Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 11: Ẩn Thân




Bọn họ gọi quái vật ăn thịt người đáng sợ đó là “Thần”, còn nói hiện tại hắn đã “đi vào giấc ngủ”.Vậy có phải là bây giờ cô tạm thời núp trong tòa điện thờ kia cũng sẽ không bị “Thần” phát hiện?
Nghĩ đến tính mạng tối hôm qua như sợ chỉ mảnh, nghĩ đến “Thần” không thể đưa “đồ ăn” như cô vào miệng, trong lòng La Ngọc An đột nhiên xuất hiện một chút cảm xúc an tâm may mắn.
Không có việc gì, nhất định không có việc gì.
Không ngừng lặp đi lặp lại ở trong lòng cô, lặng lẽ nghe động tĩnh của những người ở bên ngoài. Bọn họ chia nhau vào trong phòng tìm. Nếu trong phòng không tìm thấy cô, rất nhanh sẽ nghĩ đến khe hở phía dưới hành lang. Nhưng cô không biết hiện giờ đi ra ngoài có thể vừa lúc bị
bắt gặp hay không. Chần chờ một lúc, cô cảm thấy không thể lại tiếp tục kéo dài nữa, giơ tay cởi đôi giày để tránh lúc đi lại sẽ có tiếng bước chân rõ ràng, nhanh chóng thăm dò nhìn ra bên ngoài, trừ bóng dáng một lão thái thái, những người còn lại đều đi vào phòng, là cơ hội tốt!
Đừng nhìn thấy tôi đừng nhìn thấy tôi đừng nhìn thấy tôi!
Cô nhanh chóng nhảy ra ngoài, trái tim kinh hoàng, nhưng không phát ra bất kì thanh âm nào, trong mắt chỉ có tấm mành điện thờ hơi hơi đong đưa. Cô chưa bao giờ có động tác nhanh nhẹn lại linh hoạt đến như vậy, nhấc chân chạy trêи hành lang dọc điện thờ, tấm mành đã gần ngay trước mắt!
Lúc này, lão thái thái kia quay người, trong lòng La Ngọc An lộp bộp. Cô không biết động tác vừa rồi có bị nhìn thấy hay không, chỉ cảm thấy giây tiếp theo nói không chừng sẽ có người vén rèm lên tìm kiếm , không khỏi cứng đờ mà dồn dập ngẩng đầu lên nhìn lướt bên trong điện thờ tìm xem có chỗ nào có thể trốn hay không. Liếc mắt một cái thấy khu vực ở giữa bị màn che thật dày bao phủ, không chút suy nghĩ mà vọt vào giấu mình ở sau tấm màn.

Kiến trúc bên trong điện thờ, sàn nhà trêи mặt đất màu sắc thâm trầm bóng loáng, trông như tản ra một cỗ mùi hương thoang thoảng đặc thù, cô ngồi ở dưới đất, cũng không cảm thấy mặt đất lạnh lẽo chút nào, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm màn che rủ ở phía trước vẫn không nhúc nhích.
Tiếng người mơ hồ bên ngoài trở nên cực kì xa xôi. Ánh sáng từng tần từng tầng chiếu xuống, có người ở bên ngoài nhẹ giọng nói chuyện, nghe không quá rõ ràng.
“Thời gian...... muộn.....”
“ Không có cách nào chờ bên ngoài ..... chắc...... sẽ ra ....”
“Rời đi trước ..... Mặc kệ... không thể lại quấy rầy....”
Nghe thấy hai từ từ rời đi, La Ngọc An nháy mắt liền thả lỏng hơn, mới vừa giật giật chân lại có tiếng bước chân đi vào trong điện thờ. Cô lập tức dừng động tác, nín thở ngưng thần. Cũng may người tiến vào không có ý định xốc màn che lên, chỉ ở bên ngoài màn che khom người quỳ lạy, sau đó lại nhanh chóng lui ra ngoài.
La Ngọc An một lúc lâu mới xác nhận bọn họ thật sự đã rời đi toàn bộ. Cô còn không dám tin rằng những người này nhanh như vậy đã từ bỏ tìm kiếm. Nhưng suy nghĩ một chút, có lẽ đối với họ mà nói, việc này giống như có một con chuột chạy vào trong viện, dù muốn bắt chuột, nhưng một chốc một lát lại không tìm thấy, cũng không dám vì bắt một con chuột nho nhỏ mà quá mức quấy rầy chủ nhân nơi này.
Rốt cuộc với hắn mà nói, một con chuột không có khả năng có nguy hại quá lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.