ngoại giới, đặc biệt là đối với sinh vật sống, bất kì thay đổi từ hơi thở nhỏ bé nào, nó đều có thể bắt giữ được.Không hề nghi ngờ, nó có được năng lực cường đại, video nó cắn nuốt hai con cá mập còn đang ở trong bookmark của gã.

Lúc bày ra lực lượng cường đại, đồng thời nó lại tuyệt đẹp đến động lòng người như vậy.Đồng thời nó vẫn ôn thuần, lâu như vậy cũng chưa từng công kích nhân loại sống chung quanh.Gã đàn ông không rõ lắm, nó có thể phân biệt nhân loại và động vật khác hay không, cho nên không ăn, hay là bởi vì nguyên nhân khác, gã vô cùng muốn biết điểm này.Cách nó sống, phương thức sinh sôi nảy nở vân vân, hết thảy gã đều muốn biết! Giống như là cởi bỏ bí ẩn, làm gã vô cùng hưng phấn.Ban đêm, trong căn cứ càng thêm an tĩnh.
Trước đây còn có thể mơ hồ nghe thấy thanh âm Lôi và Lệ Hi chiến đấu hăng hái không dứt, hiện giờ chỉ còn lại trầm mặc hít thở không thông.Ba Lý từ ký túc xá của mình đi ra, hắn cầm dao, mang theo dây thừng, đứng ở trước cửa ký túc xá của Lệ Hi, trên mặt đều là mồ hôi lạnh vì khẩn trương."Lệ Hi, tôi không muốn giết cô, là ông ta yêu cầu, cô chở có trách tôi.
Tôi chỉ là, chỉ là muốn sống tiếp mà thôi, đừng trách tôi!”Sáng sớm, Tần Minh Hoàng dậy chạy bộ, theo thói quen đi bên bờ hồ một vòng, đi đến bên cạnh cái hồ bên ngoài, cô dừng bước chân.Người phụ nữ lẳng lặng nổi trên mặt nước, xung quanh nước hồ hơi vẩn đục, mang theo màu đỏ nhàn nhạt.Tứ chi và mặt xanh trắng, ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống giống một khối gỗ mục không còn sức sống.Cô yên lặng đi tới vớt thi thể lên.
Tay cô xẹt qua dấu vết trên cổ và cổ tay trên thi thể Lệ Hi.Trong nước bỗng vang lên một tiếng động, sau đó lạch cạch một tiếng, có cái gì ẩm ướt đáp ở bên bờ hồ.

Tần Minh Hoàng nhìn sang bên đó liền thu hồi ánh mắt, đứng dậy đi về ký túc xá.Cửa ký túc xá bị đập vang, Ba Lý mắt mang theo xanh đen đứng ở phía sau cửa, "Làm gì?”Hắn nghe thấy người ngoài cửa kinh hoàng nói: "Ba Lý! Ba Lý, không tốt, Lệ Hi cô ấy đã chết!”"Chết thì chết, đừng phiền tôi!” Ba Lý không khống chế được mà hô to.
Nhưng ngoài cửa tiếng đập vẫn luôn không ngừng, như thể hắn không mở cửa thì vẫn luôn gõ tiếp như vậy, Ba Lý bực bội mở cửa ra, "Mày đồ tiện.....”"Oanh!”Cửa mới vừa mở ra một cái khe hở, Tần Minh Hoàng liền dùng lực đá văng ra, phía sau Ba Lý bị cửa văng ra đập cho bay ngược ra té ngã trên đất, Tần Minh Hoàng nhào vào trong cửa, một chân đá về Ba Lý muốn bò dậy, cũng nhanh chóng bó tay chân hắn lại, cột vào khung giường."Á......!mày làm......!mày làm cái gì..." Ba Lý không nghĩ tới, người phụ nữ này nhìn qua vừa không cao lại không tráng mà lợi hại như vậy, hắn một người đàn ông đến phản kháng đều không kịp đã bị người ta khống chế được."Lệ Hi là anh giết?" Tần Minh Hoàng đá hắn một cước, "Không cần giảo biện, nơi này chỉ còn lại hai chúng ta, không phải tôi đương nhiên chính là anh.”“ Để đảm bảo an toàn tính mạng, tôi trói anh vào đây, anh hẳn là không có ý kiến?”“ Không tao....” Không chờ Ba Lý nói xong, Tần Minh Hoàng một cước sút vào miệng hắn.“ Anh hẳn là không có ý kiến.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.