Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 243: Cuộc Sống Hôn Nhân






Bá Đặc chơi trò chơi thường thường bởi vì bên đối diện nói năng thô tục mà phát ra nguyền rủa âm trầm trầm, còn có một lần quá tức giận, thế nhưng ở phòng khách ngay tại chỗ biểu diễn một lần triệu hoán u linh.Trong phòng sương mù bay mù mịt, u linh nửa trong suốt bồng bềnh xuyên qua sương mù, cơ hồ chen đầy phòng khách của cô, Bá Đặc còn một hai bức chúng nó chui vào di động đi tìm người phiền toái.

Tần Phi Thường không cảm thấy có thể thành công, nhưng những u linh đó khảm ở trên màn hình máy tính của cô vặn vẹo, nhảy múa ở trên bàn phím và trên bàn sách của cô, vậy thực không ổn.Ngẫu nhiên hắn không muốn chơi game, liền từ dưới lầu cầm các loại nhạc cụ bà lão chủ nhà cất chứa, trong phòng lăn lộn các loại.Phải, hắn đứng đắn diễn tấu thì dễ nghe, nhưng đại bộ phận thời gian hắn đều vì phát tiết tức giận ở trong trò chơi, cưa đàn cello giống như là đang cưa đầu người.Lúc cao lúc thấp, bỗng nhiên kéo dài cất cao âm điệu, nghe vào cảm giác giống như là da đầu bị người ta lôi kéo.Nếu dùng tai nghe và nút bịt tai để chặn, vậy hắn có hứng thú chuẩn bị vẽ tranh, thì quá không ổn.
hắn không vẽ ở trên trang giấy và vải vẽ, muốn cuồng đồ ở trên mặt tường.Hắn ở nhà làm hành vi nghệ thuật, lấy thẩm mỹ huyết tinh của hắn, toàn bộ mặt tường đều là dấu bàn tay huyết hồng, bóng người huyết sắc vặn vẹo giãy giụa, Tần Phi Thường đi vào phòng ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi, nhìn trên tường đổi diện giường có đồ án giống như nháo quỷ, cảm giác tốc độ máu lưu động của mình đều nhanh hơn.Hơn nửa đêm, cô nhìn thứ trên tường phảng phất còn biết động đậy kia, u linh bên cạnh thể nhưng còn hứng thú bừng bừng mà muốn cùng cô thưởng tranh.Bá Đặc: "Phong cách như vậy em không thích?”Tần Phi Thường: "Ngày mai tôi mua giấy dán tường mới, tự anh dán lên.”Sau đó?Sau đó......!Ai từng xem qua 3 giờ sáng có dấu bàn tay màu đỏ xuất hiện ở trên trần nhà sao? Tần Phi Thường thấy.Tần Phi Thường tự cho mình là người rất bình tĩnh, mặc kệ đối mặt tuyệt cảnh cùng khó khăn gì cô đều bảo trì tư thái thong dong, cô đã từng làm được thực thành công, bất quá hiện tại, cô có rất nhiều lần suy xét có muốn ẩn bộ xương khô đó vào thuốc màu, lại đập hắn thành từng mảnh xương rời nhét vào tủ lạnh hay không.Kẻ điên này hành động kinh dị kể không hết, Tần Phi Thường một lần hoài nghi hắn đang cố ý lăn lộn mình.
hắn ở phể tích lâu đài cổ không có biện pháp với cô, nhưng hiện tại hiển nhiên đã tìm được phương thức chính xác lăn lộn cô, thử thách mỗi lần cô bồi hồi ở bên lề bùng nổ, dẫm lên cực độ nhẫn nại của cô lại nhảy qua.

Khả năng hẳn thực am hiểu hoạt động cực hạn dẫm dây thép bước qua vực thẳm này.Dưới tình huống như thế, Lợi Ngang tới, mang Bá Đặc đi.Tần Phi Thường cảm thấy rốt cuộc mình được giải phóng, nhưng mà giải phóng chỉ là tạm thời, bởi vì nguyền rủa song hướng trên tay trái định hai bọn họ, khỏa bọn họ, Bá Đặc sớm hay muộn sẽ trở về.Hiện giờ cô lại cảm nhận được tâm tình của một người anh trước kia đã kết hôn không muốn về nhà, tình nguyện một tuần bảy ngày, một ngày 24 giờ làm việc ở công ty.Tần Phi Thường không khỏi tự hỏi, chờ đến khi thu xếp xong nơi làm việc thì thường trú ở văn phòng, không cần trở về được không.Thực mau, cô lại ra giả thiết, nếu cô không trở lại, Bá Đặc rất có khả năng đến công ty chơi một chút.
Nghĩ đến nếu hắn ở công ty sẽ phát sinh chuyện không ổn gì, ánh mắt Tần Phi Thường bỗng nhiên sắc bén lên.Không được!Cô chân thành hy vọng, chỗ Lợi Ngang bên kia thú vị, có thể giữ Bá Đặc lâu một chút.Tốt xấu còn có chút lương tâm, Tần Phi Thường suy xét một chút có nên gửi tin nhắn cho Bá Đặc, bảo hắn bớt hù dọa Lợi Ngang hay không, nhưng thực nhanh cô liền từ bỏ.Lấy hiểu biết của cô, nếu cô gửi ra tin này, Bá Đặc chỉ sẽ càng thêm lăn lộn cậu trai trẻ đó.Vậy quên đi.Lại lần nữa dấn thân vào công tác, Tần Phi Thường không biết Lợi Ngang lâm thời tiếp quản Bá Đặc có bao nhiêu nhỏ yêu bất lực.Phòng nói chuyện được lập ra lúc bọn họ bị nguyền rủa cũng chưa giải tán, bởi vì những người trẻ tuổi kia phát hiện sau khi đồ án nguyền rủa trên cổ tay biến mất, bọn họ vẫn cứ không thể nói ra trong lúc bị nguyền rủa gặp phải cái gì, vì thể ngẫu nhiên cũng sẽ giao lưu ở trong đó.Lợi Ngang muốn ở trong này thông báo cho mọi người về Bá Đặc, bị Bá Đặc bắt được quả tang, vì thể cậu chỉ có thể chảy mồ hôi lạnh, trơ mắt nhìn Bá Đặc dùng tài khoản của cậu ở trong phòng chat nói chuyện phiếm với những người khác.“Vì sao muốn nói cho bọn họ, nói thẳng thì không thú vị, nếu bọn họ tận mắt nhìn thấy ta thì mới thú vị nha." Bá Đặc trả di động lại cho cậu, ẩn cánh tay cậu cười nói: "Đúng không?”Lợi Ngang chỉ có thể ngậm chặt miệng, không nói bí mật này cho những người còn lại.Cậu nghĩ, cậu cần đi tìm vụ sư La Tư, hỏi ông ấy một chút xem có biện pháp gì tiêu diệt vong linh đáng sợ này không.Thừa dịp Bá Đặc không chú ý, cậu run rẩy chụp một tấm ảnh, muốn gửi cho Vu sư La Tư.
Chụp xong cầm lấy nhìn xem, chỉ có một đám mơ hồ.Từ trường xung quanh u linh không ổn định, không thể dùng máy móc quay chụp ra, từ trường của u linh bóng đè càng thêm hỗn loạn, chụp ra chính là một đám mơ hồ."Tôi xong rồi......!hắn nhất định sẽ giết chúng ta!” Lợi Ngang che lại mặt mình.Nghe thấy tiếng la của Bá Đặc ở trên lầu, Lợi Ngang run tay lên, nhanh chóng tắt điện thoại đi.

Cắn răng nhẫn nhục phụ trọng đi lên, Bá Đặc đứng ở phòng thay quần áo của cậu, cầm quần áo bên trong đánh giá, quay đầu lại nói với cậu: “Những quần áo này rất thú vị, ta cũng muốn quần áo như vậy, đi gọi người tới làm giúp ta.”Lợi Ngang đỏ vành mắt: ".....!Làm quần áo?" Cũng đã đến nhà tôi, ngươi còn không giết người?!Ba ngày sau, Tần Phi Thường về nhà, ở dưới lầu nhìn thấy bà chủ nhà đang nói chuyện cùng một người tuổi trẻ, người tới ta đi rất vui vẻ.
Người nọ mặc quần rộng thùng thình và giày chơi bóng, áo thun in bộ xương khô trước ngực, đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm, trên tay đeo một đống vòng tay, lắc tay.Nếu không phải một mái tóc dài màu đen hơi quăn của hắn, Tần Phi Thường thật sự không nhận ra cái người phong cách đại biển này là Bá Đặc.Hai người hình như mới ba ngày không gặp, mà không phải ba năm không gặp?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.