Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 170: Nơi Hỗn Loạn






Gào rống dữ dằn vang vọng vùng tuyết, tuyết đọng màu trắng bị máu tưới nông ngấm vào, tan thành từng mảnh lốm đốm màu đỏ.Ma thú thân hình trầm trọng ngã xuống, chỗ ngực và bụng bị xé rách, nội tạng rớt đầy đất.Một chân dẫm vỡ trái tim ma thú trước đó không lâu còn đang đập, Muri đứng yên không ngừng thở dốc.
Máu trong thân thể sôi trào chính là nước tuyệt hòa tan, chảy ào ào.Hắn định bình ổn táo bạo và sát ý không có nguyên do này, bộ mặt lại trước sau vẫn dữ tợn, răng nhọn không ngừng nhỏ máu, móng vuốt trên ngón tay cũng không có cách nào thu hồi.Hắn dường như mất đi lý trí, lại dường như càng thêm lý trí so với trước đây.

Phần thú tính trong thân thể chiếm cứ thượng phong.Trong gió tiếng kêu gọi này càng thêm rõ ràng hơn.
Muri nhìn chăm chú phương xa thật lâu, ngực không ngừng phập phồng.
Đột nhiên, hắn chạy theo hướng thanh âm truyền đến, cách hải đăng càng ngày càng xa.Mellie vẫn luôn không rõ thời gian ở vùng địa cực.
Nơi này so với bên ngoài không giống nhau, có tình huống "cực da” đặc thù như vậy, mặt trời mất đi căn cứ làm định hướng thời gian, Mellie chỉ có thể đại khải tính ra hiện tại là buổi sáng hay là buổi tối.Mỗi ngày Muri trở lại, đó chính là buổi tối.Tối nay, cô cảm giác mình đợi thật lâu thật lâu, cũng không chờ được Muri trở về.Vẫn cứ tối tăm bất biến như vậy, cô ôm cung tiễn ngồi dựa ở cái chòi trên nóc ngọn hải đăng nhìn ra xa xuống dưới, trước sau không thấy thân ảnh Muri trở về.Trong lòng cô có rất nhiều suy đoán không tốt, nhất thời nghĩ đến lông hẳn bong ra, nhất thời nghĩ đến ban đêm thân thể hắn run rẩy.Tay chân lạnh đến chết lặng, cô đi xuống cầu thang ngồi vào bên đống lửa, nhìn xương cốt ma thú thiêu đốt trong ngọn lửa, xuất thần mà xoa mảnh da thú đắp trên đùi, làm cho một góc da thú nhăn dúm đó.Muri chưa từng muộn như vậy mà chưa trở lại.
Tuổi hắn không lớn, nhưng tựa hồ trời sinh đã biết gánh vác trách nhiệm, đặt cô cải trách nhiệm nửa đường tùy tay nhặt được này ở trên người, một câu oán giận cũng không có.Cô đứng dậy hai lần, muốn mang theo cung tiễn đi ra ngoài tìm thử, nhưng cuối cùng vẫn ngồi trở về tiếp tục đợi.

Cô rõ ràng mình vẫn cứ là một nhân loại yếu ớt không thể tự bảo vệ mình, chỉ cần rời khỏi nơi này, đến đường trở về cô cũng không tìm thấy.Lúc này đi ra ngoài tìm kiếm, cô chỉ có thể tạm thời thư hoãn lo âu, lại không làm được bất kì việc gì có ý nghĩa thực tế.
Bởi vậy cô áp lực nôn nóng, như là dùng tro bụi vùi lấp ngọn lửa, yên lặng chờ đợi.Thời gian chậm rãi trôi đi, Mellie căn cứ cảm giác đói khát trong thân thể mình phỏng đoán, đã là ngày hôm sau.
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra thật mạnh, Muri mang theo một thân hơi thở băng tuyết xuất hiện ở cửa.Hắn đang kịch liệt run rẩy, miệng mím chặt, muốn giấu răng nanh đang ngo ngoe rục rịch vào trong miệng, không để chúng nó lộ ra dọa người.Mellie ở bên đống lửa bừng tỉnh mà nhảy dựng lên, chạy tới giữ chặt hắn, mới phát hiện hắn khác thường.
Hắn một thân hơi thở cuồng loạn mà mỏi mệt, phảng phất như một tòa núi lửa tùy thời sắp sửa phun trào.Muri đêm qua mất đi ý thức, hướng về nơi thanh âm kêu gọi chạy một đêm, chạy đến bờ sông bằng, hắn ở nước sông lạnh băng chụp đánh cho tỉnh táo lại, mờ mịt một chớp mắt, thực nhanh nhớ tới người bên trong hải đăng, lại cắn răng quay người chạy về.Một ngày một đêm, hắn vẫn luôn chạy vội vàng, giằng co tranh đấu cùng thân thể mình.Nhìn thấy Mellie chạy tới, hắn đang trong cực độ thống khổ và mỏi mệt, theo bản năng mà ngao một tiếng.

Tiếng kêu của loài thú luôn chứa đầy cảm xúc, một tiếng ngao này mềm mại như là tiếng thú non làm nũng, không quá tương xứng với trạng thái hung ác của hắn hiện tại.Mellie ôm hắn, nhìn hắn nghỉ ngơi thật lâu."Không có việc gì, thực nhanh sẽ đi qua." Tay cô xuyên qua lông hắn kết bằng lạnh lẽo, phất đi vụn bằng cho hắn.Muri gắt gao nhắm mắt lại, yết hầu vẫn luôn động đậy.Hắn hung hăng ngủ một giấc, khôi phục một ít tinh thần.Hắn đứng dậy rồi, nhắc cung tiễn của Mellie lên, bỏ một túi đồng vàng vào bao đựng tên của cô.
Lại dùng thảm lông dày khỏa lên người cô, bể cô lên, đi ra hải đăng.Mellie còn tưởng rằng hôm nay hắn muốn mang theo mình ra cửa săn thú.
không nghĩ tới lần này phương hướng hắn rời đi cũng không phải bên trong vùng địa cực, mà là bên ngoài hải đăng, bên ngoài vùng địa cực.Mellie nhìn túi đồng vàng mới phản ứng lại, "Cậu muốn đưa tôi rời khỏi vùng địa cực?”Muri ngắn gọn ừ một tiếng.Còn không đưa cô đi, hắn lo lắng sẽ phát sinh chuyện đáng sợ.Đêm qua, hắn ghé vào trên đầu gối cô ngủ, cô tin cậy hắn như vậy, không sợ hãi hắn hiển lộ ra hết thảy khác thường, chính là lúc ấy trong đầu hắn lại đều nghĩ đến hình ảnh mình nhảy dựng lên, xé rách đầu cô, dùng móng vuốt cào rách ngực cô -- giống như là đối với những ma thú đó.Tay cô ôn hòa dừng ở trên người hắn, giúp hắn chải vuốt lông, nhưng vài lần hắn muốn quay đầu lại mở mồm cắn rớt tay cô, nhai nát nuốt xuống.Hiện tại hắn còn có thể khống chế, nhưng hắn lo lắng cho mình trong khoảng khắc ngắn ngủi mất đi lý trí sẽ không khống chế được.Hắn tưởng tượng mình ăn mất cô, tỉnh táo lại nhìn thấy từng khối thi thể rải rác, liền cảm giác xương cốt trong thân thể càng thêm kịch liệt đau đớn hơn."Ta đưa cô về nơi ở của nhân loại.”Muri chưa từng có một khắc nào cảm thấy, Mellie trong lòng ngực là trầm trọng như vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.